Mặc dù Mộc độn của Danzo không mạnh mẽ như Hashirama, nhưng khả năng hấp thụ Chakra của nó bản thân Danzo đã từng thử nghiệm, dù là bản thân hắn cũng không chịu đựng được quá lâu, nhìn thấy Nguyên Anh cùng Tiểu Long nhanh chóng bị đám cây cổ thụ vây lấy, Danzo khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh, hắn dường như đã nhìn thấy chiến thắng đang ở trước mắt.

“Nguyên Anh đại nhân, Tiểu Long đại nhân…” Minato ở một bên lo lắng cau mày nhìn cảnh Nguyên Anh, Tiểu Long cả hai bị đại thụ vây lấy, mặc dù hắn biết rõ thực lực của cả hai sâu không lường được, nhưng đối mặt là Mộc độn trong truyền thuyết a.

Cũng vào lúc này, giọng nói hài hước của Nguyên Anh vang lên.

- Tiểu Long, ngươi nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn a, ta nghĩ chúng ta nên giả vờ nằm bất tỉnh để hắn đắc ý thêm một lúc sao?

“Cái gì?” Danzo trong lòng khiếp sợ, bởi trong cảm nhận của hắn, Mộc độn vốn đã trói chặt cả hai, nhưng hắn không cảm giác Mộc độn truyền về một chút Chakra nào, mà ngược lại Chakra của bản thân hắn tiêu hao ngày một nhiều.

“Không ổn.” Danzo quyết định thật nhanh, hai tay kết ấn giải trừ Thụ giới hàng lâm, những cây đại thụ nhanh chóng héo rũ, để lộ ra thân ảnh Nguyên Anh cùng Tiểu Long, nhìn cả hai bình yên vô sự, Minato mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nguyên Anh vẻ mặt hài hước hướng Danzo cười nói.

- Còn chiêu gì khác sao? Mau dùng nha, ta gần như không đợi nổi.

“Ngươi…” Danzo kinh ngạc, sau đó hắn âm trầm hỏi.

- Vì sao Mộc độn không có tác dụng với các ngươi?

“Về chuyện này sao?” Nguyên Anh một tay gãi cầm suy nghĩ, dưới cái nhìn tò mò của Danzo, khóe miệng nó kéo lên nụ cười nói.

- Ta biết lý do, nhưng ta không nói cho ngươi.

“…” Danzo im lặng thật lâu không đáp, một lúc sau, hắn thở dài nói.

- Được rồi, ta chịu thua, ngay cả Mộc độn của ta cũng không có tác dụng, ta không nghĩ ra biện pháp để có thể đối phó được các ngươi.

“Chịu thua sao?” Nguyên Anh xoắn xuýt gãi đầu hướng Tiểu Long nói.

- Hắn chịu thua rồi, nếu chúng ta giết hắn lúc này, liệu có ảnh hưởng tới công đức hay không?

“Làm sao ta biết được?” Tiểu Long lạnh nhạt nói.

- Ta nghĩ là nên mang hắn trở về giao cho Minato xử lý thôi.

Nguyên Anh trầm ngâm một chút rồi gật đầu hướng Danzo nói.

- Ngươi đã đầu hàng, như vậy bọn ta cũng không làm khó ngươi, Minato, ngươi tới mang hắn về đi.

“Đã rõ, Nguyên Anh đại nhân.” Được Nguyên Anh nhắc nhở, Minato giật mình một cái, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh Danzo, hướng Danzo nói.

- Danzo đại nhân, để đề phòng bất trắc, ta sẽ phong ấn Chakra của ngài lại, mong ngài đừng chống cự.

“Ta hiểu được.” Danzo bình tĩnh gật đầu đồng ý, Minato hai tay nhanh chóng kết ấn, ngay lúc này Nguyên Anh lại nói.

- Không cần thiết phải làm như vậy, có ta ở đây, hắn chạy không được, ngươi đi phía trước dẫn đường, hai chúng ta sẽ ở phía sau nhìn chằm chằm hắn.

“Nhưng mà…” Minato còn đang muốn nói gì đó, nhưng Nguyên Anh trừng mắt nói.

