Đứng trước cổng vào Hỏa Vân Tông tọa lạc trên một dãy núi cao hùng vĩ, Lâm Thanh Phong có chút bội phục.
- Đây là Hỏa Vân Tông sao?
- Tuy rằng là tông môn có cùng cấp bậc, nhưng có vẻ như Hàn Băng Tông không bằng được nơi đây nha.
- Chỉ có thể nói, tông môn sở hữu hai vị Luyện Khí Sư hàng đầu đại lục, quả nhiên hơn xa những tông môn khác a.
“Hắc, về chuyện này thì ta không biết rõ a.” Son Goku ở cạnh bên, một mặt không tim không phổi cười nói, sau đó lại lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái lệnh bài, cầm trên tay đi phía trước dẫn đường vừa đi vừa nhổ nước bọt.
- Ta không biết khung cảnh ở Hàn Băng Tông như thế nào, nhưng Lão Tông chủ là một tên keo kiệt nha.
- Ta và Vegeta chỉ vô tình phá nát diễn võ trường, từ đó hắn liền ra lệnh cấm, không cho bọn ta tới đó nữa.
- Không bằng ở chỗ Bulma, hai người chúng ta có thể tùy ý phát lực, mọi chuyện đều có nàng đứng ra làm chủ.
Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, hắn cũng có chút thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của Lão Tông chủ, chỉ đành thở ra một hơi nói.
- Đó là nơi của các ngươi nha, Bulma lại là một phú bà, nàng đương nhiên sẽ không vì một chút tiền bạc này làm khó dễ hai người các ngươi.
- Còn nơi này là Hỏa Vân Tông, bên dưới có biết bao nhiêu người cần dùng Diễn Võ Trường đâu.
- Hai người các ngươi cứ dùng một lần thì phá hủy một lần, nếu đổi ngược lại là ta, ta liền đuổi các ngươi ra khỏi tông môn nha.
“Hắc, hắn đã đuổi chúng ta nha.” Son Goku gãi đầu cười nói.
- Đừng nói những chuyện này.
- Thanh Phong huynh đệ, lúc trước ngươi nói ngươi đoán được lai lịch của truyền thừa ta vừa nhận được sao?
- Ta đã nói, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, vì thế nó có đúng là sự thật hay không thì ta lại không biết.
- Ngươi tự mình tìm hiểu không tốt hay sao?
- Dù gì đó cũng là truyền thừa của ngươi, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì có thể mở ra, không cần thiết phải đoán già đoán non nha.
“Biết là như vậy, nhưng ta vẫn tò mò nha.” Son Goku xoắn xuýt gãi đầu.
“Ài…” Lâm Thanh Phong biết rõ Son Goku tên này một khi chưa đạt được mục đích thì sẽ không buông tha, hắn chỉ có thể thở dài nói.
- Ở nơi của ta, có lưu truyền một truyền thuyết.
“Truyền thuyết?” Son Goku hai mắt phát sáng, chăm chú lắng nghe.
“Đúng vậy.” Lâm Thanh Phong gật đầu.
- Truyền thuyết về một con khỉ, có pháp thuật kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu.
- Được biết đến với cái tên, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
“Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?” Son Goku một mặt mộng bức, sau đó liền trở nên hăng hái.
- Có phải hắn rất mạnh?
“Trên đời này, người có thể làm đối thủ của hắn, số lượng không vượt quá một bàn tay.” Lâm Thanh Phong nhẹ nhàng nói.
“Không vượt quá một bàn tay sao?” Son Goku hai mắt ngày càng sáng.
- Như vậy vì sao ngươi lại đoán ta nhận truyền thừa của hắn?
“Bởi vì vừa nãy ngươi nhắc tới Như Ý Kim Cương Côn nha.” Lâm Thanh Phong cau mày nói.
- Vũ khí của Tôn Ngộ Không cũng mang cái tên này.
“Ồ?” Son Goku một mặt mộng bức, chỉ thấy Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
- Còn có, liên quan tới xuất thân của ngươi cùng Tôn Ngộ Không, cả hai cũng có chút tương tự.
- Tôn Ngộ Không vốn được sinh ra từ một viên thiên ngoại vẫn thạch.
- Còn ngươi, ngươi tới Trái Đất bằng một cái phi thuyền, nhưng trong cái nhìn của ta, ngươi cùng hắn không có gì khác nhau, đều là một cục đá từ bên ngoài vũ trụ tới.
- Lại thêm một điểm, Son Goku, tên của ngươi, theo cách đọc của chúng ta, cũng là Tôn Ngộ Không.
- Vì thế, khi nghe ngươi nhắc tới Như Ý Kim Cương Côn, ta liền nghĩ tới hắn.
Trầm ngâm một chút, Lâm Thanh Phong lại nói.
- Nhưng có một điểm ta không hiểu được, truyền thừa mà ngươi nhận được, đó là truyền thừa kí ức, chỉ có thể mở ra khi ngươi đạt tới đầy đủ cấp bậc.
- Nhưng loại truyền thừa này chỉ có thể nhận được khi ngươi là kiếp sau của hắn mà thôi.
- Nếu ngươi thật là kiếp sau của hắn, thì cũng có nghĩa là hắn…đã chết rồi.
Son Goku cau mày trầm mặc, dù đầu óc có chút ngu độn nhưng hắn cũng biết điều này có nghĩa là gì, Tôn Ngộ Không đã chết, một tồn tại mạnh mẽ như vậy, sẽ không thể nào chết bởi vì hết thọ nguyên, chỉ có thể bị đánh chết mà thôi.
