Nghe xong lời của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh có chút chần chờ, nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng đứng lên.
Nam Cung Mị Ảnh cảm thụ một chút, nhưng ngay lập tức nàng nhíu mày, mặc dù sức phòng ngự của nàng được tăng thêm một bậc, nhưng bộ y phục này khiến nàng tiêu hao linh lực quá nhanh.
Nàng tự đánh giá một chút, nếu nàng chỉ sử dụng riêng bộ y phục này, với linh lực của nàng thì nhiều nhất nàng chỉ có thể sử dụng nó trong khoảng 30p.
Nàng nhanh chóng thu hồi linh lực, bộ y phục liền trở về bình thường là một bộ áo dài trắng.
Nàng thở ra một hơi rồi nói.
-Bộ y phục này rất tốt, nhưng nó khiến ta tiêu hao quá nhiều linh lực, ở trạng thái bình thường ta có thể sử dụng nhiều nhất là khoảng nửa giờ, nhưng trong chiến đấu thì sẽ ít hơn.
Lâm Thanh Phong sau khi nghe nàng nói thì trầm tư một lúc, nhưng rồi hắn nở nụ cười.
-Không sao, ta nghĩ rằng hiện tại nàng cứ sử dụng nó.
-Mặc dù nó tiêu hao khá lớn linh lực của nàng, nhưng cũng vì vậy mà nó giúp tốc độ hồi phục linh lực của nàng sẽ trở nên nhanh hơn.
Nam Cung Mị Ảnh trầm tư một lúc, rồi nàng cũng đồng ý, nàng lại truyền linh lực vào bộ áo dài, một thân áo sơ mi ngắn tay màu xanh, quần đùi đen, tất chân đen, giày thể thao hiện ra, Hàn Băng Kiếm trong tay.
Lần này Nam Cung Mị Ảnh hít một hơi giữ lấy bình tĩnh, nàng không còn xấu hổ như lần đầu nữa.
Lâm Thanh Phong nhìn Nam Cung Mị Ảnh một chút rồi gật đầu khen.
-Đúng thật là nàng mặc bộ này rất hợp mà, cần gì phải giấu đâu?
Nam Cung Mị Ảnh đỏ mặt, trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, hắn còn muốn thử dùng cái nồi và con dao xếp đây, nhưng Nam Cung Mị Ảnh đã chạy đi thì lần này chỉ tới đây thôi.
Lâm Thanh Phong quay đầu lại nhìn Ninh Thiên Nhai, hiện tại hai mắt nàng có chút hâm mộ, vẫn đang nhìn về hướng mà Nam Cung Mị Ảnh chạy đi.
Nhìn Ninh Thiên Nhai như vậy, Lâm Thanh Phong cũng hiểu được nàng muốn gì, vì thế hắn lấy ra chiến valy trong nhẫn trữ vật, đặt lên bàn rồi mở ra tìm kiếm.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong lại lấy ra một bộ y phục nữ khác rồi đưa tới trước mặt cho Ninh Thiên Nhai.
Ninh Thiên Nhai vẫn đang hâm mộ nhìn về phương hướng Nam Cung Mị Ảnh chạy đi, vì thế nàng cũng không để ý Lâm Thanh Phong đang làm gì.
Tới khi hắn đưa một bộ y phục trước mặt nàng, thì nàng mới giật mình tỉnh lại.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Thanh Phong, Ninh Thiên Nhai cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy, sau đó nàng nhanh chóng chạy vào phòng thay y phục.
Lâm Thanh Phong đưa nàng một bộ váy trắng, lúc trước hắn cũng muốn đưa cho Nam Cung Mị Ảnh hoặc Nam Cung Tuyết nhưng hai nàng không mặc vừa, vì thế mới còn lại bộ váy này.
Ninh Thiên Nhai vừa rời đi thì Lục Mặc cùng Bạch Dạ cũng xuất hiện.
Khuôn mặt hai người có chút khó coi, Lâm Thanh Phong nhíu mày nhìn hai người một cái rồi lên tiếng.
-Sao vậy?
Lục Mặc trầm giọng trả lời.
-Ngươi mau dẫn bọn hắn rời khỏi, lần này Thiên Vận Tông thật không giữ được.
Lâm Thanh Phong có chút khó hiểu nhìn về hai người, lúc này Bạch Dạ mới thở dài rồi nói.
-Theo nguồn tin bọn ta mới nhận được, lần này sẽ có tới 5 vị Luyện Hư kì tới đây, tính cả Khúc Hộ Pháp lần trước, tức là sẽ có thêm 4 vị Luyện Hư kì khác sẽ cùng tới.
Lâm Thanh Phong nghe xong thì gật đầu một cái, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, với bộ ngự thần bào lúc nãy thì hắn có tự tin rằng sẽ thừa sức đánh thắng 10 tên Luyện Hư kì chứ đừng nói là 5 tên.
Nhìn thái độ hiện tại của Lâm Thanh Phong, Lục Mặc cùng Bạch Dạ đều có chút tức giận, Lục Mặc lên tiếng.
-Lâm tiểu huynh đệ, ta biết rằng ngươi thật sự muốn giúp chúng ta, nhưng lần này thật sự không ổn ngươi mau chóng rời đi, ta cũng không muốn liên lụy tới ngươi.
Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi trả lời.
-Lục tông chủ, ngươi cứ yên tâm là được, ta sẽ có biện pháp đối phó bọn hắn.
Nhìn Lâm Thanh Phong vẫn như vậy tự tin, Lục Mặc thở dài một cái rồi gật đầu, hắn biết được hiện tại cho dù hắn nói thế nào thì Lâm Thanh Phong cũng không rời đi, vì thế hắn cũng không nói nữa.
Lục Mặc dẫn theo Bạch Dạ quay đầu bỏ đi, bọn hắn muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi này để chuẩn bị cho một số đệ tử rút lui, bọn hắn cũng không muốn tông môn thật sự bị diệt.
Nhìn hai người đi khỏi, Lâm Thanh Phong lắc đầu, lần trước hắn mới sử dụng khoảng 10% uy lực của RasenShuriken, tới bây giờ vẫn chưa thấy ai có thể để hắn thử 100% uy lực.
Cũng vì vậy mà sau khi nghe có thêm 4 tên Luyện Hư kì khác tới thì hắn đã rất vui vẻ, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi tự lẩm bẩm.
-Mong rằng bọn ngươi không quá yếu a.
Vài ngày sau...
Lâm Thanh Phong, Ninh Thiên Nhai cùng Nam Cung Mị Ảnh ba người đang vui vẻ dùng bữa.
Nam Cung Mị Ảnh mấy ngày này vẫn theo lời Lâm Thanh Phong truyền linh khí vào bộ y phục của mình, khiến tốc độ hồi phục linh lực của nàng được đề cao thấy rõ.
Hiện tại nàng vẫn mang theo một thân áo sơ mi xanh, quần đùi đen đang ngồi dùng bữa.
Truyền linh lực vào y phục khiến nàng tiêu hao rất nhanh, vì thế người nàng đầy mồ hôi, tuy vậy nhưng nàng vẫn cố gắng truyền linh lực.
Lâm Thanh Phong cũng không ngăn cản nàng, đây cũng là một phương pháp tu luyện tốt cho nàng, ngay cả Vô Cực Tử cũng gật đầu đồng ý.
Nam Cung Mị Ảnh đã quyết định theo con đường Kiếm Tu, thì tu luyện công pháp đối với nàng không có hiệu quả nhiều, lĩnh ngộ kiếm đạo mới là phương pháp chính xác nhất mà nàng nên đi.
Kiếm Tu cũng tu luyện như những tu sĩ bình thường khác ở Luyện Khí và Trúc Cơ, nhưng sau đó bọn hắn sẽ tu luyện theo một hướng riêng và có cấp bậc khác.
Tuy cảnh giới của kiếm tu ít hơn tu sĩ bình thường, nhưng Kiếm Tu rất mạnh.
Từ Kiếm Ý trở lên, mỗi một cảnh giới của kiếm tu có thể sánh ngang với hai đại cảnh giới của tu sĩ.
Tức là một vị kiếm tu đạt tới Kiếm Ý cảnh giới có thể đánh ngang tay với Nguyên Anh kì, Kiếm Tâm có thể đánh ngang với Luyện Hư kì.
Còn Kiếm Tôn, cũng là cấp bậc hiện tại của Vô Cực Tử có thể đánh ngang tay với Đại Thừa kì.
Còn về Kiếm Thần thì đã trở thành truyền thuyết, ngay cả Vô Cực Tử cũng không biết được có Kiếm Thần tồn tại hay không.
Hiện tại Nam Cung Mị Ảnh đã quyết định trở thành kiếm tu, để có thể đột phá thì nàng chỉ có cách chuyên tâm đi cảm ngộ Kiếm Ý.
Nhưng đối với tư chất của nàng thì Lâm Thanh Phong tin chắc rằng nàng rất dễ dàng đạt tới Kiếm Tôn.
Lúc này hai người Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt đồng thời trở về, cả hai đồng thời cúi đầu.
-Sư phụ, Phong tiền bối.
Lâm Thanh Phong mỉm cười với hai người rồi lên tiếng.
-Đã nói rằng đừng câu nệ tiểu tiết như vậy, mau lại đây dùng cơm a.
Nhưng Mị Nguyệt lại lắc đầu, nàng nhìn Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Phong tiền bối, bọn hắn đã đến, vì thế sư phụ bảo ta tới nói cho người biết.
Lâm Thanh Phong có chút dừng tay, hắn gật đầu với Mị Nguyệt rồi lại nhìn về Ninh Thiên Nhai cùng Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười.
-Như vậy ta sẽ đi với bọn hắn một lúc, hai nàng cứ ở lại đây.
Ninh Thiên Nhai, Nam Cung Mị Ảnh đều gật đầu đồng ý.
Nam Cung Mị Ảnh hiện tại đang còn luyện tập linh khí còn thừa không nhiều vì thế nàng không đi.
Ninh Thiên Nhai chỉ là một người bình thường, nàng có đi cũng không ích gì.
Hai nàng đồng thời lên tiếng.
-Phu quân cẩn thận, đi sớm về sớm.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi gật đầu với hai nàng, sau đó hắn nhìn Chiến Thiên và Mị Nguyệt rồi lên tiếng.
-Được rồi, chúng ta có thể đi.
Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt nở nụ cười rồi vui vẻ dẫn đường.
Phía ngoài chiến trường, Lục Mặc cùng Bạch Dạ đi đầu, hai người lơ lửng giữa không trung, hai vị trưởng lão khác của Thiên Vận Tông trước đó vài ngày đã đưa một số đệ tử thoát ra vì thế hiện tại chỉ có hai người đối mặt với địch nhân.
Sau lưng bọn họ có thêm năm vị Nguyên Anh kì cùng tất cả đệ tử còn lại của Thiên Vận Tông còn khoảng 1000 người, bọn họ ánh mắt đầy địch ý mà nhìn về phương hướng đối diện.
Bọn hắn cũng biết rằng, ngày hôm nay tông môn khó thoát khỏi cảnh bị diệt vong, nhưng bọn hắn vẫn muốn ra sức mà bảo vệ tông môn.
Phía bên kia, đi đầu là năm tên Luyện Hư kì, phía sau có thêm mười tên Hóa Thần kì, còn có thêm 20 tên Nguyên Anh kì, phía dưới là khoảng 3000 tên tu sĩ khác.
Nhìn trận thế trước mắt, dù là tên não tàn cũng biết được, Thiên Vận Tông hôm nay sẽ bị xóa tên.
Lục Mặc thở dài một hơi rồi hắn nghiêm mặt lên tiếng.
-Các đệ tử, ngày hôm nay chúng ta gặp phải đại họa, các ngươi cũng thấy được độ chênh lệch của hai bên, nhưng các ngươi vẫn ở lại đây mà bảo vệ tông môn, ta thật sự cảm ơn các ngươi.
-Nếu sau cuộc chiến lần này các ngươi may mắn sống sót, ta mong các ngươi không cần trả thù vì địch nhân quá mạnh mẽ, ta chỉ cần các ngươi lưu lại truyền thừa của tông môn, các ngươi có thể hứa với ta sao?
Chúng đệ tử nghe xong lời này, nước mắt cũng đều chảy ra, bọn hắn đồng thanh hô lớn.
-Có thể.
Lục Mặc lúc này mới mỉm cười, ánh mắt hắn tràn đầy địch ý nhìn về đối diện.
....Hết Chương 97....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT