Hàn Băng Kiếm, thanh kiếm này đối với Nam Cung Mị Ảnh thật sự là rất đặc biệt, mặc dù là do Lâm Thanh Phong con hàng này “tiện tay nhặt được” trong lúc đi “tẩy kinh phạt tủy”, nhưng dù gì nó cũng là món quà đầu tiên mà hắn tặng cho nàng.

Vì thế ngay từ lúc Vô Cực Tử cho nàng biết tới Bản Mệnh Pháp Khí thì nàng liền quyết định, dù cho Hàn Băng Kiếm không thể trở thành bản mệnh pháp khí của nàng thì nàng cũng tìm mọi biện pháp để có thể nâng cấp nó lên.

Nhưng tiếp theo sau một khoảng thời gian sử dụng Hàn Băng Kiếm thì nàng càng cảm thấy được rằng, nó chính là thanh kiếm thích hợp nhất đối với bản thân nàng, vì thế nàng liền quyết định muốn nó trở thành bản mệnh pháp khí.

Và đây cũng là nguyên nhân khiến tu vi của nàng tăng trưởng nhanh một cách nhanh chóng, chỉ cần vài chục năm mà nàng đã đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới, tuy rằng cảnh giới Kiếm Tâm của nàng vẫn chưa hoàn chỉnh, nguyên nhân chính là do nàng thiếu Linh Lực mà thôi.

Kiếm Tu tuy rằng chủ tu theo một phương hướng khác, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là tu sĩ, ngoài việc tự thân cảm ngộ kiếm đạo ra, Kiếm Tu cũng cần Linh Lực để tu luyện.

Kiếm Tâm là cảnh giới có thể đánh ngang ngửa với Luyện Hư kì, thậm chí là Hợp Thể kì tu sĩ, thì đương nhiên Linh Lực cũng cần rất nhiều, dù cho tốc độ hấp thu Linh Khí để tinh luyện thành Linh Lực của Nam Cung Mị Ảnh cao tới cỡ nào thì chỉ trong vài chục năm thì nàng vẫn không thể nào hấp thu đủ.

Còn chưa kể tới trong những năm này, phần lớn thời gian nàng đều tu luyện ở nơi không có Linh Khí, về sau nàng chỉ ở lại Thông Thiên Đại Lục hơn hai năm trời thì làm sao có đủ Linh Lực để hoàn toàn đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm đây?

Nếu nàng thật sự có thể hoàn toàn hấp thu đủ lượng Linh Lực để trở thành Kiếm Tâm cảnh giới trong hai năm trời…, trong trường hợp này thì tất cả tu sĩ ở Thông Thiên Đại Lục có thể tìm một khối đậu hũ đập đầu tự sát là vừa, tu luyện cả đời cũng không bằng người ta tu luyện trong hai năm, như vậy còn tu cái gì?

Lâm Thanh Phong một bên thở ra một hơi nhẹ nhõm thầm nghĩ.

- Thật may mắn, ít ra vẫn còn tồn trữ một số Linh Thạch Cực Phẩm trong nhẫn trữ vật, nếu không thì không biết phải lấy đâu ra tiền để mua được Ngọc Tủy Linh Nhũ Thượng phẩm đây.

Nam Cung Mị Ảnh đã sớm đoán được Lâm Thanh Phong con hàng này đang nghĩ cái gì, nàng chỉ biết lắc đầu mỉm cười, Ngọc Tủy Linh Nhũ Thượng phẩm cái đồ vật này sức dụ hoặc quá lớn, mặc dù Lâm Thanh Phong vẫn còn một số Linh Thạch Cực phẩm trong người, nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ mua.

Trước tiên cũng đừng nói mua, quan trọng hơn là hiện tại bọn họ không đủ sức để tham dự vào vũng nước đục này, Nam Cung Mị Ảnh cũng không muốn Lâm Thanh Phong gặp nguy hiểm.

Lâm Thanh Phong nghĩ nghĩ một chút, rồi nói.

- Lão bà, ta có chút chuyện muốn hỏi.

“Làm sao vậy phu quân?” Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.

Lâm Thanh Phong gãi đầu hỏi.

- Cái nồi lúc trước của ta…có được tính là pháp khí hay không?

Nam Cung Mị Ảnh khóe miệng co quắp, nàng liền hiểu được con hàng này đang nghĩ cái gì, nàng có chút khó khăn gật đầu hỏi.

- Mặc dù ngay cả Trấn Nguyên tiền bối cũng không nhìn ra đẳng cấp của nó, nhưng xem xét một chút thì nó vẫn được tính là một kiện pháp khí, chẳng lẽ chàng muốn…?

Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu.

- Đúng vậy, nếu nó là một kiện pháp khí, thì ta sẽ nâng cấp nó lên.

Nhưng tiếp theo, hắn lại trầm tư một chút rồi thở dài tiếc nuối.

- Nhưng hiện tại không được, ta vẫn chưa biết được đẳng cấp của nó, chuyện này về sau lại tính thôi.

Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, về sau lại tính mới là chuyện tốt, nếu hiện tại hắn liền muốn đi tìm Ngọc Tủy Linh Nhũ thì nàng sẽ ngăn hắn lại, nếu không ngăn được thì chỉ còn một biện pháp… là đánh cho hắn tỉnh, ai bảo hiện tại hắn yếu hơn nàng đây?

Lâm Thanh Phong cũng không hề cảm giác được là chính bản thân mình vừa mới dạo qua một vòng Quỷ Môn Quan, trong đầu hắn hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ phải dùng biện pháp gì để có thể đánh giá được đẳng cấp của cái nồi đây.

….

Một tuần sau, Lâm Thanh Phong một mặt hưng phấn vui vẻ, chạy đi chạy lại hai bên quan sát tình trạng của Trảm Ma Đao cùng tiểu Long.

“Lại tới nữa?” Nguyên Anh cắn chặt hàm răng, trong lòng đậu đen rau muống thầm nghĩ.

“Tiểu Long vẫn chưa xong sao?” Lâm Thanh Phong vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt, không có chút nào lo lắng tùy ý hỏi.

“Ngươi tự nhìn đi.” Nguyên Anh mặt không đổi sắc, tùy ý trả lời một câu rồi cũng không để ý tới Lâm Thanh Phong.

“Haha, không sao, vẫn chưa xong thì chúng ta cứ tiếp tục chờ, ta không vội.” Lâm Thanh Phong để lại một câu rồi hưng phấn chạy đi.

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Phong, hai mắt của Nguyên Anh đều muốn phun lửa, cắn chặt răng vò đầu bứt tai, một mặt sinh không thể luyến ngồi lại hộ pháp cho tiểu Long, đoạn đối thoại này đã lập đi lập lại suốt 26 lần, hiện tại đã là lần thứ 27 rồi, Nguyên Anh thậm chí không cần suy nghĩ liền theo quán tính trả lời.

Cũng không thể trách được Nguyên Anh tại sao lại trở nên như vậy, có trách là phải trách Lâm Thanh Phong con hàng này, sau khi nhớ lại được một phần ký ức ở Thông Thiên Đại Lục, thì đêm đó hắn liền cùng Nam Cung Mị Ảnh “chiến đấu”.

Lâm Thanh Phong, cùng Nam Cung Mị Ảnh hai người đều là tu sĩ trẻ, thể lực cũng không giống người bình thường, lại đồng dạng đang ở thời kì sung sức mà phải nín nhịn trong một khoảng thời gian dài, nên hiện tại đâu chỉ chiến đấu trong vài hiệp?

Nếu như vậy thì cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng về sau dị biến liền phát sinh.

Lâm Anh Hào, Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa ba người chờ đợi vài ngày nên có chút lo lắng trở lại đây xem xét, nhưng Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh, hai con hàng này căn bản chiến đấu quá “hăng hái” nên căn bản cũng không để ý tới việc có người khác tới đây, nên cả hai liền bị phát hiện, cũng vì vậy mới khiến hai người dừng lại sau ba ngày thời gian “hăng hái chiến đấu”.

Lâm Anh Hào nụ cười kéo lên tận mang tai, thần thần bí bí dẫn Lâm Thanh Phong qua một bên dặn dò hắn không nên quá lao lực, hãy nhớ để ý tới Trảm Ma Đao một chút, rồi sau đó liền kéo Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa hai người trở về, từ đó về sau cũng không xuất hiện ở đây nữa.

Cũng từ ngày đó, cho tới thời điểm hiện tại là bốn ngày, cứ đều đặn mỗi ngày vài lần, Lâm Thanh Phong con hàng này sẽ chạy đến đây xem xét, hỏi Nguyên Anh vài câu cho có lệ rồi lại chạy về “chiến đấu” cùng Nam Cung Mị Ảnh.

Sau vài lần thì Nguyên Anh đã cảm thấy Lâm Thanh Phong con hàng này có chút không đúng, nên nó phái một Nguyên Anh nhỏ đi xem xét, Nguyên Anh nhỏ cũng không có làm ra một biện pháp che dấu nào, chỉ thành thật bay phía sau Lâm Thanh Phong, vậy mà Lâm Thanh Phong cũng không phát hiện, một đường đi tới chỗ Nam Cung Mị Ảnh.

Lúc ban đầu nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh thì nó còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh căn bản không mặc quần áo nằm trong lều vải, vẻ mặt tình loạn ý mê nhìn về Lâm Thanh Phong và cũng không nhìn nó, Lâm Thanh Phong con hàng này sau khi tới đây liền cởi hết quần áo chạy vào trong, sau đó cả hai lại tiếp tục…

Và cứ như vậy, mỗi ngày cứ cách vài giờ là con hàng Lâm Thanh Phong này sẽ dừng lại, nhanh chóng mặc vào quần áo rồi chạy đi xem xét Tiểu Long cùng Trảm Ma Đao.

“Tiểu Long vẫn chưa xong sao?” Lâm Thanh Phong vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt, không có chút nào lo lắng tùy ý hỏi.

“Ngươi tự nhìn đi.” Nguyên Anh sắc mặt đen kịt, khoanh tay hừ một tiếng cũng không để ý tới Lâm Thanh Phong.

“Haha, không sao, vẫn chưa xong thì chúng ta cứ tiếp tục chờ, ta không vội.” Lâm Thanh Phong để lại một câu rồi hưng phấn chạy về với Nam Cung Mị Ảnh.

“Con mẹ nó, đây căn bản là muốn giết người a.” Nguyên Anh vò đầu bứt tai, hiện tại là lần thứ 28, nó cũng có chút không chịu nổi.

Nhìn về phía viên Yêu Đan màu xanh lam nhạt đang yên lặng xoay tròn, ngay từ đầu thuần một sắc xanh, hiện tại đã xuất hiện vài hình con rồng màu trắng, Nguyên Anh cắn răng thiếu chút nữa là muốn khóc, mở miệng van xin.

- Tiểu Long, ngươi làm ơn nhanh lên, cái cảnh này thật là quá sức chịu đựng nha.

Như đáp lại lời thỉnh cầu của Nguyên Anh, viên Yêu Đan lập lòe phát ra ánh sáng chói mắt, nhìn ra điểm này, nước mắt của Nguyên Anh đều muốn chảy ra, gật đầu nói.

- Chỉ cần ngươi nhanh lên, về sau ta sẽ cho ngươi làm lão đại, ngươi muốn thứ gì ta đều cho ngươi hết.

- Nguyên Anh này nói được làm được.

…Vài tiếng sau, Tiểu Long rốt cục tỉnh lại, nhưng nó vẫn không thoát khỏi viên Yêu Đan, chỉ có một giọng nói nhàn nhạt phát ra.

- Những lời ngươi vừa nói, ngươi nhớ giữ lời.

“Được, được, lão đại, ta sẽ giữ lời.” Nguyên Anh hai mắt chảy nước, nhanh chóng chạy tới nâng lấy viên Yêu Đan như nâng trứng.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Phong con hàng này lại chạy tới, đồng dạng như lúc trước, căn bản không để ý xung quanh tùy ý hỏi.

- Tiểu Long vẫn chưa xong sao?

“Ngươi nhìn…” Nguyên Anh còn chưa kịp trả lời thì Lâm Thanh Phong lại nói.

- Haha, không sao, vẫn chưa xong thì chúng ta cứ tiếp tục chờ, ta không vội.

Sau đó lại hưng phấn chạy đi…

….Hết Chương 243….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play