- Ngươi nghi ngờ thực lực của bọn ta?

Minato im lặng rồi, chỉ còn cách gãi đầu hướng Danzo nói.

- Danzo đại nhân, phiền ngài đi theo ta, còn bọn họ sẽ đi phía sau ngài.

Danzo cũng không có ý kiến gì khác, gật đầu một cái rồi đi theo sau Minato.

Đi được một lúc, không biết vô tình hay cố ý mà bước chân của Danzo ngày càng chậm lại, vị trí của hắn cùng Nguyên Anh, Tiểu Long ngày càng gần, còn Minato đã cách hắn được một đoạn khá xa.

“Hiruzen, lần này là ngươi thua.” Danzo trong lòng thầm nhủ một câu, khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh lùng, hắn hành động thật nhanh, hai tay nhanh chóng kết ấn, lớn tiếng hét lên.

- Ta sẽ không để bất kì mối uy hiếp nào cho Konoha tồn tại.

- Tứ trận nghịch ấn – phong ấn.

Nghe được Danzo hét tên của thuật phong ấn, Minato cả người rùng mình, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì một luồng gió lớn từ phía sau lưng ập đến, thổi hắn bay đi một khoảng cách thật xa, thoát khỏi phạm vi phong ấn, tới khi hắn có thể đứng vững thì hắn mới nhìn thấy tràng cảnh phía sau.

Xung quanh thân thể Danzo xuất hiện một loạt ấn ký màu đen, lấy Danzo làm trung tâm điên cuồng hút lấy mọi thứ xung quanh vào thân thể hắn, có một điểm kì lạ là Nguyên Anh cùng Tiểu Long cả hai cũng đứng trong phạm vi ấn ký, nhưng cả hai dường như cũng không chịu một chút ảnh hưởng nào, thậm chí Nguyên Anh còn nhàn nhã hướng Minato vẫy tay.

Một hồi sau, ấn ký tan đi, mặt đất vốn bằng phẳng hiện tại đã trở thành một cái hố sâu, Nguyên Anh, tiểu Long cả hai đang lơ lửng trên miệng hố, còn Danzo thì nằm dưới hố, khí tức đã biến mất.

“Danzo đại nhân…” Minato có chút tiếc nuối thở dài, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó ngẩng đầu hướng Nguyên Anh hỏi.

- Nguyên Anh đại nhân, có phải ngài đã biết Danzo sẽ làm như vậy, vì vậy ngài mới không cho ta phong ấn Chakra của hắn?

“Đúng vậy.” Nguyên Anh thẳng thắn gật đầu đáp.

- Danzo tuy rằng tàn nhẫn, nhưng thực sự, những việc hắn làm ra đều là vì Konoha, có thể chọn phương thức tự sát để chết là tốt nhất, cũng không nên để hắn chết trước mặt người dân a.

“Chỉ đành như vậy.” Minato thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Danzo mang lấy xác của hắn trở về.

Về phía Lâm Thanh Phong, ngay lúc Danzo ngã xuống, hắn bỗng dưng cau mày, con mắt giữa trán hơi mở ra, hắn nhìn rõ ràng trên bầu trời có một luồng sáng màu vàng đang thành hình.

“Luồng sáng đó… là cái gì?” Lâm Thanh Phong có chút nghi hoặc hỏi, Nam Cung Mị Ảnh cau mày nói.

- Phu quân…chàng nói luồng sáng nào?

“Lão bà, ngươi nhìn không thấy?” Lâm Thanh Phong nghi hoặc chỉ tay lên bầu trời nói.

“Không có.” Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu, đồng thời nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Phong nói.

- Giữa trán chàng…

“Giữa trán?” Lâm Thanh Phong đưa tay lên trán sờ thử một chút, lúc này hắn mới nhận ra con mắt thứ ba đã mở nên lên tiếng hỏi. 

- Tròng mắt đại gia, ngài tỉnh?

“Ừm.” Tròng mắt lạnh nhạt đáp.

- Chúng ta đang ở đâu? Vì sao ta không cảm nhận được bản thể?

