Sáng sớm ngày kế tiếp.

Lâm Thanh Phong cùng với ba người Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết và Mộng Tiêu Dao lại tiến về đấu trường.

Hỏa Vân tôn giả cũng không đi theo, vì hôm qua hắn đã đánh giá sơ bộ thực lực của tất cả các tuyển thủ, không ai có thể làm khó được Nam Cung Tuyết vì vậy hắn cũng không muốn nhìn.

Ngoài ra nhiệm vụ thật sự của Hỏa Vân tôn giả là thủ hộ tại Nam Cung gia tộc không để cho Quân Vô Tà đến để phá hoại.

Lúc đầu hắn cũng không muốn nhận việc này nhưng vì Nam Cung Tuyết mở miệng van xin nên hắn cũng đành chấp nhận.

Lâm Thanh Phong đưa Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết tới khu vực dành cho các tuyển thủ rồi lại cùng Mộng Tiêu Dao đi tới khán đài ngồi xuống.

Rất nhanh sau đó thì trọng tài cũng xuất hiện, vẫn là tên trọng tài hôm qua, ngày hôm nay sẽ có 16 cặp đấu nên hắn lại tiếp tục cho bốc thăm để quyết định.

Vào tới vòng này tất cả các tuyển thủ đều đạt tới luyện khí tầng 10, ngoài Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết còn có 2 người rất mạnh tùy thời có thể Trúc Cơ.

2 người này là 2 thiên tài của một gia tộc nhỏ họ Trần bọn họ được đánh giá là 2 người mạnh nhất cuộc thi lần này, hai người đều mang hỏa hệ thiên linh căn.

Tuy 2 người thật sự mạnh hơn 2 tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết.

Nhưng trong mắt Hỏa Vân tôn giả thì 2 người này cũng chỉ có vậy mà thôi, tư chất của 2 người không bằng một góc của Nam Cung Tuyết nên hắn cũng chẳng quan tâm.

Trong mắt của Hỏa Vân tôn giả, cái mà Nam Cung Tuyết thiếu chính là kinh nghiệm chiến đấu, nhưng với tư chất của nàng điều đó không phải vấn đề.

Bách Hiểu Sinh vẫn ngồi trên đài cao, hắn thấy mọi người đã đến đông đủ nên phất tay ra hiệu với trọng tài mau chóng rút thăm.

Các cặp đấu cũng nhanh chóng được định ra.

Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết sẽ đấu ở 2 trận cuối cùng vì thế hai nàng lại tới khán đài cùng Lâm Thanh Phong ngồi xem các trận đấu.

Các trận đấu diễn ra rất gay cấn, những người vào tới vòng này đều là thiên tài từ các nơi điều đó làm cho những trận đấu này càng thêm hấp dẫn.

Những tông môn tới đây để thu nhận đồ đệ hai mắt đều sáng rực vì biểu hiện của những tuyển thủ này.

Cuối cùng cũng đến lượt Nam Cung Mị Ảnh ra sân, đối thủ của nàng là một trong 2 vị thiên tài của Trần gia.

Nam Cung Mị Ảnh nàng cũng biết được trận đấu này rất khó khăn nên vẻ mặt nàng rất nghiêm túc.

Tên Trần gia vẻ mặt cũng nghiêm túc mà đánh giá Nam Cung Mị Ảnh, sau trận đấu hôm qua hắn cũng biết được nàng thật sự rất mạnh.

Trọng tài thấy hai người ánh mắt thận trọng nhìn nhau thì hắn gật đầu rồi nói.

-Hai tuyển thủ đã sẵn sàng… như vậy ta tuyên bố trận đấu chính thức. Bắt đầu.

Trọng tài vừa dứt lời thì liền nhảy xuống võ đài nhường chỗ cho hai người.

Nam Cung Mị Ảnh tay cầm kiếm lao nhanh về phía tên họ Trần.

Nhưng cũng đúng lúc này, một giọng nói vang lên khiến nàng dừng tay.

