Đưa Son Goku tới một bên Lâm Thanh Phong cau mày nói.
- Chiến Thiên nghe kĩ, không quan trọng là hai người bọn hắn có hoàn mỹ hợp thể hay không, vì thế động tác có sai một chút cũng không sao, nhưng đừng để sai quá nhiều, bằng không bọn họ sẽ không thể hợp thể được.
- Bọn hắn khống chế Linh Lực không để bạo thể là rất khó, hai người chúng ta chỉ có một cơ hội mà thôi.
“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên gật đầu đáp ứng một tiếng, hắn cũng biết độ khó của việc này rất lớn, chỉ mới nâng Vegeta đứng dậy thì cơ thể Vegeta liền chấn động liên hồi, cả người mồ hôi như mưa, không cần nói cũng biết Vegeta gặp rất nhiều khó khăn trong khi khống chế Linh Lực.
Cũng tương tự Vegeta, Son Goku thân thể cũng run rẩy liên hồi, cả người chảy đầy mồ hôi, nhìn Chiến Thiên đáp ứng, Lâm Thanh Phong cũng không chờ đợi nhiều liền nói.
- Như vậy, Chiến Thiên, chúng ta bắt đầu.
- Fu…sion…ha…
Lâm Thanh Phong vốn dĩ cũng không muốn đọc loại lời thoại này, nhưng không có cách, hắn bắt buộc phải làm như vậy để có thể cùng Chiến Thiên đồng thời hành động.
Dưới sự khống chế của Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên, sau một loạt động tác, ánh sáng từ cơ thể Son Goku, Vegeta hai người nổi lên, chứng tỏ cả hai đã bắt đầu hợp thể với nhau.
Lúc bình thường tự thân nhảy Fusion Dance dung hợp hoàn mỹ đã rất khó, thì đừng nói tới chuyện phải dựa vào người khác khống chế cơ thể nhảy Fusion Dance, dù cho Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đã cố gắng tới mức nào, thì xuất hiện trước mắt họ lại là một tên mập bụng phệ, khí tức yếu tới đáng thương, ngay cả Trúc Cơ kì đều không bằng, đang ngồi yên lặng nhắm mắt.
“Tốt a.” Nhìn Gogeta phiên bản “mập mạp” xuất hiện, Lâm Thanh Phong trong lòng liền gật đầu hài lòng, ai xem qua Dragonball đều biết, Gogeta mập mạp mặc dù chỉ là một phiên bản lỗi, nhưng tự thân khí vận lại cao tạc thiên.
Gogeta mập mạp, lấy sức mạnh yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn Vegeta ở trạng thái bình thường, chỉ dựa vào tự thân vận khí liền có thể sống sót nửa giờ đồng hồ khi bị Janemba truy sát, mặc dù có chút thảm, nhưng hắn vẫn có cầm cự, thậm chí là đánh trả Janemba, trong khi Super Saiyan 2 Vegeta mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, đối mặt với Janemba đều không chịu nổi một phút thì đừng nói tới việc đánh trả.
Trong trường hợp của Son Goku cùng Vegeta lúc này, hợp thể ra Gogeta phiên bản mập mạp là điều tốt nhất, có thể dựa vào khí vận cực cao của hắn có thể giảm bớt nguy cơ bạo thể, thậm chí còn có thể hoàn toàn chuyển hóa Nguyên Anh thành Nguyên Thần a.
Nếu lại hợp thể ra tên gầy còm, thì đừng nói tới việc giảm bớt nguy cơ bạo thể, ngay cả hít thở hắn đều có chút cố hết sức à.
Nhìn Gogeta phiên bản lỗi ngồi im lặng một chỗ, linh lực trong cơ thể cũng hoàn toàn bị khống chế, không có nguy cơ bạo thể, Lâm Thanh Phong lúc này mới nói.
- Chiến Thiên, chúng ta trở về.
“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên gật đầu một cái rồi lại dùng dịch chuyển tức thời đưa cả hai trở về chỗ của Nam Cung Mị Ảnh.
Khi Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên thân ảnh hai người vừa xuất hiện, đập vào mắt Lâm Thanh Phong lại là khuôn mặt của một tên lão nhân xa lạ, bốn mắt trừng to nhìn nhau chỉ cách nhau chưa đầy 10cm, đứng nhìn một tên nam nhân xa lạ với khoảng cách gần như vậy dù cho đối phương có là lão nhân đi chăng nữa, Lâm Thanh Phong liền nổi lên một trận ác hàn, theo bản năng liền vung lên một bàn tay.
“Chát…”
Bàn tay chuẩn xác tiếp xúc “thân mật” với khuôn mặt của tên lão nhân, lão nhân hai mắt trợn trắng, thân thể không thể khống chế bay thẳng một đường ra ngoài chỉ để lại tiếng hét thảm còn vang vọng.
- A…a….a….
“Ta đã làm gì sai? Vì sao lại đánh ta?” Vị lão nhân này là Lão tông chủ, trong đầu hắn lúc này một phần trí não lặp đi lặp lại một câu này, một phần khác lại chăm chú chịu đựng đau đớn vì cái tát vừa mới nhận.
“….”
Đám người Nam Cung Mị Ảnh đồng thời trợn mắt há mồm, một mặt mộng bức nhìn chằm chằm về phương hướng mà Lão Tông chủ đang bay, sau vài giây lại đồng thời nhìn về Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên hai người.
“A lặc? Vì sao lại nhìn ta như vậy?” Lâm Thanh Phong cũng đồng dạng mộng bức ngây ngốc hỏi lại, Chiến Thiên ở cạnh bên ho nhẹ một cái rồi giải thích.
- Sư phụ… người ngài vừa đánh…hắn là Lão Tông chủ của Hỏa Vân Tông.
- Đồng thời cũng là Lão Tổ Tông của tiểu Tuyết.
“Ừm? Lão Tông chủ?” Lâm Thanh Phong bình tĩnh gật đầu một cái, vài giây sau hắn một mặt không thể tin tưởng hét lên.
- Cái gì? Lão Tông chủ?
“Đúng vậy.” Chiến Thiên chỉ có thể cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Lâm Thanh Phong nghi ngờ nhìn sang Nam Cung Tuyết, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, một lúc rồi gãi đầu hỏi.
- Như vậy…ngài ấy có thể tha lỗi cho ta sao?
“May mắn mà ta đã tránh xa.” Vô Cực Tử cả người chảy đầy mồ hôi lạnh bĩu, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ngay từ lúc ban đầu hắn lúc nào cũng đi gần Lão Tông chủ, nhưng kể từ khi tới gặp bọn người Nam Cung Mị Ảnh thì, trực giác của Đại Thừa kì liền nổi lên, trực giác mách bảo hắn phải tránh xa Lão Tông chủ.
Vì tin tưởng trực giác của chính mình, trong bất tri bất giác hắn liền từ từ giữ khoảng cách với Lão Tông chủ, đồng thời lúc nào cũng làm ra phòng bị, cũng vì vậy mà hắn mới có thể thoát khỏi trận “đột kích” bất ngờ này của Lâm Thanh Phong, còn bằng không một cái tát của Lâm Thanh Phong không chỉ có một mình Lão Tông chủ thụ hưởng như vậy, ít nhất Vô Cực Tử hắn cũng bị liên lụy.
“Tử đạo hữu bất tử bần đạo, Lão Tông chủ, ngươi yên nghỉ a.” Trong lòng âm thầm mặc niệm cho Lão Tông chủ một câu, Vô Cực Tử ngoài mặt không đổi sắc đáp lời Lâm Thanh Phong bĩu môi nói.
- Ngươi cứ nói xem?
“…”
Lâm Thanh Phong chỉ đành im lặng không nói, ngoại trừ gãi đầu cười khổ hắn cũng không biết phải nói như thế nào, nếu đổi ngược lại người bị đánh là hắn thì hắn cũng ôm một bụng tức giận a.
“Con mẹ ngươi… tiểu tử, vì sao ngươi đánh ta?” Không khác mấy so với Lâm Thanh Phong suy nghĩ, chưa đầy một phút sau, Lão Tông chủ lại một lần nữa trở về, từ phía xa đã nghe được tiếng la hét của hắn, không cần nhìn cũng biết hắn đang rất tức giận.
Lão Tông chủ một thân quần áo dính đầy bùn đất, trên mặt vẫn còn mang theo vết sung đỏ vì vừa “tiếp xúc thân mật” với bàn tay của Lâm Thanh Phong, đáp xuống trước mặt Lâm Thanh Phong, hắn la hét.
- Tiểu tử, ngươi muốn gì?
- Không giải thích rõ ràng thì ngươi không yên với ta.
“A…ha..ha…” Đối mặt với Lão Tông chủ phẫn nộ một dạng hung thần ác sát tra hỏi, Lâm Thanh Phong chỉ biết xoắn xuýt gãi đầu cười.
- Lão Tông chủ… ngưỡng mộ đã lâu?
“Ngưỡng mộ đã lâu? Vậy hẳn là ngươi đã từng nghe qua tên thật của ta sao?” Lão Tông chủ cười gằn, nghiến răng hỏi.
“…”
Lại một trận im lặng, Lâm Thanh Phong đánh mắt “cầu cứu” nhìn sang Vô Cực Tử, Nam Cung Tuyết hai người, chỉ thấy hai người đồng loạt quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, không có cách, lão Tông chủ chưa từng tiết lộ tên họ với bất cứ người nào khác, ngay cả Vô Cực Tử cũng chỉ biết hắn họ Hỏa mà thôi, dưới ánh mắt muốn “giết người” của Lão Tông chủ, Lâm Thanh Phong không trả lời liền không xong, cuối cùng hắn chỉ đành nói nhỏ.
- Họ Lão… tên Tông Chủ?
“Phụt.”
Bọn người Nam Cung Mị Ảnh đồng thời đều phun ra một ngụm nước bọt, ngay cả Tiểu Linh vốn dĩ đang một dạng “hung thần ác sát” dùng sức bóp cổ Nguyên Anh khóe miệng cũng giật giật, lực đạo cũng nhỏ đi, Nguyên Anh nếu trong lúc bình thường liền sẽ dễ dàng thoát được, nhưng lần này lại không, nó đem ánh mắt như nhìn thằng ngu hướng về Lâm Thanh Phong nói.
- Đại ca… ngươi bị Lôi Kiếp đánh tới ngu rồi hay sao?
- Trên đời này có họ Lão à? Còn lấy tên là Tông Chủ? Cực phẩm như vậy, ngay cả ta cũng cam bái hạ phong a.
“Ngươi bớt nói một câu không được hay sao?” Lâm Thanh Phong trong lòng khổ không thể tả, nhìn Lão Tông chủ hiện tại trên trán nổi lên gân xanh, sát khi ở hai mắt cũng từ từ tỏa ra, Lâm Thanh Phong rốt cục chỉ có thể nhận mệnh cúi đầu nói.
- Là ta sai… mong ngài thứ lỗi.
“Biết sai liền thành thật nhận lỗi là tốt.” Lão Tông chủ gật đầu một cái, Lâm Thanh Phong nghe tới đây liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức Lão Tông chủ lại nói.
- Nhưng ta sẽ không tha thứ cho ngươi.
“…”
“Lão nhân gia, ngài là đại gia, phiền ngài tha lỗi cho tên tiểu tử này a.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, trong lòng lại bắt đầu phiền não, chỉ thấy Lão Tông chủ híp mắt cười, hai ngón tay xoa xoa nói nhỏ.
- Muốn ta tha lỗi cũng đơn giản.
- Nhưng ngươi có thể đưa ra một ít gì đó gọi là… phí bồi thường nha.
“Phí bồi thường?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, nhìn sang Vô Cực Tử cùng Nam Cung Tuyết, chỉ thấy hai người đều đưa tay che mặt không muốn nhìn cảnh này, kể từ khi Vô Cực Tử nói cho Lão Tông chủ biết, Lâm Thanh Phong là một tòa bảo khố di động, thì tên này liền nổi thói ham tiền, hàng ngày đều bất tri bất giác đều nghĩ tới bảo vật, hai người bọn họ có nói cách nào cũng không được.
….Hết Chương 310…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT