“Aaaa, chán chết ta…” Nguyên Anh chán nản nằm dài trên đầu rồng chỉ biết than ngắn thở dài.

Mặc dù trên thân Lâm Thanh Phong mang theo rất nhiều người, nhưng đa phần đều bất tỉnh, Lâm Thanh Phong không có cách nào nói chuyện, chỉ còn lại Nam Cung Mị Ảnh, tiểu Linh, Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc bốn người mà thôi, nhưng bốn người bọn họ không ai để ý tới Nguyên Anh, chỉ lo chăm sóc những người đang bất tỉnh, bỏ mặc nó ngồi một mình không ai trò chuyện.

“Nguyên Anh đại ca, ngươi đừng tiếp tục than thở như vậy có được hay không?” Lam Ngọc có chút bất đắc dĩ nói. 

- Thay vì cứ mãi than thở, ngươi có thể qua đây giúp bọn ta nhìn các sư huynh sư tỷ nha.

“Không làm, đánh chết cũng không làm.” Bảo Nguyên Anh chăm sóc người khác? Nó căn bản không thể nào ngồi yên một chỗ, lại bắt nó phải làm việc nhàm chán như vậy, còn không bằng bảo nó đi chết a.

“Nếu đã không làm thì ngươi cũng đừng ngồi đó than vãn a, thử ngồi suy diễn pháp thuật mới xem sao?” Tiếu Hồng Trần thở ra một hơi rồi tiếp lời, mặc dù hai năm này sớm tối ở chung với Nguyên Anh, nhưng hắn vẫn cảm thấy phiền mỗi khi nó than vãn a.

“Ồ? Suy diễn pháp thuật mới sao?” Nghe được lời này, Nguyên Anh liền lâm vào trầm mặc, một lúc sau nó lầm bẩm nói.

- Đúng vậy nha, vì sao không làm như vậy đâu?

“Haha…” Nguyên Anh đột nhiên cười lớn, thành thật ngồi yên lặng một chỗ suy nghĩ, không tiếp tục than vãn.

“Rốt cục cũng yên tĩnh được.” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Không biết nó lại suy diễn ra loại pháp thuật nào?” Nam Cung Mị Ảnh một bên mỉm cười nói.

- Dù gì cũng là Nguyên Anh của phu quân, hẳn là pháp thuật suy diễn ra sẽ không kém đi đâu, 

“Ồ? Mị Ảnh tỷ tỷ, tỷ phu đã từng sáng tạo ra loại pháp thuật sao? Vì sao ta chưa từng thấy hắn sử dụng?” Nghe được lời này, Tiếu Hồng Trần tò mò hỏi, Lam Ngọc cũng đồng dạng mang theo ánh mắt tò mò nhìn Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng gật đầu rồi nói.

- Phu quân từ trước khi tìm thấy đệ cùng Thiên Nhai thì đã sáng tạo ra được rồi.

- Là một loại pháp thuật đặc biệt, phu quân gọi nó là Rasengan, không cần pháp quyết, không yêu cầu đẳng cấp, chỉ cần người sử dụng có thể khống chế Linh Lực tốt một chút là có thể sử dụng được.

Nam Cung Mị Ảnh vừa nói, Linh Lực trong cơ thể tụ tập tạo thành một viên cầu Rasengan màu xanh lam trên bàn tay rồi đưa cho Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc xem.

“Ồ? Vậy pháp thuật này có thể thuấn phát sao?” Nghe được pháp thuật không cần pháp quyết, Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người đồng thời tròn mắt nhìn chằm chằm viên Rasengan.

Bởi hai người biết rõ, trong một trận chiến, tu sĩ thường không có nhiều thời gian để thi triển pháp thuật có uy lực lớn, bởi vì bọn họ cần thời gian thi pháp, nhưng địch nhân sẽ cho bọn họ thời gian thi pháp sao? Cũng giống như đám tay chân của Hỏa Thánh, Son Goku cùng Vegeta sẽ cho bọn họ thời gian thi pháp sao?

Nhưng nếu là một loại pháp thuật không cần pháp quyết thì khác, bởi loại pháp thuật này có thể thuấn phát, không cần biết uy lực có lớn hay không, chỉ cần trong lúc nguy cấp có thể cầm chân địch nhân, tranh thủ một ít thời gian là được rồi.