-Ai là Lâm Thanh Phong? Nhanh chóng bước ra, ta sẽ lưu ngươi toàn thây.

Một người mang áo bào đen xuất hiện, hắn lơ lửng giữa đấu trường vẻ mặt tràn đầy sát khí nhìn xuống khán đài.

Sự xuất hiện của người này khiến trận đấu bị dừng lại.



Lâm Thanh Phong nhíu mày đánh giá người này, hắn không biết người này là ai nên cũng không muốn bước ra.

Lúc này một vị trưởng lão của một tông môn nào đó đứng lên mở miệng.

-Quân chưởng môn, không biết vì chuyện gì mà ngài lại tới đây làm gián đoạn Đại Hội a?

Giọng nói của vị trưởng lão này khá lớn nên Lâm Thanh Phong cũng nghe được và cũng đoán ra được người này chính là chưởng môn Quân Vô Tà mà hôm qua Bách Hiểu Sinh đã nhắc tới.

Quân Vô Tà cũng không trả lời, chỉ thấy hắn đưa tay về phía người này rồi khẽ siết một cái thì đầu óc vị trưởng lão vừa lên tiếng đã bể nát.

Toàn bộ đấu trường nhìn thấy cảnh này thì đều hít một hơi lạnh.

Lạc trưởng lão của Thủy Tinh Cung nhíu mày rồi đứng dậy mở miệng.

-Quân chưởng môn, ngài làm vậy là khinh người quá đáng a, chẳng lẽ ngài muốn làm địch nhân của tất cả tông môn tại đây sao?

Quân Vô Tà nghe được lời này thì hắn nở nụ cười quỷ dị rồi nói.

-Làm địch nhân với các ngươi? Đừng tự đề cao chính mình, các ngươi chỉ là một đám kiến hôi vậy mà muốn làm địch nhân của ta?

Nói rồi Quân Vô Tà lại ra tay với Lạc trưởng lão, nhưng lần này Lạc trưởng lão đã chuẩn bị sẵn nên nàng đã tránh được.

Nhưng mặc dù tránh được thì nàng cũng vô lực chiến đấu.

Lạc trưởng lão một mặt không thể tin được nhìn Quân Vô Tà, nàng lắp bắp mở miệng.

-Ngươi… chẳng lẽ ngươi đã đột phá đến Luyện Hư kì?

Quân Vô Tà không trả lời nàng, hắn chỉ cười phá lên coi như xác nhận.

Nghe được tiếng cười của hắn, tất cả trưởng lão của các tông môn ở đây như lâm đại địch, bọn hắn mau chóng cầm lấy vũ khí một mặt ngưng trọng nhìn Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà thấy cảnh này thì nở nụ cười lạnh rồi mở miệng.

-Hôm nay ta cũng không muốn gây chiến với các ngươi, ta tới đây chỉ để tìm Lâm Thanh Phong, các ngươi nếu muốn cản đường ta thì ta cũng không ngại giết các ngươi một thể.

Lâm Thanh Phong ngồi một bên nghe thì nhíu mày, hắn không bất ngờ lắm vì tên Quân Vô Tà này muốn tìm hắn.

Ở giữa sân, Nam Cung Mị Ảnh cũng nhíu mày nhìn tên Quân Vô Tà, nàng biết được tên này tới đây tìm Lâm Thanh Phong là không có hảo ý.

Quân Vô Tà vẫn trôi nổi trên không trung, hắn híp mắt nhìn khắp đấu trường rồi lại liếc mắt tới võ đài.

Hắn nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh thì hai mắt phát sáng sau đó mở miệng.

-Haha, không ngờ lần này còn tìm được một tiểu mỹ nhân, được rồi sau khi giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ thu ngươi về làm ấm giường.

Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì hai mắt tràn đầy sát khí nhìn Quân Vô Tà, nhưng sau đó hắn lại nở nụ cười đứng dậy mở miệng.

-Ta là Lâm Thanh Phong, ngươi muốn để lão bà ta làm ấm giường có hỏi qua ý kiến của ta a?

Quân Vô Tà cau mày nhìn Lâm Thanh Phong, nhưng nhìn ra Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Luyện Khí viên mãn thì hắn lại nở nụ cười ác độc.

-Khá lắm, một tên Luyện Khí viên mãn lại dám giết người của Thanh Phong môn ta, như vậy ngươi có thể đi chết sau đó ta lại thu lão bà của ngươi.

Nói rồi Quân Vô Tà lao nhanh tới trước mặt Lâm Thanh Phong, hắn vẫn nở nụ cười độc ác sau đó ra tay móc lấy trái tim của Lâm Thanh Phong.

Quân Vô Tà đã cảm giác được bàn tay của hắn đã chạm được vào lớp quần áo mỏng manh của Lâm Thanh Phong thì hắn càng đắc ý.

Nhưng lúc này hắn cũng nhíu mày, hắn không cảm giác được bàn tay của hắn xuyên qua da thịt, bỗng một giọng nói truyền vào lỗ tai của hắn.

-Gãi ngứa cho người khác vui vẻ lắm sao?

Quân Vô Tà giật nảy mình, hắn nhanh chóng lùi về phía sau rồi nhíu mày nhìn Lâm Thanh Phong.

Chỉ thấy Lâm Thanh Phong vẫn đứng đó, tay chắp sau lưng mở mắt nhìn thẳng vào hắn.

Quân Vô Tà nhíu mày rồi nở nụ cười lạnh.

-Tốt lắm, một tên tiểu tử Luyện Khí viên mãn còn mang theo một bộ pháp khí phòng thân có thể đỡ được một kích của ta.

Nói rồi Quân Vô Tà vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Lâm Thanh Phong, sau đó hắn lấy ra vũ khí là một cây thương từ nhẫn trữ vật.

Tay cầm vũ khí, Quân Vô Tà nhìn Lâm Thanh Phong rồi mở miệng.

-Lần này ta sẽ ra tay toàn lực giết ngươi rồi ta sẽ thu lấy lão bà ngươi và cả kiện pháp khí của ngươi.

Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi cũng móc ra một viên đồng tệ cầm trên tay rồi dùng toàn lực bắn về phía Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, hắn nhanh chóng cầm lấy vũ khí để đỡ lấy viên đồng tệ.

Viên đồng tệ Lâm Thanh Phong bắn ra va chạm với cây thương của Quân Vô Tà phát lên một tiếng keng… thanh thúy.

Quân Vô Tà nhận lấy chấn động, thân thể nhanh chóng lùi lại một khoảng cách xa mới dừng lại.

Quân Vô Tà một mặt kinh hãi nhìn về Lâm Thanh Phong.

Đừng nói là hắn, toàn trường mọi người cũng một mặt kinh hãi khi chứng kiến cảnh này.

Ngay cả Lạc trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi, nàng là ai? Lạc trưởng lão của Thủy Tinh Cung tu vi đạt đến Hóa Thần kì tầng 7, nàng không thể chống lại Quân Vô Tà.

Nhưng Quân Vô Tà lại bị một viên đồng tệ bắn bay, kinh dị hơn người bắn ra viên đồng tệ này lại là một tên Luyện Khí viên mãn thái điểu.

Lâm Thanh Phong nhìn thấy Quân Vô Tà đỡ được viên đồng tệ thì hắn cũng chấn kinh.

Trong ấn tượng của Lâm Thanh Phong thì ngoại trừ Hỏa Vân tôn giả thì không có ai đỡ được một chiêu của hắn a.

Nhưng tên Quân Vô Tà trước mặt lại đỡ được, vì thế Lâm Thanh Phong cũng nghiêm túc hẳn lên rồi nhìn về Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà lúc này hai tay cầm lấy thương nhưng hai tay hắn đều run rẩy, lực chấn động khi va chạm với viên đồng tệ lúc nãy làm tay hắn tê rần.

Quân Vô Tà có chút kinh dị nhìn về Lâm Thanh Phong sau đó hắn quả quyết… quay đầu bỏ chạy.

…..Hết Chương 58…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play