“Chuyện này giải thích có hơi dài dòng, chúng ta đang ở một thế giới khác.” Lâm Thanh Phong đơn giản giải thích vài câu, nhưng tròng mắt là phân thân của Thiên đạo, nó nhanh chóng hiểu được liền nói.

- Thế giới khác? Là ngươi sử dụng thân thể của ba tên kia tạo ra cổng vào?

“Tạo ra cổng vào? Cũng có nghĩa rằng những thế giới này là chân thật tồn tại, cũng không phải được tạo ra sao?” Từ lời nói của tròng mắt, Lâm Thanh Phong nhanh chóng hiểu được một số vấn đề, hắn mỉm cười chỉ tay về hướng luồng sáng trên bầu trời hỏi.

- Tròng mắt đại gia, ngài biết luồng sáng đó là gì sao?

Theo hướng chỉ tay của Lâm Thanh Phong, tròng mắt liếc mắt nhìn một chút rồi giải thích.

- Luồng sáng đó là Công đức, nhờ có ta tồn tại nên ngươi mới có thể nhìn thấy.

- Nhưng thế giới này là chuyện gì xảy ra? Thiên đạo nơi này…quá yếu, yếu tới không hợp lẽ thường, dù cho có là Hạ cấp Thiên đạo cũng không yếu tới mức này, nếu không phải hắn xuất hiện để phân phát Công đức thì ngay cả ta cũng rất khó cảm nhận được.

“Không thể nào đâu? Theo Vô tự thần thư thì đây vốn là Trung cấp thế giới a? Thiên đạo hẳn là Trung cấp Thiên đạo đi? Vì sao ngay cả Hạ cấp Thiên đạo cũng không bằng?” Lâm Thanh Phong cau mày nói, lúc này luồng sáng trên trời cũng có dị động.

Luồng sáng chớp tắt một hồi, rồi phân ra hai tia sáng nhỏ, một tia hướng về Hokage đại lâu bay đi, tia còn lại thì hướng thẳng tới chỗ Lâm Thanh Phong, có tròng mắt cho biết tia sáng này là Công đức nên hắn cũng không có chút nào phản kháng, tùy ý để tia sáng sát nhập vào cơ thể.

Một hơi thở sau, trước mắt Lâm Thanh Phong xuất hiện một không gian kì lạ, xung quanh chỉ bao phủ một màu trắng, ngoại trừ chính bản thân hắn thì không có bất kì vật thể nào khác, ngay cả Nam Cung Mị Ảnh ban đầu vẫn đứng bên cạnh cũng biến mất, Lâm Thanh Phong nghi hoặc hỏi.

- Nơi này là đâu?

“Thiên đạo không gian.” Tròng mắt đáp một tiếng, rồi lại nhìn sang một hướng khác, nơi đó có một thân ảnh nam tử màu vàng sáng chói, thân ảnh hư hư thật thật, nhìn qua thì tưởng chừng như hắn chỉ là một đạo ảo ảnh, nam tử hướng Lâm Thanh Phong hay nói chính xác hơn là hướng con mắt giữa trán Lâm Thanh Phong nói.

- Ngươi cũng là Thiên đạo? Ta cảm giác được khí tức đồng loại từ ngươi.

“Đúng vậy.” Tròng mắt nhàn nhạt đáp một tiếng, Lâm Thanh Phong cũng theo đó mà hỏi.

- Ta là Lâm Thanh Phong, tiền bối, ngài là Thiên đạo của thế giới này sao?

Nam tử mỉm cười hướng Lâm Thanh Phong gật đầu nói.

- Ta đúng là Thiên đạo ở đây, còn ngươi là tu sĩ? Cũng được một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối ta nhìn thấy tu sĩ.

“Lần cuối nhìn thấy tu sĩ? Tức là nơi này đã từng có tu sĩ tồn tại?” Lâm Thanh Phong ngạc nhiên, nghi hoặc hướng nam tử hỏi.

- Nhưng bên ngoài Linh Khí yếu ớt tới không chịu nổi, đừng nói tới Luyện Hư, Hợp Thể, mà ngay cả Luyện Khí kì cũng không thể xuất hiện, với tình trạng như vậy thì căn bản không thể tồn tại tu sĩ a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play