Lâm Thanh Phong toàn thân đầy máu bước về khách điếm, sát khí của hắn cũng từ từ nhẹ bớt, hắn trước tiên tìm tới chưởng quỹ hắn nói.

-Phiền phức chưởng quỹ, có thể cho ta mượn phòng tắm không? Hiện tại ta muốn tẩy rửa một chút.

Nhìn toàn thân Lâm Thanh Phong, chưởng quỹ mồ hôi lạnh toát ra, hắn cũng hiểu được số phận của ba tên tiểu nhân kia rồi.

Hắn nhanh chóng gật đầu, nói với Lâm Thanh Phong.

-Được chứ, khách nhân mời theo ta.

Chưởng quỹ dẫn đường cho Lâm Thanh Phong đi đến phòng tắm rồi hắn vội vàng cáo lui.

Lâm Thanh Phong thay ra bộ y phục đã nhiễm đầy máu của ba tên tiểu nhân, hắn bước vào phòng tắm, cọ rửa sạch sẽ toàn thân rồi lại lấy một bộ y phục mới từ trong valy đặt trong nhẫn trữ vật mặc vào.

Hắn bước ra khỏi phòng tắm, đến khi cảm nhận được sát khí trên người biến mất thì hắn mới quay về phòng.

Lúc này phòng vẫn đang sáng đèn, Lâm Thanh Phong nở nụ cười, mở cửa bước vào.

Nam Cung Mị Ảnh vẫn ngồi đợi hắn trở về.

Thấy Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ đứng dậy tiếp đón, nàng ôm lấy hắn không nói gì.

Xoa đầu Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong cười nói.

-Lão bà a, lúc nãy ta ra ngoài một chút thấy chợ đêm rất nhộn nhịp, chúng ta đã ngủ cả buổi chiều hiện tại đi ra ngoài dạo chơi một chút a.

Nam Cung Mị Ảnh ôm hắn gật đầu, hai người dắt tay nhau rồi đi ra khỏi khách điếm, trong phòng tiểu Hắc vẫn đang nằm ngủ nên hai người bỏ mặc nó ngủ mà không gọi dậy.

Mặc dù là giữa đêm nhưng chợ đêm của U Ám thôn rất nhộn nhịp, người người vẫn vui vẻ dạo chơi.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh tay trong tay dạo chơi khắp nơi.

Đi ngang qua một tiệm bán đồ trang sức, Lâm Thanh Phong dừng lại nhìn một chút rồi hắn mua một cặp nhẫn đẹp đẽ, giống hệt nhau một cái đeo lên tay hắn, cái còn lại hắn đeo lên tay của Nam Cung Mị Ảnh.

Nam Cung Mị Ảnh sững sờ một chút, nàng đỏ mặt cúi đầu, nụ cười của nàng kéo dài tới tận mang tai, phu quân của nàng lại tặng lễ vật cho nàng, trong lòng nàng rất vui vẻ.

Lâm Thanh Phong cũng nhìn nàng rồi nở nụ cười, hắn tiếp tục nắm tay nàng cả hai đi dạo khắp chợ.

Chợ đêm bán rất nhiều món ăn đủ loại khác nhau, nên chỉ cần nơi nào bọn hắn đi qua, nhìn thấy không tệ đều thử một chút.

Dạo quanh chợ một vòng chợ thì bọn hắn cũng muốn trở về, hiện tại Nam Cung Mị Ảnh no căng bụng mà Lâm Thanh Phong cũng không khác là bao.

Trên đường về bọn hắn mua một cây trâm cho Nam Cung Tuyết, rồi Lâm Thanh Phong lại nắm tay dắt Nam Cung Mị Ảnh ra khỏi U Ám thôn, xung quanh thôn rất ít cây cao, ánh trăng rất sáng, nên hắn muốn cùng Nam Cung Mị Ảnh ngắm trăng.

….

Ánh trăng treo trên cao, từng cơn gió thổi qua khiến cỏ cây phát ra tiếng xào xoạt.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đang cùng nhau nhìn ngắm trăng sáng.

Vòng tay ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh vào lòng, Lâm Thanh Phong nói.

-Cảm giác ngắm trăng, ôm lão bà lúc nào cũng thoải mái a.

Nằm trong lòng hắn Nam Cung Mị Ảnh xấu hổ, nàng nói.

-Cũng không phải là lần đầu a, cần gì phải nói như vậy chứ?



Lâm Thanh Phong cười cười nhìn Nam Cung Mị Ảnh trong lòng mình, hắn nói.

-Lão bà a, ở nơi của ta, việc mà một nam nhân trao cho nữ nhân một chiếc nhẫn cũng giống như là lễ vật định tình a.

-Hiện tại nàng chấp nhận đeo trên tay lễ vật định tình của ta thì cũng không muốn tháo xuống à.

Nghe lời của Lâm Thanh Phong, mặt Nam Cung Mị Ảnh càng đỏ hơn, nàng ngọt ngào nói với hắn.

-Làm sao có thể tháo xuống? Đây là lễ vật của phu quân tặng thì làm sao tháo xuống à.

Lâm Thanh Phong cười một tiếng, rồi hắn nói với nàng.

-Ngày mai sau khi chúng ta lấy y phục thì lại tiếp tục lên đường về Nam Cung thành chứ?

Nam Cung Mị Ảnh nghĩ nghĩ rồi nói.

-Không được, chúng ta phải quay lại U Ám sâm lâm để tìm vị tiền bối kia. Không có hắn chúng ta không thoát khỏi sự truy sát của Bạch Ngọc Lâu a.

Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ xoa trán, hắn cười khổ.

-Ta đã nói với nàng vị “Tiền bối” mà các nàng nói đó là ta à, ta không nhất thiết phải lừa các nàng a.

Nam Cung Mị Ảnh ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Thanh Phong, một phần nàng tin tưởng phu quân sẽ không lừa nàng, nhưng một phần khác lại không thể tin.

Nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ xoa trán, hắn nói với nàng.

-Lúc trước hai nàng thấy dư chấn về uy lực của vị tiền bối đó, vậy ngày hôm trước hai nàng có phát hiện rằng có người đốt lửa a?

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, nàng cũng nhớ đến là trước đó có người nhóm lửa, loại cây của U Ám sâm lâm rất kì lạ, mỗi khi nhóm lửa thì mùi hương sẽ bay rất xa.

Thấy nàng gật đầu, Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.

-Người đó là ta, trước đó ta mới đến đây, lo sợ nước hồ không sạch sẽ nên ta muốn đun sôi một ít để dùng làm nước uống.

-Nhưng sau đó thì một đoàn thú bao vây ta, ta cũng hoảng sợ rồi bỏ chạy, nhưng cũng chính lúc đó ta phát hiện ra khí lực của ta rất lớn, ngày hôm sau ta muốn thử một chút rồi kết quả lại lan đến chỗ hai nàng.

Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức, não nàng đang cấp tốc xoay chuyển, phải biết rằng lúc vừa gặp nàng Lâm Thanh Phong chỉ là một người phàm, còn chưa tu luyện a, chỉ là người phàm mà lại có khí lực như vậy?

Nam Cung Mị Ảnh vạn lần không tin, nàng tiếp tục lắc đầu.

Lâm Thanh Phong cũng hết cách, nhưng lúc này đầu hắn linh quang lóe lên, hắn lấy cái nồi và cái valy từ trong nhẫn trữ vật ra rồi hỏi Nam Cung Mị Ảnh.

-Cái nồi này, cái valy cùng với vài món đồ đã cùng ta đi đến nơi này nên bọn chúng cũng có vài đặc điểm khác biệt á.

Nói rồi hắn giơ lên cái nồi, dùng sức đập nhẹ xuống đất một cái, thì mặt đất nứt toác oanh ra một cái hố sâu đường kính vài chục trượng.

Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức đứng một bên nhìn cảnh này, nàng lấy tay nhèo đùi một cái, thật sự là rất đau chứng tỏ nàng không nằm mơ.

Một bên khác Lâm Thanh Phong lấy ra vài bộ y phục hắn đưa tới trước mặt Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.

-Những bộ y phục này cùng với hai bộ mà ta đưa các nàng lúc trước cũng cùng ta xuyên qua, chúng rất nhẹ nhưng khả năng phòng ngự của chúng không yếu chút nào à, không tin nàng có thể dùng kiếm chém thử một nhát.

Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức, nàng máy móc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thanh Hàn Băng Kiếm mà Lâm Thanh Phong đã đưa, rồi vung tay chém thật mạnh vào bộ y phục trước mặt.

Một tiếng “kengggggggg” thanh thúy vang lên, thanh kiếm trong tay nàng phát ra tiếng “ông…ông…” ngoài ra dư chấn còn khiến nàng run tay buông kiếm.

Nhìn thanh Hàn Băng Kiếm nằm trên mặt đất, Nam Cung Mị Ảnh tròn mắt, lại cầm lấy bộ y phục lên nhìn, nơi mà nàng dùng sức chém vào một đạo vết xước cũng không có, lúc này nàng mới hoàn toàn tin lời của Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong lắc tay một chút rồi cười cười nói với Nam Cung Mị Ảnh.

-Hiện tại tin a? Ta không cần thiết gạt nàng.

Nói rồi hắn chỉ tay về cái nồi và cái valy.

-Cái nồi này cùng với cái valy theo ta tới đây nên bọn chúng rất cứng cáp và đặc biệt là rất nặng, nên các nàng có cố hết sức cũng không cầm nổi.

Nam Cung Mị Ảnh nghe hắn nói, nàng trầm mặc một chút rồi nở nụ cười.

Nếu phu quân của nàng thật sự mạnh như vậy thì nàng cần gì phải lo nghĩ nhiều?

Mọi việc cứ giao hết cho hắn, hắn sẽ thay nàng giải quyết tất cả phiền phức.

Nở nụ cười ngọt ngào nhìn về Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh ôm chầm lấy hắn mắt nàng có chút đỏ lên.

Nàng từng trông mong từng ngày, có người xuất hiện để bảo vệ nàng, nhưng rồi Lâm Thanh Phong xuất hiện mặc dù biểu hiện của hắn rất xuất sắc nhưng kẻ thù quá mạnh nàng vẫn không thể yên tâm.

Nhưng lúc này hắn nói cho nàng biết bí mật của chính hắn, thực ra hắn rất mạnh, thực sự mạnh, mạnh hơn kẻ địch của nàng nhiều lắm khiến nàng hoàn toàn yên tâm không cần lo lắng tất cả.

Nam Cung Mị Ảnh ôm lấy Lâm Thanh Phong, nàng không nói gì, Lâm Thanh Phong ngồi xuống ôm nàng vào lòng, một lúc sau… nàng ngủ.

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh ngủ trong lòng mình, Lâm Thanh Phong cười khổ, sao lúc nào cũng kết thúc theo cách này?

Mặc dù hắn cũng rất thích lão bà nằm trong lòng mình yên tâm ngủ, nhưng ít ra cũng phải hôn hắn một cái rồi ngủ cũng được a?

Thở dài một hơi, hắn cầm lấy y phục kế bên, đắp lên cho Nam Cung Mị Ảnh rồi hắn ngồi đó ôm nàng suốt đêm.

Giấc ngủ này của Nam Cung Mị Ảnh kéo dài tới tận trời sáng, lần này thật sự nàng không lo nghĩ chuyện gì nữa, vì nàng biết nếu có bất cứ rắc rối nào tiến đến thì phu quân của nàng sẽ gánh cho nàng.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt của Nam Cung Mị Ảnh khiến nàng thức giấc, mở mắt nhìn thấy mình vần nằm trong vòng tay của phu quân, còn hắn vẫn ngồi một chỗ mỉm cười nhìn mình.

Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười ngọt ngào, nàng đưa bàn tay lên mặt Lâm Thanh Phong, nhìn thật kỹ khuôn mặt của hắn, nàng thầm nói.

-Đây là phu quân của mình, là người mà mình sẽ gửi gắm bản thân suốt đời.

Lâm Thanh Phong cười với nàng rồi nói.

-Sớm a, lão bà.

Nam Cung Mị Ảnh cũng cười nói.

-Sớm a, lão công.

Rồi nàng trao hắn một nụ hôn nồng thắm.

…..Hết chương 29…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play