Một câu tùy ý của Lạc Long Quân chẳng khác nào đẩy Nguyên Anh vào hố sâu không đáy? Liên quan tới cuộc sống sau này của mình, Nguyên Anh làm sao có thể để yên đây?

Hai mắt híp lại một cái, chỉ trong một giây vẻ mặt Nguyên Anh liền thay đổi, thái độ “muốn ăn đòn” vừa rồi liền vứt đi mất, thay vào đó là vẻ mặt tiếc rẻ, lắc đầu nói.

- Lão tổ tông, trước khi người làm ra quyết định, người hãy nghe ta nói vài lời.

“Ồ? Ngươi muốn nói gì đây?” Nghe được Nguyên Anh nói, tất cả mọi người đều tò mò nhìn về nó, Lạc Long Quân có chút hiếu kì hỏi.

“Ta biết, lão tổ tông ngươi muốn thông qua tiểu Linh, để nàng dạy dỗ lại tính cách của ta, không để ta ra ngoài gây chuyện, nhằm tránh những phiền phức không đáng có.” Hít vào một hơi, Nguyên Anh nói.

- Thực chất, ngài đã thành công, ta không còn giống như lúc trước, là một tên tiểu tử thích đi gây chuyện với người khác.

Nguyên Anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm nó, thở dài một hơi, Nguyên Anh lại nói tiếp.

- Các ngươi không tin cũng không sao, nhưng sự thật là như vậy.

“Nếu đã như vậy, thì thái độ lúc nãy của ngươi là như thế nào?” Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái rồi hỏi, mọi người xung quanh cũng theo đó gật đầu, nhìn chằm chằm Nguyên Anh chờ đợi nó trả lời.

- Đại ca, ngươi biết không, ngay cả cỏ cây đều có tình cảm, vẫn biết được người nào thật tâm đối tốt với mình, từ đó mà chúng nó tìm cách đáp lại trả ơn cho bọn họ.

- Cỏ cây đều đã như vậy, bản thân ta là Nguyên Anh, chẳng lẽ ta lại thua kém chúng nó?

Nhìn qua tiểu Linh, Nguyên Anh vẻ mặt ôn nhu cười nói.

- Trong hai mươi năm ở cùng tiểu Linh, mặc dù nàng thường xuyên hành hạ ta, nhưng ta vẫn nhìn ra được nàng chỉ muốn tốt cho ta mà thôi, thực chất nàng là một cô gái rất ôn nhu, tính tình của nàng rất tốt.

- Một nữ nhân tính tình ôn nhu, hiền lành, lại còn xinh đẹp như vậy trên đời này có thể tìm được bao nhiêu người?

- Vì thế nàng đã khiến nội tâm ta rung động, và nếu có thể, ta đều muốn cưới nàng làm vợ đây.

Tiểu Linh nghe xong lời này, trên mặt liền xuất hiện một rạng mây đỏ, xấu hổ cúi đầu, mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm, Lạc Long Quân có chút hứng thú chờ đợi Nguyên Anh nói tiếp.

Nguyên Anh không nhìn xung quanh, vẻ mặt nó tràn đầy tiếc nuối, bản thân nó là Nguyên Anh, nên hai mắt không thể nào đỏ lên, nhưng ai cũng nhận ra nó “xúc động” tiếp tục nói.

- Nhưng sự thật thì sao? Nàng là một vị tiên nữ cao cao tại thượng, còn ta? Ta chỉ là một Nguyên Anh của một tiểu tu sĩ nho nhỏ mà thôi, làm sao ta có thể xứng đôi với nàng đây?

- Còn chưa nói tới việc, nếu ta đạt tới đẳng cấp đủ cao để có thể xứng đôi với nàng, nhưng ta vẫn chỉ là Nguyên Anh của đại ca, làm sao có thể nghĩ tới việc cưới nàng đây?

- Ta chỉ còn cách chôn giấu tình cảm của mình, không mong rằng tình cảm của ta đối với nàng sẽ được nàng đáp lại, ta chỉ mong rằng, trong nội tâm của nàng còn nhớ tới một tên tiểu tử, cứ luôn miệng gọi nàng là Lão bà bà, luôn luôn khiến nàng phải đau đầu suy nghĩ, luôn luôn khiến nàng phải thẳng tay dạy dỗ mà thôi…

- Vì vậy, lão tổ tông, xin ngài hãy thu lại lời nói của ngài, đừng trừng phạt tiểu Linh, nàng không đáng phải nhận hình phạt này.

Nguyên Anh vừa nói, vừa tiến tới bên cạnh tiểu Linh quỳ gối hướng Lạc Long Quân điên cuồng dập đầu.

Nữ nhân đa phần đều hành động theo cảm tính, hành động của Nguyên Anh, cộng thêm những lời mà nó vừa nói ra, như một cây chùy nện thẳng vào nội tâm của tiểu Linh khiến nội tâm của nàng rung động, nhưng nàng cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, Lạc Long Quân là chủ nhân của nàng, nàng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, nên chỉ biết đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ai.

Lâm Anh Hào cùng Nam Cung Mị Ảnh cũng có chút cảm động, quay sang nhìn Lâm Thanh Phong nhờ hắn nói đỡ vài lời.

“Nguyên Anh đổi tính.” Nhận được ánh mắt của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong âm thầm nói một câu rồi mỉm cười gật đầu, nếu Nguyên Anh đã “trưởng thành” biết suy nghĩ, mặc dù phương thức “trưởng thành” như một tên “run M” này có chút không đúng, nhưng dù gì Nguyên Anh cũng “trưởng thành” không nên để tiểu Linh nhận hình phạt “oan ức” như vậy nữa.

- Lão tổ tông, ngài xem xét một chút, đừng để tiểu Linh nhận oan ức nha.

“Hay lắm, cả đại ca cũng nhìn không ra, nhưng cũng không trách được, ta diễn xuất thậm chí tới mức ta đều tin thì người khác làm sao nhìn ra?” Nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh trong lòng vui vẻ, tới mức nó gần như lăn ra ôm bụng cười, nhưng liền bị nó “cưỡng ép” nín nhịn, khiến thân thể nó run rẩy vài lần.

Hành động này lại vô tình gia tăng hảo cảm của người khác khi nhìn vào Nguyên Anh, ai cũng nghĩ rằng bởi vì được Lâm Thanh Phong nói giúp, nên nó “xúc động” tới mức toàn thân run rẩy mà thôi.

“Hừm… là như vậy sao?” Lạc Long Quân trầm tư một chút, đưa mắt nhìn sang tiểu Linh rồi nói.

- Nếu đã như vậy, tốt thôi, ta sẽ không trừng phạt tiểu Linh, các ngươi có thể đứng lên rồi.

“Con bà nó, rốt cục thành công.” Nguyên Anh thầm hô một tiếng, bởi nó đã đạt được mục đích, tiểu Linh không bị trừng phạt, cũng có nghĩa là nàng sẽ không phải đi theo Lâm Thanh Phong tới Thông Thiên Đại Lục, cánh cửa dẫn đến “Thiên Đường” đang mở ra trước mặt nó.

Thân thể run rẩy vài cái, ngẩng đầu “vui vẻ” hỏi.

- Thật vậy sao Lão Tổ Tông?

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Nguyên Anh lúc này, nhìn ra nó thật sự rất vui vẻ, không phải là đang giả vờ, Lạc Long Quân rốt cục buông xuống một tia nghi ngờ cuối cùng, hừ một tiếng.

- Thật, các ngươi mau đứng lên.

“Lão bà bà, mau đứng lên, lão tổ tông đã tha thứ cho ngươi rồi.” Nguyên Anh vui vẻ gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy tiểu Linh cạnh bên đồng thời đứng dậy, mặc dù “kế hoạch” của nó thành công, nhưng trước khi bọn hắn trở về Thông Thiên Đại Lục, thì “kế hoạch” này vẫn có thể thất bại bất cứ lúc nào.

Hiện tại nó đã leo lên một con thuyền tùy thời đều có thể lật, nó phải cố gắng hết sức, một khi tới được “bờ bên kia” thì nó muốn làm gì chẳng được.

Được Nguyên Anh đỡ lấy, tiểu Linh cũng theo đó mà đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn về Nguyên Anh, chỉ thấy nó một dạng “thiên chân vô tà” mỉm cười, cắn răng một cái tiểu Linh lại hỏi.

- Lời lúc nãy… của ngươi là thật? Ngươi thật sự yêu thích ta?

“Hử? Sao lão bà bà này lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ lại nhìn ra điểm gì không đúng? Không thể nào, ta diễn xuất như vậy nàng không thể nào nhìn ra, nàng chỉ nghi ngờ một chút mà thôi.” Nguyên Anh đầu não nhảy loạn, nhưng nó cũng không để lộ ra, đưa tay xoắn xuýt gãi đầu, xem như trả lời.

“Nhưng ta chỉ là Khí Linh.” Tiểu Linh cắn răng hỏi.

“Thì sao? Ta cũng chỉ là một cái Nguyên Anh a.” Nguyên Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Lúc này nụ cười của Nguyên Anh trong mắt tiểu Linh lại giống như ánh sáng mặt trời, ấm áp chiếu rọi nội tâm nàng, khiến nàng triệt để rung động, đỏ mặt xoay đầu không dám nhìn thẳng vào nó.

“Lão bà bà này, rốt cục là sao a? Chẳng lẽ… thật sự rung động rồi? Con mẹ nó, lần này chơi lớn sao?” Nguyên Anh đầu não loạn chuyển.

- Không thể nào, làm sao có thể như vậy đây, chắc là chỉ không ngờ ta là người đứng ra nói giúp nàng mà thôi.

- Đúng là vậy, nhất định là như vậy.

Tự tìm cho mình một cái lý do khiến mình yên tâm, Nguyên Anh thở ra một hơi nhìn về Lạc Long Quân rồi nói.

- Lão tổ tông, mọi chuyện nơi này đã xong, chúng ta nhanh chóng rời đi a.

Để lâu sẽ sinh biến, “kế hoạch” của Nguyên Anh vẫn chưa hoàn toàn thành công, lại thêm biểu hiện của “Lão bà bà” trước mặt này khiến nó không gấp cũng không được.

“Hừm, chúng ta sẽ rời đi.” Lạc Long Quân mở miệng nói, tòa Cung Điện nhanh chóng thu nhỏ, chỉ trong vài giây liền biến mất, hỏa thành một hình xăm trên cánh tay của tiểu Linh.

Mặt đất dưới tòa Cung Điện lúc này lại lộ ra một trận pháp cực lớn, mà bọn người Lâm Thanh Phong liền đứng ở trung tâm trận pháp.

“Trận pháp ở chỗ này sao? Thật sự là không ngờ tới.” Lâm Thanh Phong một mặt hiếu kì nhìn về trận pháp dưới chân rồi hỏi.

“Hừm, trước tiên là phải về Hạ giới, ta phải chỉnh sửa trận pháp một chút.” Lạc Long Quân trong miệng lầm bầm vài câu.

- Thông Thiên Đại Lục đúng hay không? Trước đó là lối vào đi thông với Tiên giới, hiện tại cửa đã bị đóng, nên ta không thể nào đưa các ngươi tới vị trí các ngươi muốn, chỉ có thể đưa các ngươi xuống Đại Lục mà thôi, về sau các ngươi phải tự tìm đường để đi.

“Được rồi, Lão Tổ Tông, ngài làm như vậy là đủ rồi, chuyện còn lại chúng ta sẽ tự tìm cách.” Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi trả lời.

“Đã như vậy, hiện tại Anh Hào, cùng tiểu Linh, cả hai cùng ta ra ngoài trận pháp, sau khi bọn hắn rời đi thì chúng ta sẽ tới Tiên giới.” Lạc Long Quân nói một câu rồi đi bay ra khỏi trận pháp, Lâm Anh Hào có chút không nỡ nhìn về Lâm Thanh Phong rồi cũng theo sau bay ra ngoài, nhưng tiểu Linh vẫn không có ý định di chuyển.

“Tiểu Linh, ngươi không muốn đi sao?” nhìn về phía sau, Lạc Long Quân có chút tò mò hỏi, mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn về tiểu Linh.

Đứng yên lặng bất động một lúc, Tiểu Linh cắn răng chặt răng, làm như đã đưa ra quyết định, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nàng đưa tay ôm Nguyên Anh vào lòng khiến nó mộng bức, một bên nghiêm túc nhìn Lạc Long Quân rồi nói.

- Chủ nhân, ta muốn ở cùng với chàng…

….Hết Chương 274…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play