" Ngươi không phải đi học sao?" Trên đường trở về sau một ngày dạo làng dạo phố cùng Lâm Phàm, Kurenai lúc này mới nhớ tới vấn đề này liền hỏi hắn.
Nói thật, dù quen biết đã lâu nhưng Kurenai cũng không biết nhiều về Lâm Phàm. Trong mắt nàng,với bộ dạng chín, mười tuổi của Lâm Phàm hẳn là vẫn ở trong trường học, nên mới hỏi như vậy.
" So với việc đi học, thì việc bồi tiếp xinh đẹp tỷ tỷ chơi một ngày còn quan trọng hơn... Hơn nữa ta đã mạnh đến cấp độ không cần đi học, tập luyện cũng không vì tập luyện thông thường đã sớm không thể giúp ta mạnh lên!"
Nghe nửa câu đầu từ Lâm Phàm, Kurenai bĩu môi " là chính ngươi lười học, muốn trốn ra ngoài chơi thì có", nhưng nghe hai từ "xinh đẹp" và "quan trọng" từ Lâm Phàm lại khiến tâm tình thiếu nữ của Kurenai có chút vui vẻ.
Nhưng nghe đến nửa câu sau, Kurenai là thật bĩu môi, vẻ mặt viết rõ hai chữ không tin.
Nàng mười ba tuổi đều đã thành trung đẳng ninja (chuunin), liên tục hoàn thành nhiều ít nhiệm vụ, hơn nữa có thiên tài ảo thuật thân phận lấy làm kiêu ngạo còn chưa dám nói lời này, vậy mà Lâm Phàm dám nói.
Thấy Kurenai không tin, hắn cũng liền không giải thích.
" Haiz! Tin hay không tùy ngươi, nhưng đợi có cơ hội ta liền biểu hiện cho ngươi xem ngươi liền biết là thật hay đùa."
Đúng lúc này Lâm Phàm thấy một tên thiếu niên từ phía xa chạy lại, hắn liền quay qua nói với Kurenai.
" Ngươi nhìn, ta vừa nói cơ hội, hiện tại liền có cơ hội."
Kurenai thấy kẻ đến sau lập tức nhíu mày, bởi nàng hiểu Lâm Phàm ý tứ.
Bởi đang từ xa chạy đến là Sarutobi Asuma, con trai của đệ tam và hiện tại là đồng đội của Kurenai trong cùng một tiểu tổ.
" Đừng làm điều ngu ngốc. Ngươi là đánh không lại hắn." Biết thực lực của Asuma, Kurenai liền thế Lâm Phàm lo lắng và khuyên hắn.
Cũng không phải là lần đầu hai người này gặp mặt, Lâm Phàm thì không cùng Asuma chấp nhặt, có điều vì nàng, Asuma thường xuyên hướng Lâm Phàm cảnh cáo và khiêu khích.
Dạng này nếu Lâm Phàm thật đáp trả Asuma, hai người rất dễ dàng vì thế mà đánh nhau.
" Nói đi nói lại ngươi vẫn là không tin ta, hơn nữa còn cho rằng ta yêu hơn và sợ hắn, dạng này ta càng phải cùng hắn so tài."
Thấy Lâm Phàm nghiêm mặt như sắp đánh nhau thật bộ dạng, Kurenai gấp gáp vô ý thức kéo tay hắn nói.
" Được ta tin! Ta tin ngươi mạnh hơn còn không được sao? Đừng đánh, hôm nay liền trở về sớm đi, hắn đến tìm ta gấp gáp như vậy chắc chắn là có nhiệm vụ được giao."
Thấy Kurenai bộ dạng này Lâm Phàm liền cười cười. Ai quan trọng hơn ai nhìn liền biết!
Nắm nắm tay Kurenai cho vị này thiếu nữ tỷ tỷ yên tâm ánh mắt, Lâm Phàm liền như thường tiếp tục xách đồ đứng bên cạnh Kurenai.
Thấy được rõ ràng tình cảnh nắm tay của hai người vừa rồi, Asuma trong lòng lập tức dâng lên một luồng vô danh hỏa diễm.
Đặc biệt Lâm Phàm trên miệng còn treo lên nụ cười của kẻ thắng nhìn hắn, Asuma càng giận.
Thời niên thiếu Asuma, cũng chưa có dạng kia ổn trọng đại thúc với râu ria xồm xoàm bộ dạng. Hắn vẫn là một tên thiếu niên đang tuổi yêu thầm, nhìn thấy crush cùng nam nhân khác nắm tay liền ghen mà thôi.
" Tiểu tử! Ta không phải đã cảnh cáo ngươi không được làm phiền Kurenai sao? Có tin hay không ta đánh ngươi?"
Kurenai rất muốn nói ta không phiền, Asuma ngươi dựa vào gì quản chuyện của ta. Nhưng đến miệng lời bị Lâm Phàm cướp mất.
" Ta nhớ được ngài đệ tam là cấm lấy thực lực lấn người. Ta khuyên ngươi vẫn là không nên đánh ta (bởi ta sẽ đánh ngươi đến cha ngươi cũng nhận không ra, đến khi đó không tốt cùng lão đầu bàn giao)."
" Ngươi có phải nam nhân hay không, mỗi lần nói đến đánh nhau đều tìm lý do này đến làm khiên đỡ." Nói đến đệ tam, Asuma lập tức nhận sợ. Đặc biệt là đệ tam thật căn dặn hắn như vậy, nếu hắn thật "bắt nạt" Lâm Phàm, hậu quả nghĩ đến đều không muốn nghĩ.
" Ta đương nhiên là nam nhân, vì là nam nhân nên ta sẽ không làm việc mà nữ nhân ta không muốn. Cho nên..."
Nói Lâm Phàm "thâm tình" liếc Kurenai, thiếu nữ giai đoạn Kurenai không có da mặt dày như Lâm Phàm, nàng lập tức xấu hổ đỏ cả mặt cúi đầu.
Thấy cảnh này, Asuma giận hơn, sau đó gằn giọng thông báo nhiệm vụ cho Kurenai, rồi thúc dục Kurenai rời đi thực thi nhiệm vụ.
Đang xấu hổ, trong lòng cũng đều loạn thành một đoàn, Kurenai đi đầu chạy khỏi nơi này. Asuma nhìn bộ dạng cười hì hì của Lâm Phàm thì hừ lạnh, sau đó quay người đuổi theo.
" Xem ra cách ngày giải phóng không còn xa, các đồng chí cố lên!"
.....
" Mưa mưa mưa, lại mưa... tháng này làm sao mưa nhiều như vậy đâu? Nhưng như vậy cũng tốt, thời tiết se lạnh này làm cho mì nóng càng thêm mỹ vị. Chỉ tiếc là không gặp Itachi, nếu không kéo Itachi qua trả tiền liền càng tuyệt."
Nhiều khi hoàn cảnh và tâm tình liền quyết định độ ngon của món ăn.
Đối với hiện tại Lâm Phàm thì hoàn cảnh tự nhiên đang giúp hắn cảm thấy ngon miệng hơn.
Sau khi giải quyết xong hai tô mì, Lâm Phàm thảnh thơi dựa vào quầy, ngắm nhìn phía bên ngoài mưa rơi, chờ đợi Ichiraku tiểu thúc làm thêm cho hắn một bát.
Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé đang dầm mưa xuất hiện ở ngoài cửa quán.
Mái tóc vàng ướt nhẹp rủ xuống, đôi mắt long lanh nhìn vào bên trong quán mì, chiếc mũi nhỏ hít hít hương khí của mì sợi phiêu tán trong màn mưa.
Hình ảnh này nhìn thấy quả thật khiến người ta tâm đau mà.
Lâm Phàm đương nhiên thấy được, hắn còn lập tức nhận ra đang đứng nép ở cửa quán mì lúc này chính là lúc nhỏ Naruto.
Lúc này Naruto cũng không phải là vài năm sau Naruto, vẫn chưa có được độ chai lì sau khi nhận quá nhiều sự kỳ thị và cô độc.
Naruto vẫn còn là một tên nhóc mới tiếp xúc với thế giới, còn chưa biết gì đã bị thế giới này tàn phá tâm hồn mà thôi!
Lâm Phàm là ngoại lệ, hắn là kẻ biết trước những thứ này và hắn cũng không hẳn là người của nơi đây.
" Ê nhóc! Muốn ăn mì hay không? Muốn ăn liền tiến đến!"
Naruto như bị giật mình con thỏ nhỏ, hắn lùi về phía sau một bước. Nhưng ý định chạy đi lại bị câu nói kia của Lâm Phàm kéo trở lại.
