Bách Hiểu Sinh cùng Nam Cung Phi Vân há mồm kinh ngạc, bọn hắn không ngờ Lâm Thanh Phong lại đòi linh thạch.

Bách Hiểu Sinh mở miệng muốn nói cái gì, thì Lâm Thanh Phong lại mở miệng trước.

-Từ nãy tới giờ cũng được 2 phút, phiền ngươi trả phí 2 viên linh thạch hạ phẩm.

Bách Hiểu Sinh vẻ mặt cứng ngắc, nhưng hắn kiềm chế cảm xúc thở ra một hơi rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra 12 viên linh thạch hạ phẩm đưa cho Lâm Thanh Phong.

-Đây là 12 viên linh thạch hạ phẩm, xin Lâm tiểu hữu bỏ chút thời gian.

Lâm Thanh Phong gật đầu mặt không đổi sắc tiếp nhận số linh thạch mà Bách Hiểu Sinh đưa, trong lòng hắn lúc này vui như nở hoa, hắn thầm nghĩ.

-Bọn nhà giàu sinh ra là để bị hắc a.

Bách Hiểu Sinh trong lòng đau như cắt nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh nói với Lâm Thanh Phong.

-Không biết Lâm tiểu hữu đến Nam Cung thành là có việc gì?

Lâm Thanh Phong nhìn về Bách Hiểu Sinh trả lời.

-Ta đến đây chỉ để giải quyết chuyện của Bạch gia hiện tại chuyện đã xong, ngoài ra còn tới để hỏi cưới Mị Ảnh làm vợ.

Nam Cung Phi Vân đứng cạnh bên nghe được lời của Lâm Thanh Phong thì cười toe toét, mặc dù bọn hắn đã bàn tính trước ngày cưới nhưng lúc này Lâm Thanh Phong lại nói ra trước mặt Bách Hiểu Sinh thì chứng tỏ hắn đã xác định thật sự cưới Nam Cung Mị Ảnh.

Bách Hiểu Sinh thì lại khác, sau khi hắn nghe xong thì đầu đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ sau này không nên đắc tội Nam Cung gia tộc mới tốt.

Bách Hiểu Sinh thở ra một hơi, rồi nói với Lâm Thanh Phong.

-Không biết Lâm tiểu hữu sau chuyện này còn có dự định khác?

Lâm Thanh Phong sờ cằm một chút rồi lắc đầu.

Bách Hiểu Sinh thấy vậy thì nở nụ cười.

-Không biết Lâm tiểu hữu đã từng nghe qua Đại Hội thu đồ của các tông môn lớn?

Lâm Thanh Phong gật đầu, chuyện này theo lời kể lúc trước của Nam Cung Mị Ảnh thì hắn cũng biết.

Thấy Lâm Thanh Phong gật đầu thì Bách Hiểu Sinh cũng nói tiếp.

-Vài tuần sau các tông môn lớn sẽ đến đây để thu nhận đệ tử, nhưng thật ra nơi đây chỉ là một nơi mà bọn hắn lựa chọn để tập trung các thiên tài từ khắp nơi rồi sau đó sẽ chọn ra những người đạt yêu cầu rồi thu vào tông môn.

Lâm Thanh Phong nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, chuyện này cũng rất bình thường, các tông môn không có nhiều thời gian để đi đến từng nơi tuyển chọn đệ tử, mà bọn hắn sẽ tập trung những người đó lại một nơi rồi tiến hành sàng lọc.

Bách Hiểu Sinh tiếp tục nói.

-Lâm tiểu hữu cũng thấy, hiện tại Nam Cung thành sẽ là nơi diễn ra đại hội, nhưng Nam Cung thành hiện tại lại không có ai đạt đủ tiêu chuẩn để các tông môn thu nhận, điều này sẽ khiến mặt mũi của Nam Cung thành mất sạch.

Lâm Thanh Phong lạnh nhạt nhìn hắn rồi nói.

-Chuyện này có vẻ như không liên quan đến ta à?



Bách Hiểu Sinh dừng lại một chút rồi nói.

-Lâm tiểu hữu chắc cũng không biết, đại hội lần này sẽ diễn ra dưới dạng tranh tài giữa hai người, người nào chiến thắng sẽ được bước tiếp vào vòng trong và 20 người đạt thứ hạng cao nhất sẽ được các tông môn lựa chọn ngoài ra còn có phần thưởng.

Lâm Thanh Phong ở một bên khi nghe tới phần thưởng thì hai mắt phát sáng, hắn chờ đợi Bách Hiểu Sinh nói tiếp.

-Thứ hạng càng cao thì phần thưởng càng phong phú, nhưng quy tắc của cuộc thi chỉ dành cho người dưới 25 tuổi và phải đạt ít nhất là luyện khí tầng 7 cao nhất là luyện khí tầng 10, còn những người đạt tới Trúc Cơ kì thì sẽ được nhận thẳng không cần tham gia cuộc thi.

-Ta nhìn Lâm tiểu hữu hiện tại đoán chừng tuổi tác không cao, nhưng lại có tu vi thâm hậu như vậy nên sẽ rất dễ dàng đạt được giải nhất, vì thế ta muốn mời Lâm tiểu hữu tham dự giải đấu giành về mặt mũi cho Nam Cung thành.

Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc sau đó hắn trả lời.

-Đúng là ta phù hợp điều kiện, nhưng ta lại không muốn tham dự giải đấu này.

Bách Hiểu Sinh nghe tới đây thì trên mặt hắn hiện ra vẻ thất vọng, nhưng Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.

-Tuy nhiên, vẫn có một người phù hợp với yêu cầu và ta chắc rằng nàng sẽ đạt được thứ hạng khá cao, nếu không đạt thứ hạng cao thì ta đảm bảo các tông môn theo mời nàng sẽ như vịt lùa đi không hết.

Bách Hiểu Sinh vẻ thất vọng trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt sáng ngời, nếu là người mà Lâm Thanh Phong giới thiệu thì chắc chắn không tầm thường.

Tuy vậy nhưng Bách Hiểu Sinh vẫn tò mò hỏi.

-Không biết người mà Lâm tiểu hữu muốn nhắc đến là ai?

Lâm Thanh Phong cũng không muốn giấu diếm, hắn đưa tay chỉ về hướng Nam Cung Mị Ảnh, rồi nói.

-Nàng Nam Cung Mị Ảnh cũng là lão bà của ta.

Bách Hiểu Sinh trợn mắt há mồm, nếu Nam Cung Mị Ảnh là một thiên tài như lời của Lâm Thanh Phong thì làm sao Bách Hiểu Sinh trước đó lại không biết?

Hắn lộ ra vẻ mặt chần chờ khó coi nhìn về Lâm Thanh Phong.

Nhưng Lâm Thanh Phong vẫn bình tĩnh rồi nói.

-Hiện tại nàng mới 22 tuổi, phù hợp yêu cầu thứ nhất, còn cảnh giới của nàng là luyện khí tầng 10 phù hợp yêu cầu thứ hai, còn về thiên phú của nàng thì ngươi cứ yên tâm, ta không rảnh rỗi để lừa ngươi.

Bách Hiểu Sinh nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn tin tưởng Lâm Thanh Phong cũng không rảnh rỗi mà đùa giỡn với hắn.

Bách Hiểu Sinh thở dài một hơi rồi ôm quyền cáo từ, nhưng lúc này Lâm Thanh Phong lại nói.

-Khoan hãy rời đi, khi nãy ngươi đưa ta 12 viên linh thạch hạ phẩm muốn ta bỏ ra 12 phút thời gian để nói chuyện với ngươi, nhưng ngươi đã dùng tới 15p vì vậy trước khi đi ngươi hãy trả thêm 3 viên linh thạch hạ phẩm a.

Bách Hiểu Sinh một mặt mộng bức, hắn thật sự muốn tự tát cho chính mình vài bạt tai, tại sao lại phải nghi ngờ Lâm Thanh Phong à? Chỉ vì nghi ngờ Lâm Thanh Phong nên kéo dài thêm 3 phút thời gian, đó cũng là 3 viên linh thạch hạ phẩm a.

Bách Hiểu Sinh cắn răn, lấy thêm 3 viên linh thạch hạ phẩm giao cho Lâm Thanh Phong rồi hắn quay đầu chạy thật nhanh, hắn sợ lại ở đây nói thêm vài câu với Lâm Thanh Phong thì lại tốn thêm linh thạch à.

Thấy Bách Hiểu Sinh chạy đi Lâm Thanh Phong hô to.

-Lần sau rất hoan nghênh ngươi tới nữa a.

Nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong, bước chân Bách Hiểu Sinh lảo đảo, nhưng rất nhanh hắn lấy lại thăng bằng rồi lại tăng tốc độ, trong lòng hắn âm thầm nói.

-Muốn gặp lại ngươi mới có quỷ a.

Nhìn thấy bóng lưng của Bách Hiểu Sinh từ từ biến mất. Nam Cung Phi Vân ở một bên nhíu mày rồi nói với Lâm Thanh Phong.

-Ngươi cho Ảnh nhi tham dự giải đấu này hình như có chút không phải a.

Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ có vẻ mặt khinh bỉ của Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong nhìn Nam Cung Phi Vân một lúc lâu rồi lạnh nhạt nói.

-Thật sự, ta không biết ngươi như thế nào lại làm được chức gia chủ, nếu không phải là ta phát hiện ra hai nàng thì hai thiên tài lại bị loại người ngu ngốc như ngươi phế bỏ.

Nam Cung Phi Vân một mặt mộng bức, hắn vừa nghe được gì? Hai thiên tài? Đâu ra hai vị thiên tài?

Nam Cung Phi Vân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong che trán, hắn hoài nghi không biết vị nhạc phụ trước mắt này não bị ngâm nước hay không, hắn chỉ tay về phía hai tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.

-Hai nàng, cũng chính là hai người con gái của ngươi, một người nắm giữ thiên linh căn hỏa hệ, một người nắm giữ thiên linh căn băng hệ, ngoài ra hai nàng còn có tư chất cực cao.

-Còn ngươi, ngươi là một người cha vậy mà lại bỏ mặc hai nàng sống chết không lo, ngươi là một vị gia chủ lại bỏ mặc hai thiên tài của gia tộc tự sinh tự diệt, ta thật không hiểu Nam Cung gia tộc đầu óc ngu tới mức nào mới để ngươi làm gia chủ.

-Ta thật sự hoài nghi ngươi cầm não đi ngâm nước, hoặc cũng có thể là do ngươi không có não.

Nói xong Lâm Thanh Phong cũng không để ý Nam Cung Phi Vân, hắn phất tay bỏ đi hướng về đình viện dùng cơm.

Nam Cung Phi Vân đứng ngẩn người một lúc lâu trông hắn giống như già ra thêm vài chục tuổi, sau đó hắn lắc đầu thở dài một cái rồi quay lưng đi ra khỏi nơi này.

Sau khi dùng cơm xong Lâm Thanh Phong hỏi Nam Cung Mị Ảnh.

-Các nàng luyện tập Rasengan tới đâu a?

Nam Cung Mị Ảnh thở dài lắc đầu.

-Vẫn dậm chân tại chỗ, bọn ta không có cách nào để viên cầu ổn định được.

Nghe được lời của Nam Cung Mị Ảnh thì Lâm Thanh Phong gật đầu.

-Đợi ta thu dọn xong thì chúng ta đi dạo Nam Cung thành một chút, ta muốn thử tìm cho hai người vật giúp hai người luyện thành công Rasengan.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết gật đầu đồng ý, còn một bên Hỏa Vân tôn giả cũng tò mò muốn biết đồ vật mà Lâm Thanh Phong nói nên cũng đồng ý đi theo.

Bốn người Lâm Thanh Phong bước ra khỏi Nam Cung gia tộc, tiểu Hắc sau khi ăn xong thì lại lăn ra ngủ nên Lâm Thanh Phong cũng không mang nó theo.

…..Hết Chương 42…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play