Nhìn Son Goku trầm mặc, Lâm Thanh Phong nhìn một lúc rồi cười nói.
- Đừng lo lắng, đó chỉ là suy đoán của ta mà thôi, còn việc có đúng hay không thì ta không chắc được.
- Chúng ta tiếp tục đi thôi.
“Hắc hắc, đúng vậy nha.” Son Goku nhanh chóng vui vẻ trở lại, dù sao chuyện này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không có gì chắc rằng suy đoán của Lâm Thanh Phong là đúng, lúc này hắn chỉ việc trở nên mạnh mẽ là được rồi.
Một đường đi tới, chỉ một giờ sau Lâm Thanh Phong, Son Goku cả hai đã tới cổng Hỏa Vân Tông, ở nơi đó Chiến Thiên đã đứng chờ sẵn, hắn có chút bất đắc dĩ nói.
- Sư phụ, vì sao các ngươi không trực tiếp bay vào?
“A lặc? Có thể bay vào?” Lâm Thanh Phong nghi hoặc nhìn sang Son Goku, chỉ thấy hắn một mặt mộng bức, Chiến Thiên chỉ đành lắc đầu giải thích.
- Lệnh bài có hai tác dụng, thứ nhất là chỉ hướng không để bị lạc ở trận pháp bên ngoài.
- Còn thứ hai là có thể để người sở hữu đi vào Hỏa Vân Tông.
- Trận pháp bên ngoài, đã bị Son Goku hắn phá vỡ từ vài ngày trước nha.
- Hiện tại bên ngoài đã không có trận pháp cản đường, cầm lấy lệnh bài, hai người có thể bay thẳng một đường vào trong nha.
“Chuyện tốt của ngươi làm?” Lâm Thanh Phong liếc mắt nhìn sang Son Goku, chỉ thấy hắn xoắn xuýt gãi đầu cười trừ.
Thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong chán nản lắc đầu.
- Đi thôi Chiến Thiên, đúng ra ta không nên tin tưởng tên này.
“Tốt a sư phụ.” Chiến Thiên gật đầu cười, xoay người dẫn đường, một lúc sau lại nói.
.-Sư phụ, lần này ta có chuyện, muốn rời khỏi đây.
- Tính tới hiện tại, ta đã sống tới một ngàn năm, nhưng chưa một lần nào ta về tế bái, vì thế ta muốn trở về gặp nàng.
- Còn có, đồng thời ta sẽ đưa Mị Nguyệt cùng đi, dù sao ta cũng phải giới thiệu nàng với mẫu thân nha.
“Được thôi, như vậy ta sẽ cùng đi với ngươi.” Lâm Thanh Phong gật đầu cười nói.
- Ta thân là sư phụ của ngươi, dù sao cũng nên cùng ngươi trở về nha.
“Đa tạ sư phụ.” Chiến Thiên vui vẻ cúi đầu đáp, hắn chỉ muốn cùng Mị Nguyệt rời đi mà thôi, Lâm Thanh Phong có thể đi cùng hắn đương nhiên rất hoan nghênh.
“Đồng thời trở về tìm phụ thân của ngươi a.” Lâm Thanh Phong cười nói.
Nghe được lời này, Chiến Thiên liền trở nên tức giận, hắn còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Thanh Phong đã ngắt lời.
- Ngươi nhìn xem.
- Mặc dù ngươi nói ngươi không quan tâm tới phụ thân của ngươi.
- Nhưng ta chỉ vừa nhắc tới hắn thì ngươi đã nổi giận.
- Thật sự, trong nội tâm của ngươi vẫn còn khúc mắc, nếu không giải khai thì sẽ ảnh hưởng tới tu vi của ngươi sau này.
Chiến Thiên chỉ còn cách im lặng tự hỏi, Lâm Thanh Phong lại tiếp tục nói.
- Ngươi cũng biết, ta thân là sư phụ của ngươi, nhưng từ lúc ban đầu cho tới hiện tại, ta cũng không có bất kì thứ gì để dạy ngươi, chỉ có thể cho ngươi một chút ý kiến, để ngươi một người tự thân cố gắng đi tới.
- Hiện tại ta đã biết rõ ngươi có thể sinh ra tâm ma, sẽ gây ảnh hưởng tới tu vi về sau của ngươi, nếu ta không đứng ra trợ giúp ngươi giải quyết, như vậy ta xứng đáng làm sư phụ của ngươi sao?
- Đừng nói là ta, dù cho là Mị Ảnh, nàng cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy nha.
“Sư phụ…” Chiến Thiên hai mắt ướt át, Lâm Thanh Phong trực tiếp khoát tay nói.
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
- Chúng ta trở về, nói cho bọn hắn một chút vài ngày sau lại rời đi.
“Tốt sư phụ.” Chiến Thiên cúi đầu đáp một tiếng rồi đi trước dẫn đường, mang theo Son Goku Lâm Thanh Phong hai người tiến về chỗ của Nam Cung Tuyết.
Ở nơi này, Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết đang ngồi trò chuyện vui vẻ, một bên còn có một con chó đen mập mạp, thân thể còn lớn hơn người bình thường một chút, trên đầu có hai chiếc sừng đang nằm phơi bụng ngủ ngáy.
Lâm Thanh Phong vừa bước vào, sự chú ý liền tập trung vào con chó, có chút nghi hoặc hỏi.
- Ừm? Vì sao lại có con chó đen? Lại mập như vậy? Chuẩn bị tối nay ăn thịt chó sao?
Chiến Thiên khóe miệng co quắp cười khổ nói.
- Sư phụ, đó là tiểu Hắc, là con kỳ lân lúc trước ngài mang về nha.