Quay lại, nhìn vị kia còn đang cười hì hì bộ dạng vẫy hắn, Naruto ngây ra một chút. Như có ma lực lôi kéo, chân nhỏ của Naruto tự đưa thân thể của hắn tiến lại gần và đến trước mặt Lâm Phàm.
" Muốn ăn hay không? Muốn ăn liền nói mà."
" Muốn! Có điều... ca ca ta... không có tiền."
Ở khoảng cách gần nhìn Lâm Phàm, Naruto thấy được ánh mắt của vị ca ca này nhìn mình khác hoàn toàn với ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình.
Khác ở đâu còn quá nhỏ Naruto là chưa quá rõ ràng, nhưng ít nhất ánh mắt này làm cho hắn cảm thấy thoải mái và tin tưởng được.
" Không có tiền cũng không sao. Ca hôm nay tâm tình vui vẻ, liền mời ngươi ăn mì, ăn đến no thì thôi!"
Nghe được Lâm Phàm lời nói, Naruto vui vẻ. Thấy Lâm Phàm đã gọi thêm một bát mì cho hắn, Naruto liền không kịp chờ đợi hướng lên ghế cao bò lên ngồi ngay ngắn và chờ đợi.
Nước rơi nhỏ giọt xuống sàn từ y phục đẫm nước mưa của Naruto. Thân thể nhỏ bé kia bị lạnh nên run nhè nhẹ. Nhưng sức hấp dẫn của mì sợi đã dẫn đi toàn bộ sự chú ý của Naruto.
Naruto mắt không rời nổi từng thao tác tay của Ichiraku bởi đây là bát mì bấy lâu hắn ao ước được nếm thử. Bát mì hắn đã vô số lần ngửi thấy nó hương khí, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Lâm Phàm không đành lòng nhìn thẳng cảnh này. Một phân thân nhanh chóng hướng bên ngoài màn mưa chạy đi.
Rất nhanh nó mang về một bộ quần áo và một chiếc khăn khô.
Lâm Phàm đánh gãy còn đang háo hức Naruto để hắn ra sau lau người và thay quần áo.
" Mau ra sau thay quần áo đi, dạng này bộ dạng ăn mì quá không mĩ vị."
Háo hức bị đánh gãy, Naruto mất hứng nhìn qua. Nhưng khi nhìn thấy bộ kia quần áo mới cùng với câu nói ẩn chứa sự quan tâm của Lâm Phàm khiến cho Naruto không muốn phản bác vị này ca ca ý kiến.
Naruto ngoan ngoãn ra sau, vội vàng lau người và thay quần áo, sau đó nhanh chóng chạy về. Nhìn bát mì nóng hổi đã để sẵn trên vị trí của mình, Naruto không kịp chờ đợi trèo lên, hô to câu mời quen thuộc và bắt đầu xì xụp xì xụp ăn.
Vẻ mặt có bao nhiêu hạnh phúc có thể diễn tả đều diễn tả hết trên mặt Naruto lúc này.
Nhìn hình ảnh này Lâm Phàm tâm cũng liền ấm một chút. Ăn mì cũng có thêm một chút mùi vị.
" Ca ca... ta... có thể thêm một bát sao?"
" Ăn liền gọi đi, ta luôn nói lời giữ lời!"
" Ca ca... ta...còn có thể ăn...
" Ăn đi, ta nói lời giữ lời!"
" Ca ca..." - "Ca ca..." - " Ca..."
" Nhóc! Ta nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật ta không phải là người giữ lời."
" Ợ... không sao ca ca ta đã no, hôm nay cảm ơn ngươi mời ta ăn mì. Hơn nữa còn cho ta quần áo mới. Ngươi thật là người tốt."
" Đúng ta chính là người tốt, hơn nữa ta vẫn là người rất giữ lời, chủ quán tính tiền... trời không còn sớm, mưa cũng đã tạnh, về nhà thôi."
" Ca ca nhà ngươi ở đâu? Hôm nào ta tìm ngươi chơi!"
" Tìm ta thì không cần, bởi ta rất bận. Chúng ta có duyên liền gặp lại đi."
" A dạng này à..." nghe Lâm Phàm kiểu nói này, Naruto rõ ràng không cao hứng cụp xuống đầu.
Nhưng đầu nhỏ bị người vỗ vỗ khiến Naruto đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cái vỗ đầu này khiến tâm tình của Naruto tốt hơn nhiều.
Có điều khi ngẩng đầu lên, người đã sớm biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT