Vấn đề đầu tiên, Bạch Mị không có y phục, đề phòng cô trốn đi họ đã vứt
sạch quần áo của cô, kể cả tiết khố cũng không cho cô dùng, ngày ngày
trần truồng.
Có bác sĩ tâm lý tới, không thể không cho cô y phục.
Từ trong giấc ngủ triền miên Bạch Mị bị một lực đạo lay tỉnh.
Trương Cẩn ôn nhu mặc cho cô một thân váy tím nhàn nhạt, rất bảo thủ che kín hết tất cả những đường cong mê người.
Tuy nhiên vẫn là không cho cô mặc nội y, phần ngực bị một đoạn vải trắng bó lại coi như thay áo lót, cậu vẫn là không thích bảo bối mặc đồ lót đi,
quá vướng víu.
Trương Nghiêu tiến tới lồng vào cổ chân trắng trẻo một chiếc vòng bạc có đính một cái chuông nhỏ đinh đinh đang đang nghe
thực vui tai.
Có trời mới biết nó hẳn không phải chỉ là một cái lắc chân bình thường đi.
Trên hành lang dài, Bạch Mị điềm đạm đáng yêu, dựa người vào vòng ôm rộng
rãi của người đàn ông, cơ thể tản ra một loại cảm giác lười biếng trì
độn.
Váy lớn che đi cảnh tượng sôi trào máu huyết.
Ngón tay Trương Nghiêu lạnh lùng đùa giỡn hạ thân xinh đẹp của người con gái.
"A..." Trán Bạch Mị là chảy xuống từng giọt mồ hôi, tiểu hạch non mềm bị dị vật khuấy đảo.
"Tiểu huyệt của em mút chặt tôi như vậy, thực thích thú sao"
"Nghiêu, anh quá ích kỷ, đùa giỡn một mình như vậy, không phải nói đem bảo bối gặp bác sĩ tâm lý sao"
Trương Cẩn thực bất mãn, vì cái gì cậu không được ôm bảo bối chứ. Gương mặt
thỏ nhỏ hồng hào kia làm cậu thật muốn đem cô để dưới hạ thân chà đạp
một phen.
Đợi dưới lầu biệt thự là một vóc dáng đàn ông, gương
mặt mang theo tri thức, cùng một gọng kính nghiêm túc, tuy nhiên vẫn rất muôn phần dịu dàng tinh tế.
"Cẩn, sao lại là đàn ông?" Trương Nghiêu cất tiếng hỏi mang theo ý tứ địch thù khó chịu.
"Là người tốt nhất rồi, em muốn nhanh chóng giải quyết mấy cái thứ tâm lý
quái dị gì đó của bảo bối, tốt nhất là để bảo bối bình thường lại đi"
Phàm Cố quan sát bóng dáng nhỏ bé xụi lơ không sức sống trong lòng Trương Nghiêu.
Cô thực sự rất đẹp, ngây ngô giống như một tiểu thiên sứ nhưng đôi mắt mang nét u mê giống như bị rơi xuống địa ngục.
Phàm cố mắt thấy hai anh em họ Trương không có ý định muốn đi liền hắng giọng mang ý tứ đuổi khách.
"Bệnh nhân cần không gian riêng tư"
Trương Nghiêu hừ lạnh, đang ra lệnh cho anh sao, đừng hòng, nhưng Trương Cẩn
kéo tay anh ra khỏi phòng trên môi luôn là nụ cười hờ hững.
"Khắp phòng đều là camera cùng ghi âm, không cần lo lắng"
... ...
Bạch Mị từ lúc được Trương Nghiêu đặt ngồi trên ghế gỗ vẫn luôn duy trì tư thế ôm lấy con búp bê vải, một mực trầm lặng.
"Xin chào tôi là Phàm Cố"
Cô chính là miễn cưỡng ngước mắt mờ mịt nhìn người đối diện. Hạ thân vừa
bị Trương Nghiêu hành hạ còn đọng lại ái dịch, thứ ấy dính vào giữa hai
chân cô nhơ nhớp.
Bạch Mị thấy bản thân thật bẩn.
"Tôi biết... hai kẻ kia sai anh tới chữa bệnh cho tôi, nhưng tôi.. không có bệnh, tôi không bị... điên"
Trước mặt người lạ Bạch Mị lại có một cảm giác dịu dàng thoải mái không hề có phòng bị, cô còn nói rất nhiều.
"Tất nhiên cô không có bệnh, tôi chỉ đến cùng cô nói chuyện vui vẻ thôi"
Phàm Cố cũng đã gặp không ít bệnh nhân có tư tưởng cực đoan trốn tránh
hiện thực.
Bạch Mị cúi thấp đầu, tay thêm ôm chặt búp bê vải, ừm, búp bê vải tốt nhất chưa từng làm cô chút nào bị đau đớn.
Phàm Cố chỉ đơn giản liếc mắt cũng biết được độ sủng nịnh, yêu chiều của hai anh em họ Trương với cô.
Bất quá chính là tại sao cô lại mang vẻ biểu cảm thống khổ như vậy?
Phàm Cố bản thân rất am hiểu về tâm lý của những người như Bạch Mị, không mất nhiều công sức đã có thể cùng cô nói cười vui vẻ.
Nhưng hai anh em họ Trương nói cô là em gái họ.
Quả thực kỳ quái, cô không có nét gì giống hai anh em, hơn nữa mỗi khi anh
có ý nhắc tới họ, Bạch Mị luôn thoáng qua trong mắt sự hốt hoàng chán
ghét, tay nhỏ cũng vô thức ôm chặt lấy búp bê vải.
Hình như tất cả cũng không phải đơn giản như những gì anh biết.
.....
"Cô ấy thế nào" giọng Trương Nghiêu nâng cao cũng có chút bất mãn.
Vì cái gì tên tiểu tử thối này nhanh như vậy khiến cô vui vẻ, ở bên hắn thì luôn trưng ra biểu tình hoảng hốt, đờ đẫn?
"Tiểu Mị, cũng không phải là bệnh nặng, cô ấy hình như đã lâu không được ra
ngoài trời, ít được tiếp xúc gây ra tâm lý quá ư sợ hãi. Còn nữa tôi
cũng không biết cô ấy đã trải qua những việc gì khiến tự bản thân phong
tỏa chính mình lại"
"Vậy như thế nào mới tốt" Trương Cẩn sốt ruột chen vào. Tên này đã dùng loại tên gọi thân mật như vậy để gọi bảo bối
của hắn ư? Tiểu Mị?
Đừng hòng đặt chủ ý dù là một chút lên bảo bối nhà hắn.
"Cô ấy thiếu được ra ngoài trời thì nên đưa cô ấy ra ngoài, tiếp xúc mới
mọi người, cũng không phải bệnh quá nặng nhưng để lâu không tốt, Tiểu Mị có xu hướng tự hại bản thân, thường rất hay tự cắn lấy chính tay mình,
ngày mai tôi sẽ soạn một bệnh án cho Tiểu Mị chỉ cần làm theo thì cũng
không có gì đáng ngại"
"Được, Cẩn tiễn khách"
Chú ý đuổi người rất rõ ràng.
"Bác sĩ Phàm, rất cảm ơn" Trương Cố nhướng mi-tg: tử dục-, tuy là cảm ơn nhưng lại hàm chưa cao ngạo.
"Không có gì, tạm biệt" cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với những kẻ bí ẩn như hai anh em họ Trương, anh muốn rời đi.
"Còn nữa, Phàm tiên sinh, đối với em gái của chúng tôi thỉnh có cách gọi
đúng mực" cậu nói xong ngạo nghễ đóng cảnh cửa sầm thật lớn.
Phàm Cố cũng chỉ căn bản khó hiểu, mạnh mẽ chủ quyền như vậy, thực sự là anh em đi?
.....
Trên chiếc ghế bành rộng lớn trong phòng khách, Bạch Mị ngồi trên đùi Trương Nghiêu. Cô lại khôi phục ánh mắt nhu nhược sợ hãi đối với hai kẻ giống
nhau như đúc.
Một bên, Trương Cẩn dịu dàng xúc cho cô từng thìa cháo.
Trương Nghiêu cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng non nớt.
"Ngày mai đưa em đi công viên chơi, chịu không?"
Ánh mắt trì độn của Bạch Mị khẽ giao động.
"Thực... thực sao?"
"Tôi không dối em"-tg: tử dục-
"...Muốn" thanh âm trẻ thơ mang theo khát khao tắc nghẹn trong cổ.
"Lại đây thơm tôi một cái liền đáp ứng em"
Tay Bạch Mĩ vẫn còn ôm búp bê vải khó nhọc túm lấy cổ áo người đàn ông.
Trương Nghiêu xấu xa ngẩng cao đầu. Bắt buộc Bạch Mị phải quỳ giữa hai chân
người đàn ông, cô chỉ là thơm nhẹ vào má hắn, nhưng cũng đủ để Trương
Nghiêu thỏa mãn. Đây là lần đầu cô chủ động đi.
Hưởng thụ cảm xúc non bền từ hai cánh môi hồng đào, hắn vui vẻ nở nụ cười hiếm hoi.
"Mai đáp ứng em"
Bạch Mị mắt nổi lên niềm vui ngây ngô. Cô đang mơ sao? Ngày mai thực sự có thể đi chơi? Còn được ra ngoài?
"Anh nữa" giọng nói đầy ý tứ làm nũng cùng ghen tỵ của Trương Cẩn, tại sao không hôn anh.
"Không cần để ý tới Cẩn, hôn anh được rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT