Bạch Dạ đang ngồi trên ghế ngẩng đầu thở dài, khuôn mặt hắn đầy vết thâm tím, có nơi còn bị sưng lên như đầu heo.
Bọn người Lâm Thanh Phong đang cố nín cười nhìn Bạch Dạ, hiện tại sắc mặt của hắn không tốt lắm nên không thể chọc hắn.
Lúc nãy Lâm Thanh Phong đàn xong một bản Giấc Mộng Thời Trai khiến chiến ý của Bạch Dạ sôi sục lên, rồi chấp nhận lời thách đấu của Chiến Thiên, vì thế hiện tại mới có tình cảnh như vầy.
Ngay cả Hóa Thần tầng 7 Lục Mặc cũng phải bị Chiến Thiên treo lên đánh thì nói gì tới một tên Hóa Thần tầng 4 như Bạch Dạ?
Cũng may lúc đó Lâm Thanh Phong nghe được tiếng đánh nhau quá dữ dội nên phải dừng hát sớm, nếu thật đợi tới khi hắn hát xong thì Bạch Dạ cũng “xanh cỏ”.
Lâm Thanh Phong nín cười tới nội thương, hắn cố sức ho nhẹ một tiếng để lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Dạ rồi nói.
-Như vậy nếu ta hát thêm, thì tác dụng lại càng tăng cao a?
Bạch Dạ hừ một tiếng rồi gật đầu đồng ý, đúng như lời Lâm Thanh Phong nói, nếu Lâm Thanh Phong vừa đàn vừa hát thì tác dụng sẽ tăng cao.
Lúc đầu Lâm Thanh Phong chỉ đàn thôi, có thể khiến Bạch Dạ bị mê hoặc nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, còn vừa nãy Lâm Thanh Phong hát thì lại khiến đầu óc hắn không thể suy nghĩ gì mà tiếp nhận khiêu chiến của Chiến Thiên.
Mị Nguyệt hai mắt phát sáng nàng nhanh chóng hỏi.
-Nếu trong trận chiến Phong tiền bối lại vừa đàn vừa hát nâng cao sĩ khí người nghe thì sao nhỉ?
Mị Nguyệt vừa dứt lời, Lâm Thanh Phong cùng Bạch Dạ đồng thời mở miệng.
-Không được.
Hai người trả lời khiến Mị Nguyệt giật mình, Chiến Thiên gãi đầu lại hỏi.
-Tại sao vậy sư phụ? Ta cảm thấy cách này rất tốt mà?
Lâm Thanh Phong lắc đầu, hắn thở dài một cái rồi giải thích.
-Tuy cách này đúng là rất tốt, nhưng nếu muốn sử dụng thì trước tiên chúng ta phải biết cách làm thế nào để nó nâng cao sĩ khí quân mình thôi.
-Các ngươi thử nghĩ xem, hiện tại Thiên Vận Tông đang nằm ở thế yếu, số lượng đệ tử tham chiến cũng không nhiều bằng quân địch, nếu trong chiến đấu ta lại sử dụng cây guitar này tăng thêm sĩ khí cho quân địch thì sẽ như thế nào?
Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt nghe xong lời này thì mới hít vào một hơi khí lạnh, khi nãy hai người đều không nghĩ tới chuyện này.
Chiến Thiên hai mắt phát sáng, hắn nhanh chóng mở miệng.
-Thật đúng là sư phụ, không ngờ người đã nghĩ xa được như vậy.
Lâm Thanh Phong khinh thường khịt mũi một tiếng.
-Hừ, bớt vỗ mông ngựa.
Bạch Dạ ngồi trầm tư một lúc rồi lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Ninh Thiên Nhai bỗng chốc mở miệng lên tiếng.
-Ta không phải tu sĩ nên cũng không hiểu được gì nhiều, nhưng tại sao phu quân không thử dùng linh khí để điều khiển nó?
Câu nói của Ninh Thiên Nhai vừa buông xuống, tất cả mọi người trong phòng đều mộng bức.
Lâm Thanh Phong gãi đầu thầm nghĩ.
-Đúng a? Tại sao lại không thử dùng linh khí điều khiển đâu?
-Chẳng phải tu sĩ muốn sử dụng pháp khí thì đều phải dùng linh khí điều khiển a?
Bạch Dạ cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, đây là cái gọi là trong cuộc u mê, bên ngoài tỉnh táo đi?
Lâm Thanh Phong cùng Bạch Dạ đều có chút xấu hổ, cả hai đồng thời ho nhẹ một tiếng rồi Lâm Thanh Phong mới nói.
-Đúng rồi, ta còn chưa thử sử dụng linh khí đâu, trước tiên mọi người nên ra ngoài cùng ta thử một chút.
Lâm Thanh Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều đồng thời lùi về phía sau một bước, không ai muốn tiến lên làm chuột bạch a.
Lâm Thanh Phong trợn mắt nhìn tất cả, không ai muốn làm chuột bạch thì hắn cũng hết cách, hắn gãi đầu rồi nói.
Tất cả mọi người nghe xong câu này đều trợn mắt nhìn Bạch Dạ.
Mị Nguyệt có chút không tin tưởng người nam tử trước mặt nàng là người sư phụ mà nàng từng biết.
Bạch Dạ ho nhẹ một tiếng rồi trừng mắt.
-Sao còn không nhanh chân lên?
Lúc này Mị Nguyệt cũng nhanh chóng cúi đầu rồi chạy đi tìm Lục Mặc, nàng âm thầm cầu khẩn Lục Mặc không gặp chuyện gì mới tốt.
....
Một lúc sau Lục Mặc cùng Mị Nguyệt xuất hiện.
Lục Mặc ngay sau khi nghe được Bạch Dạ có chuyện muốn tìm thì nhanh chóng cùng Mị Nguyệt đi tới.
Mặc dù hắn không biết tại sao Mị Nguyệt có chút xoắn xuýt nhưng hắn cũng không để ý.
Lục Mặc bước tới trước mặt Bạch Dạ, hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Dạ, câu nói của hắn bị chặn ở trong bụng, hắn cười muốn rút gân.
Nhìn Lục Mặc cười thoải mái, Bạch Dạ sắc mặt đen kịt, trong lòng hắn cũng âm thầm nói.
-Tốt, hiện tại cho ngươi cười, một lúc sau ta muốn xem ngươi cười nổi hay không.
Bạch Dạ trong lòng tràn đầy ác ý, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Đây là do Lâm Thanh Phong sử dụng cây cổ cầm gây nên.
Sắc mặt Lục Mặc lúc này mới nghiêm túc lại một chút, hắn mở miệng.
-Là cây cổ cầm trong Bảo Khố Phòng a? Được rồi, như vậy ngươi muốn ta tới đây để làm gì?
Bạch Dạ ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Ta muốn ngươi cùng ta, hai người chúng ta giúp hắn tìm hiểu rõ hơn phương thức sử dụng cây cổ cầm này, ta nghĩ nó sẽ có lợi cho chúng ta trong trận chiến sắp tới.
Lục Mặc cũng không nghi ngờ gì, hắn liền gật đầu đồng ý.
Hiện tại đối với Lục Mặc chỉ cần có lợi cho tông môn, giúp tông môn có thể vượt qua tai nạn sắp tới cho dù bắt hắn nhảy hố lửa hắn cũng chấp nhận.
Lục Mặc quay đầu nhìn về Lâm Thanh Phong, hai tay ôm quyền rồi nói.
-Như vậy xin nhờ Lâm tiểu huynh đệ rồi.
Lục Mặc bình thường đều gọi Lâm Thanh Phong là Lâm tiểu hữu, nhưng lúc này hắn đã đặt Lâm Thanh Phong lên ngang hàng, cũng tức là hắn đã coi Lâm Thanh Phong là huynh đệ.
Lâm Thanh Phong gật đầu, rồi cũng đáp lời.
-Không có chuyện gì, ta cũng muốn góp một phần sức trợ giúp các vị.
Lâm Thanh Phong, Lục Mặc cùng Bạch Dạ ba người đều nở nụ cười rồi bước ra ngoài.
Lâm Thanh Phong vẫn ngồi tại bàn đá, hắn điều chỉnh dây đàn một chút rồi nhìn về bốn người Nam Cung Mị Ảnh nói.
-Mị Ảnh cùng Thiên Nhai đứng chung với nhau, còn Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt hai người lại đứng cùng nhau.
Mặc dù bốn người không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại nói như vậy, nhưng bọn hắn cũng không có ý kiến gì.
Lâm Thanh Phong gật đầu với bốn người một cái, lại quay đầu nhìn Bạch Dạ cùng Lục Mặc rồi nói.
-Như vậy hai vị, ta đắc tội rồi.
Lâm Thanh Phong nói rồi cũng bắt đầu đàn, hắn truyền linh khí vào cây guitar, hắn liền có thể cảm nhận được mình có thể điều khiển công dụng mê hoặc của cây guitar theo ý muốn.
Vì thế hắn hướng về Lục Mặc cùng Bạch Dạ để sử dụng.
Bài mà hắn đàn là bài My Heart Wil Go On, một bài nhạc lãng mạn.
Bốn người Nam Cung Mị Ảnh ở phía ngoài thật sự không bị ảnh hưởng, bọn hắn chỉ im lặng lắng nghe tiếng đàn của Lâm Thanh Phong.
Bạch Dạ bỗng cảm thấy bản thân bắt đầu mất kiểm soát, hắn thầm hô.
-Không tốt.
Nhưng trễ, hắn cùng Lục Mặc nhanh chóng bị tiếng đàn mê hoặc, cả hai người bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc.
Sau đó cả hai cùng ôm nhau rồi bắt đầu nhảy...
Khung cảnh có chút cay mắt.
Hai tên nam nhân, mở nhạc Titanic rồi ôm nhau nhảy, bọn ngươi nghĩ xem có cay mắt hay không?
Bọn người Nam Cung Mị Ảnh lúc này đều muốn tự tay chọc mù hai mắt của mình để không nhìn thấy cảnh này.
Mị Nguyệt miệng há to, một tay nàng run run chỉ về phía hai người đang đứng nhún nhảy, một tay khác thì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Lưu Ảnh Thạch, có tác dụng lưu trữ hình ảnh.
...
Một lúc sau Lâm Thanh Phong cũng kết thúc, hắn thở ra một hơi rồi đặt cây đàn qua một bên.
Hắn ngẩng đầu dự định nói gì đó, nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh tượng khiến người ta nổi da gà.
Cả hai người Lục Mặc và Bạch Dạ đều đang ôm nhau nhảy, bọn hắn vẫn chưa hết bị mê hoặc.
Lâm Thanh Phong thật sự muốn khóc, hắn đưa ánh mắt cầu xin nhìn về bọn người Nam Cung Mị Ảnh, nhưng hắn chỉ nhìn thấy bọn người Nam Cung Mị Ảnh cũng đang trợn mắt nhìn về hướng này.
Lâm Thanh Phong cũng chỉ biết cười khổ.
Lúc này hai người Bạch Dạ cùng Lục Mặc cũng nhảy tới cao trào, bọn hắn hai mắt đầy “thâm tình” nhìn nhau, rồi cả hai đều nhắm mắt lại rồi hướng mặt tới gần.
Lâm Thanh Phong nhìn cảnh này, đầu hắn đầy mồ hôi, trong lòng hắn kêu réo.
-Mau dừng lại, làm ơn dừng lại, ta không muốn nhìn...
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai nhanh chóng lấy tay che mắt.
Mị Nguyệt nước mắt cũng đọng trên mặt.
-Đây không phải là sư phụ,...
Chiến Thiên một mặt mộng bức gãi đầu, hắn cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Lời khẩn cầu của Lâm Thanh Phong giống như được đền đáp.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ hai người, gần như miệng kề miệng thì cả hai đồng thời bừng tỉnh mở mắt.
Nhìn về khuôn mặt đối diện, rồi lại nhìn xuống thân thể phía dưới còn đang ôm nhau.
Hai người nhanh chóng tách ra, rồi đồng thời quỳ xuống...nôn ói.
Nhìn hai người tách nhau ra, tất cả đều thở phào một hơi, Lâm Thanh Phong thở dài có chút tiếc nuối rồi nói.
-Hai người a, cần gì phải bạo dạn như vậy? Có thể vào phòng đóng cửa, nhưng tại sao lại muốn làm ở đây à?
....Hết Chương 95....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT