- Đã qua một giờ đồng hồ rồi, với những thiết bị tối tân hiện đại, vậy mà vẫn chưa tìm được nguyên nhân sao?
- Mau nói cho tôi biết, quân đội các người đang làm cái gì?
Lầu Năm Góc - Mỹ, Tổng Thống Mỹ sắc mặt đen kịt lớn tiếng quát tháo, đứng đối diện ông là một vị đàn ông trung niên quân nhân, một thân quân phục vũ trang đầy đủ, một mặt nghiêm trang không đổi sắc đáp.
- Thưa Tổng Thống, dị tượng này tới quá đột nhiên, ngay cả điềm báo trước cũng không có.
- Vì thể nhất thời bọn tôi cũng chưa tìm được phương hướng điều tra, phiền ngài lại cho chúng tôi thêm một ít thời gian.
“Tôi cho các người thời gian vậy ai cho tôi thời gian? Các người cũng không phải không biết tình trạng bên ngoài như thế nào?” Tổng Thống Mỹ tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông cũng hiểu rõ ràng chuyện này không thể trách được phía quân đội, dị tượng này đúng như lời vị quân nhân kia đã nói, căn bản không tìm ra được đầu mối.
Tổng Thống Mỹ đưa tay xoa trán, tình hình thực tế là vậy, nhưng chuyện ông không thể cho quân đội thêm thời gian cũng không phải là nói giỡn, để tránh việc người dân quá sợ hãi về ngày tận thế rồi làm ra những việc điên rồ thì ông phải ra mặt trấn an bọn họ càng sớm càng tốt.
Nhưng ngặt nỗi ông cũng không thể nào tìm được một lý do hợp lý để trấn an bọn họ, vì thể ông mới hối thúc quân đội tìm kiếm nguyên nhân.
“Đã liên lạc đuóc với những “người kia” chưa?” Trầm ngâm một chút, Tổng Thống Mỹ lại lên tiếng hỏi.
Vị quân nhân gật đầu trả lời.
- Thưa Tổng Thống, chúng tôi đã liên lạc với bọn họ từ sớm, nhưng tất cả đều không thể liên lạc trực tiếp với bọn họ được, dường như bọn họ đã trở về Việt Nam từ vài tuần trước để làm gì đó, vì vậy chúng tôi chỉ có thể liên lạc với con, cháu của bọn họ mà thôi.
“Tất cả đều như vậy sao?” Tổng Thống Mỹ trầm ngâm một chút rồi hỏi lại.
“Vâng, tất cả mười người đều như vậy.” Vị quân nhân gật đầu rồi đáp lời.
Tổng Thống Mỹ im lặng suy tư một chút rồi cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, miệng lẩm bẩm.
- Tràng diện lớn cỡ này, có lẽ cũng chỉ có một đám người làm ra được đi...
....
“Cha nó, có người gọi cho ông này.” Trần Thị Hoa chán ngán nằm dài trên bàn lên tiếng.
Lúc ban đầu bà cũng một dạng như những nười khác chạy đôn chạy đáo đi tích trữ lương thực, nhưng sau khi được Lâm Anh Hào cùng Lâm Cường giải thích hiện tượng bên ngoài là do con trai bà làm ra thì bà liền buông lỏng.
Người khác không biết được chuyện này nên đều lo đi mua lương thực dữ trữ, cũng không ai rảnh rỗi tới quán cafe để giải khát, nên hiện tại quán nước vắng tanh, không có một ai khác ngoài gia đình bà ba người.
“Được rồi, tôi tới ngay.” Nghe được vợ mình gọi, Lâm Cường trả lời một câu rồi đứng dậy đi tới chỗ bà.
Đưa tay tiếp nhận điện thoại, nhìn dãy số toàn bộ đều là dấu “*” Lâm Cường bĩu môi một cái rồi bấm... ngắt máy.
Hành động của ông khiến Trần Thị Hoa một bên kinh ngạc tới trợn mắt há mồm, bởi bà chưa từng thấy chồng mình hành động như vậy, từ trước tới nay dù là ai gọi tới thì ông cũng sẽ nghe máy, lịch sự trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy ông từ chối nhận cuộc gọi của người khác.
“Ai gọi tới vậy?” Trần Thị Hoa tò mò hỏi.
Lâm Cường lắc đầu cười nói.
- Đừng lo lắng, chỉ là một tên da đen phiền phức, không nghe là được rồi.
“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Trần Thị Hoa cái hiểu cái không gật đầu.
Nhưng Lâm Cường vừa dứt lời, điện thoại trong tay lại một lần nữa sáng lên, vẫn là một dãy số toàn dấu “*” gọi tới, nhìn cảnh này Lâm Cường cắn răng lẩm bẩm.
- Thật phiền phức.
Lâm Cường còn đang muốn bấm ngắt máy, thì Lâm Anh Hào lại lên tiếng hỏi.
- Ai gọi vậy tiểu Cường? Sao mày không nghe máy đi? Để người ta gọi lại như vậy thật ồn ào.
“À, là Tổng Thống Mỹ gọi cha à, con không ưa tên này cho lắm, vì thế con không muốn nghr máy” Nghe được Lâm Anh Hào hỏi, Lâm Cường lúc này mới thành thật trả lời.
“Ồ, nếu vậy thì liền tắt nguồn đi, cứ mặc kệ hắn là được.” Lâm Anh Hào một mặt tùy ý gật đầu nói.
Trần Thị Hoa một bên nghe xong chỉ biết im lặng, phải biết đây là Tổng Thống Mỹ a, nếu là người khác nghe tới Tổng Thông mỹ thì ai mà không nơm nớp lo sợ rồi cẩn thận đối đãi đâu? Rơi vào tay hai cha con nhà này liền không có ý nghĩa gì như vậy?
Trần Thị Hoa cắn răng lắc đầu nói.
- Ông cứ nghe một chút đi, Tổng Thống Mỹ cũng không rảnh rỗi tới mức gọi chỉ để nói nhảm đâu, hẳn là có việc gì đó mới cần gọi ông.
Lâm Cường bĩu môi, vứt điện thoại cho vợ mình rồi nói.
- Còn có việc gì chứ, nhất định là muốn hỏi về tình hình bên ngoài rồi.
- Tình hình thì bà cũng biết rồi, điện thoại đây, nếu bà muốn cho tên đó biết thì bà nghe máy đi.
- Và hãy nhớ... không được nhún nhường rồi hùa theo nói tiếng Anh với hắn, cứ nói tiếng Việt như bình thường, nếu hắn không nói tiếng Việt thì liền cúp máy.
Cầm lấy điện thoại, Trần Thị Hoa cười khổ không thôi, dùng cách này để nói chuyện với Tổng Thống Mỹ thật sự ổn sao?
Nhưng dưới thái độ chém đinh chặt sắt của chồng mình, Trần Thị Hoa bắt máy, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
- Xin lỗi... là ai đang gọi tới?
Đầu bên kia, Tổng Thống Mỹ có chút sững sờ, ông cũng biết rõ mỗi lần gọi cho Lâm Cường đều phải dùng tiếng Việt để giao tiếp.
Nhẫn nhịn học tiếng Việt để có thể nói chuyện với Lâm Cường thì cũng có thể hiểu một chút, dù gì Lâm Cường là Hùng Vương, các đời Hùng Vương ít nhiều gì cũng bảo vệ thế giới này khỏi đám yêu ma từ rất lâu rồi, nên vẫn có thể châm chước.
Nhưng đây chỉ riêng đối với các đời Hùng Vương mà thôi, bởi vì chỉ có Hùng Vương mới có thể chiến đấu với Ma Vương, cũng tức là người có chiến lực cao nhất mới được Tổng Thống Mỹ tôn trọng, đặt ngang hàng và cho hưởng đặc quyền này, còn những người khác, có thể gặp mặt Tổng Thống Mỹ đã là Tổng Thống Mỹ coi trọng họ rồi, nhưng vẫn phải nói chuyện bằng tiếng Anh mới được.
Nhưng con bà nó cái giọng nữ này là sao? Chẳng lẽ hiện tại đường đường là Tổng Thống Mỹ lại hạ mình dùng tiếng Việt để nói chuyện sao? Mặc dù đúng là vẫn có thể như vậy, nhưng chỉ trong những dịp đi nước ngoài, ngẫu nhiên nói chuyện vui vẻ với vài người dân mà thôi, còn hiện tại là vấn đề chính trị, bản thân là thủ lãnh của một nước, Tổng Thống Mỹ không thể hạ mình dùng ngôn ngữ của nước khác để nói chuyện được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tổng Thống Mỹ gọi điện tới, là có vấn đề cần phải nhờ, còn Lâm Cường thì để Trần Thị Hoa nghe máy, cũng gián tiếp nói cho Tổng Thống Mỹ rằng:”Muốn nhờ cậy ta thì phải biết điều một chút.”
Tổng Thống Mỹ là thủ lãnh một nước, bình thường lúc nào cũng chơi những trò đấu trí này, ông đương nhiên hiểu được ẩn ý của Lâm Cường, bàn tay bóp chặt điện thoại, ho nhẹ một cái rồi nghiến răng nói.
- Vị phu nhân này, tôi là Tổng Thống Mỹ.
- Xin cho hỏi, đây có phải là điện thoại của Lâm Cường hay không?
- Nếu là phải, thì xin phu nhân chuyển lời với ông ta là tôi cần nói chuyện với ông ấy một chút.
- Còn nếu không phải thì thật xin lỗi phu nhân, tôi gọi nhầm số.
Trần Thị Hoa khóe miệng co quắp, hai mắt thâm ý nhìn về Lâm Cường, mặc dù bà chưa từng gặp Tổng Thống Mỹ, nhưng bà cũng biết được Tổng Thống Mỹ chỉ dùng tiếng Việt để nói chuyện với Lâm Cường mà thôi, còn những người khác muốn nói chuyện với ông ta thì đều phải dùng tiếng Anh, hiện tại Tổng Thống Mỹ lại đồng ý dùng tiếng Việt để nói chuyện với bà, tuy chỉ là vài câu xã giao bình thường nhưng đây đã là nhượng bộ rất lớn.
“Vâng, xin ngài chờ một chút, chồng tôi đang bận rộn làm chút việc, hiện tại tôi sẽ gọi ông ấy ngay.” Những lời này đơn thuần đều là nói nhảm, Lâm Cường hiện tại bận cái gì đâu? Bận đang ngồi uống trà, nói chuyện phiếm với Lâm Anh Hào? Chẳng qua là không muốn gặp thôi, nhưng Trần Thị Hoa vẫn phải nói như vậy để Tổng Thống Mỹ dễ chịu một chút.
Nghe được những lời này của Trần Thị Hoa, Tổng Thống Mỹ nội tâm lẩm bẩm.
- Đang bận sao? Chẳng lẽ là đang tìm nguyên nhân gây ra hiện tượng này? Nếu là vậy thì không sao, ta vẫn có thể chờ.
Dường như đã “đoán được” lý do mà Lâm Cường không nghe máy, Tổng Thống Mỹ mỉm cười nói.
- Không sao cả phu nhân, nếu hiện tại Lâm Cường đang bận thì cũng đừng làm phiền ông ấy, một lúc sau tôi gọi lại là được rồi.
“Nhưng mà...” Trần Thị Hoa còn chưa nói hết câu thì bên kia đã trực tiếp ngắt máy.
Trần Thị Hoa một mặt mộng bức nhìn về Lâm Cường, Lâm Cường mỉm cười hỏi.
- Sao vậy? Tên đó hẳn là rất tức giận nên trực tiếp ngắt máy đi?
“Không có, nghe giọng điệu thì không những không tức giận, mà còn rất vui vẻ, còn bảo một lúc nữa sẽ gọi lại.” Trần Thị Hoa lắc đầu trả lời.
“Quái, sao có thể? Bình thường tên này rất nhỏ nhen a? Đáng ra hắn phải rất tức giận mới đúng? Sao lần này lại đổi tính rồi?” Lâm Cường cũng mộng bức gãi đầu không hiểu tại sao.
.... Hết chương 248....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT