Trong hang động gần nơi Lâm Phàm “bay” bỗng nhiên phát ra thanh âm ọtz...ọtz… khó nghe, đó là âm thanh phát ra từ một khối đá có hình thù quái dị.Bỗng nhiên khối đá chuyển động kèm theo những tiếng rên rỉ vì đau.

Khối đá đó là Lâm Phàm, hắn lấy 1 tư thế quái dị tiếp đất, tứ chi và mặt chạm đất còn mông thì chỉ thiên. Lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh hắn phát hiện xung quanh tối thui ánh sáng duy nhất phát ra là từ phía miệng hang nơi mà hắn đã Bay vào.

Lúc này ngoài trời đã tờ mờ sáng vậy là hắn đã nằm ở đây 1 ngày.

Sờ lên đầu mình, Lâm Phàm có cảm giác đầu tiên đó là đau đớn ập đến, tóc hắn bết lại, như có thứ gì đã khô lại trên đầu, hắn biết đấy là máu và vết thương do mình luyện "thiết đầu công" tạo thành và hình như đã đóng vẩy.

Thoáng ngạc nhiên nhưng suy nghĩ kĩ hắn cũng hiểu là do cơ thể con người ở thế giới này hơn hẳn ở địa cầu.

Đó cũng là lí do vì sao Satoshi ăn bao nhiêu lần chiêu 100 ngàn volt của Pikachu mà vẫn chạy nhảy bình thường.

Mặt trời dần lên cao, thay thế cho bóng đêm là ánh sáng của một ngày mới bắt đầu, Lâm Phàm cũng đã bắt đầu hết thấy choáng sau cú va đập lúc trước.

Lúc này ánh sáng đã đủ để hắn thấy mọi thứ trong cái hang này. Lâm Phàm đưa mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện hang động này rất rộng, dường như có sinh vật với hình thể khổng lồ nào đó đào để trú ẩn ở đây.

Nhìn xuống dưới chân hắn thấy một vật hình tròn như trứng gà nhưng kích thước gấp mấy chục lần trứng gà dưới chỗ hắn ngã. Hắn hiểu đây là thứ hắn đụng đầu vào và ngất đi.

“Khoan đã đây là trứng Pokemon… Đây là... trứng Pokemon.”



Lâm Phàm vội chạy đến ôm quả trứng vào lòng như nhặt được bảo bối vì hắn biết đây có thể sẽ là Pokemon đầu tiên của hắn vì trong tay hắn không có bóng Poke. À!

Không phải không có, mà là hắn có 1 quả Master Ball trên người, nhưng Lâm Phàm sẽ không dễ sử dụng nó, để đi bắt bình thường Pokemon.

Vì đó là quả Master Ball duy nhất mà hắn có thể có được cho đến lúc này, và rất có thể đó sẽ là quả Master Ball duy nhất của hắn cả về sau này, nên hắn sẽ dành cho Pokemon thật sự trân quý.

Còn về phần tại sao hắn quý trọng quả trứng Pokemon đến vậy là vì hầu hết tự tay ấp ra Pokemon nó sẽ coi người nó nhìn thấy đầu tiên thành người thân nhất.

Vì vậy không cần gấp thu phục thì qua giai đoạn sơ sinh Pokemon có thể sơ bộ nghe chỉ đạo của người huấn luyện, nhưng không thu phục cũng có tai hại, vì những Pokemon đó vẫn được phán định là Pokemon hoang dã, nên ai cũng có quyền thu phục.

Nếu không cẩn thận để cho kẻ khác nẫng tay trên. Đến lúc đó bị thu phục mất của mình ấp ra Pokemon, thì phải gọi là khóc không ra nước mắt.

Gạt hết ra những suy nghĩ linh tinh trong đầu Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ kĩ hơn về quả trứng Pokemon này.

Đầu tiên hang động này rất to lớn nên hình thể của Pokemon mẹ hẳn là to lớn.

Thứ 2 từ hôm qua trên đường chạy đến đây hắn không thấy Pokemon nào trên đường chạy hoặc là xung quanh nên có thể Pokemon mẹ đã đuổi hết đi nên hắn có kết luận Pokemon mẹ khá hung dữ.

Cuối cùng là hôm qua sinh vật đuổi bắt hắn chạy về phía này… trong đầu hắn lúc này hiện lên 1 cái tên “Tyranitar”. Mặt Lâm Phàm bỗng tái đi, tay ôm quả trứng bỗng lạnh ngắt.

Lâm Phàm vội vàng ôm theo quả trứng, chạy ra khỏi cửa hang động, rồi núp vào bụi cây gần đó quan sát phía hang động, xem con Tyranitar có còn trở về hay không.

Nếu về hắn sẽ ôm trứng của nó cao chạy xa bay, còn nếu không về thì hắn có thể chiếm cái hang đó làm chỗ cư trú cho cuộc sống sau này.

Vì sao Lâm Phàm không chạy luôn, đơn giản một lí do trong rừng sâu quá nguy hiểm, với thân hình của 1 thằng nhóc 6 7 tuổi, chạy khỏi nơi đây đi lang thang trong rừng, là tìm đường chết không khác gì nhau.

Còn ở quanh đây, không có Pokemon nào dám bén mảng tới, nên Lâm Phàm làm sơ bộ đánh giá nơi này cho ra đáp án, hiện tại nơi này là an toàn tuyệt đối. Đó là tính trường hợp Tyranitar mẹ không về.

Ròng rã đợi đến giữa trưa, cả khu rừng vẫn còn chìm trong yên tĩnh, quanh hang động khu vực không hề có dấu hiệu nào của việc Tyranitar mẹ sẽ trở về, đến đây Lâm Phàm có thể khẳng định, Tyranitar mẹ hẳn là sẽ không trở về nữa.

Cho nên hắn quyết định rời vị trí, đi xung quanh nơi này để tìm thứ gì đó ăn, hắn nhịn đói đã hơn 1 ngày và không hề ăn uống bất kỳ thứ gì, nếu là trên địa cầu đã bủn rủn chân tay, nhưng ở đây ngoài cảm giác đói hắn không thấy dấu hiệu nào là không khỏe.

Nhưng Lâm Phàm không thích chút nào cái cảm giác bị đói, nên ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm thứ để lót dạ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play