“Đương nhiên có thể thuấn phát, ngoài ra uy lực cũng không kém, về sau có thể gia tăng theo tu vi của người thi thuật nha.” Nam Cung Mị Ảnh cười nói.

- Hai người nhìn viên cầu này có vẻ vô hại, nếu để một tên Luyện Khí kì sử dụng, hắn thậm chí có thể dùng pháp thuật này vượt cấp giết chết Trúc Cơ kì tu sĩ. 

- Rasengan mà ta học được chỉ là phiên bản chưa hoàn chỉnh, nên nó chỉ có thể sử dụng cho cận chiến.

- Còn bản hoàn chỉnh RasenShuriken ngươi có thể sử dụng tấn công ở tầm xa, uy lực cũng nâng lên một cấp độ mới, nếu để một tên Luyện Khí kì sử dụng, thì Nguyên Anh kì cũng phải mất nửa cái mạng a, vận khí không tốt thì Nguyên Anh cũng nát.

“Cái gì? Uy lực kinh khủng như vậy?” Tiếu Hồng Trần, Lam Ngọc hai người đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả tiểu Linh cũng có chút tò mò ghé mắt nhìn sang, Nguyên Anh kì cùng Luyện Khí kì, khoảng cách ba đại cảnh giới đều có thể vượt cấp giết người? Dù là tiểu Linh cũng chưa từng nghe qua.

“Muốn học sao?” Nam Cung Mị Ảnh cười hỏi.

“Muốn, đương nhiên muốn.” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc, hai người liền đáp, pháp thuật nghịch thiên như vậy ai lại không muốn học đây?

“Được thôi.” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, sau đó nàng liền lấy từ nhẫn trữ vật ra vài quả bong bóng cùng vài chai nước, những quả bong bóng này đều là “đồ thừa” từ lần trước Lâm Thanh Phong dạy nàng cùng Nam Cung Tuyết sử dụng Rasengan, dưới ánh mắt mộng bức của hai người, nàng đổ đầy nước vào hai quả bong bóng đưa cho cả hai rồi nói.

- Muốn học RasenShuriken, trước tiên hãy học bản Rasengan bình thường trước đã.

- Ta cũng đã nói qua, pháp thuật này yêu cầu lực Linh Lực, vì thế hai người trước tiên không dùng tay, chỉ được dùng linh lực điều khiển nước phá vỡ quả bóng.

“Ồ?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người đều ngây ngốc gật đầu, nhận lấy hai quả bong bóng rồi qua một bên ngồi xuống thành thật làm theo.

“Pháp thuật này dễ học như vậy?” Tiểu Linh một mặt nghi ngờ nhìn Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng lắc đầu cười không nói.

“Tách, tách...” Quả bóng trên tay Tiếu Hồng Trần liền nổ tung, theo sau đó là quả bóng trên tay Lam Ngọc cũng nổ.

Tiếu Hồng Trần là Nguyên Anh kì tu sĩ, Linh Lực của hắn rất mạnh, quả bóng này chỉ là một quả bóng bình thường, mặc dù đã cố gắng khống chế hết sức, nhưng khi Linh Lực vừa truyền vào, quả bóng liền nổ, còn Lam Ngọc chỉ là một tên Luyện Khí kì, lực khống chế của nàng cũng không tốt lắm, nên quả bóng của nàng cũng nổ.

“Hắc, ta liền biết kết quả sẽ như vậy.” Nam Cung Mị Ảnh một bên mỉm cười, lại lấy ra hai quả bóng nước, đưa cho hai người rồi nói.

- Lần đầu tiên sẽ thất bại kiểu này, ta cùng tiểu Tuyết cũng phải mất một ngày trời mới có thể vượt qua giai đoạn này, và một tuần lễ để hoàn toàn nắm giữ Rasengan, hai người cố lên a.

- Nên nhớ, khống chế Linh Lực thành những tia thật mỏng, sau đó mới truyền nó vào quả bóng, hai người hãy làm lại đi.

“Mị Ảnh tỷ tỷ, nếu Linh Lực quá mỏng, thì làm sao có thể phá vỡ quả bóng đây?” Lam Ngọc có chút xoắn xuýt gãi đầu hỏi.

“Dùng nước a, dùng nước bên trong quả bóng để phá vỡ quả bóng.” Nam Cung Mị Ảnh cười nói.

“A…” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc đều thất vọng thở ra một hơi, Nam Cung Mị Ảnh dùng 20 năm từ Trúc Cơ đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới, đây là điều mà hai người đều biết được, tư chất của nàng nghịch thiên như vậy đều phải dùng một tuần lễ, như vậy còn hai người bọn họ đâu? Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt hai người lại trở nên kiên định, cầm chặt quả bong bóng trên tay rồi ngồi xuống.

“Tách…tách…”

…. 

Hàn Băng Tông được xây dựng tại phương Bắc Thông Thiên Đại Lục, tông môn mạnh mẽ, đứng đầu có Đại Thừa kì tôn giả, truyền thừa chục vạn năm trong mắt của những tu sĩ mang linh căn Thủy hệ hoặc Băng hệ, thì đây là một thánh địa tu luyện.

Hàn Băng Tông chính điện.

Ngồi tại ghế Tông Chủ, ánh mắt nhìn qua những vị Trưởng Lão bên cạnh, Băng Thánh một mặt lạnh nhạt nói.

- Chuyện của tiểu Trần, ta sẽ đích thân xử lý.

- Ngoài chuyện này ra, các ngươi còn có chuyện khác sao? Tình hình ở Hỏa Vân Tông như thế nào?

“Thưa tông chủ, bọn ta nhận được tin tức, khoảng chừng một năm sau, Hỏa Thánh sẽ dùng toàn lực tấn công Hỏa Vân Tông.” Nghe được câu hỏi của Băng Thánh, một vị Trưởng lão râu tóc bạc trắng đứng lên trả lời.

“Ồ?” Băng Thánh lạnh nhạt gật đầu một cái.

- Có tin tức của Hỏa Vân tôn giả sao?

“Vẫn không có thưa Tông chủ.” Vị trưởng lão lại tiếp tục trả lời.

“Tốt, mọi chuyện ta đã biết, hiện tại nếu không còn chuyện gì khác, thì các ngươi có thể trở về.” Băng Thánh vẫn lạnh nhạt gật đầu nói.

Sau khi những vị Trưởng Lão khác rời đi, nơi này chỉ còn lại Băng Thánh cùng vị trưởng lão vừa rồi, lúc này Băng Thánh mới thở ra một hơi, ngả lưng dựa vào ghế, ánh mắt có chút thất thần hỏi.

- Gia gia, chúng ta phải làm thế nào đây?

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Băng Thánh một mặt lạnh nhạt, tùy ý nghe ngóng chiến sự ở Hỏa Vân Tông, nhưng đây là do nàng cố ý làm như vậy.

Hỏa Vân Tông dù gì cũng là nhà của Hỏa Vân Tôn Giả, Hỏa Vân Tông bị đánh, nàng cũng không thể đứng một bên nhìn, nhưng thân là Tông chủ, phải nghĩ tới lợi ích của tông môn, nên nàng không thể trực tiếp ra quyết định trợ giúp Hỏa Vân Tông, chuyện này phải thông qua hội đồng Trưởng Lão gật đầu mới được.

“Haha, câu này con nói sai, không phải chúng ta phải làm thế nào, mà chính Tiêu Ngọc Hàn con phải làm thế nào?” Vị Trưởng lão còn ở lại, hắn là Tiêu Hà, cũng là gia gia, đồng thời là sư phụ của Băng Thánh, là người thân duy nhất của Băng Thánh, vì thế chuyện giữa Băng Thánh và Hỏa Vân Tôn giả, hay chuyện Băng Thánh muốn giúp đỡ Hỏa Vân Tông hắn đều biết rõ.

“Sư phụ, người không thể giúp con nghĩ cách sao?” Băng Thánh một mặt khổ sáp cầu xin.

“Không có.” Tiêu Hà đầu nói.

- Hỏa Vân tiểu tử kia một ngày chưa xuất hiện tới đây hỏi cưới con, thì ta vẫn đặt lợi ích của Tông môn lên đầu, đám lão già chúng ta sẽ ủng hộ con trợ giúp Hỏa Thánh, nhưng trợ giúp Hỏa Vân Tông thì chúng ta sẽ không đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play