Gia Cát Quang Minh cau mày, đúng thật lúc trước hắn có cảm nhận được yêu thú, Hoàng Kim Thử dĩ nhiên hắn cũng cảm nhận được, nhưng Hoàng Kim Thử quá yếu thể hình lại quá nhỏ nên hắn cũng không để tâm lắm, con yêu thú mà hắn cảm nhận được là một con khác.

Cũng như Lâm Thanh Phong vừa mới hỏi, bọn hắn đã đứng ở đây một lúc lâu rồi, chiếu theo lý thì con yêu thú đó cũng phải đến đây rồi mới đúng, nhưng hiện tại ba người bọn hắn vẫn không thấy nó đâu.

-Không lẽ trên đường tới đây lại dẫm phải ổ chuột đi?

Nam Cung Mị Ảnh đột nhiên lên tiếng, khiến Lâm Thanh Phong cùng Gia Cát Quang Minh đều giật mình, nhưng sau đó Gia Cát Quang Minh lại lắc đầu phản bác.

-Không đúng, mặc dù Hoàng Kim Thử rất yếu, nhưng chúng nó rất đông lại còn sống theo bầy đàn, nơi ở của chúng nó thường có mùi rất đặc trưng dùng để đánh dấu lãnh thổ, những yêu thú khác ngửi thấy mùi này liền sẽ tránh sang một bên, vì thế con yêu thú đó không thể nào dẫm vào ổ chuột đâu.

Lâm Thanh Phong lại nghĩ khác, hắn trầm tư một lúc.

-Nếu như, phía trên ổ chuột lại có thứ gì đó thu hút con yêu thú thì sao?

Gia Cát Quang Minh trầm ngâm rồi gật đầu.

-Nếu như vậy thì có khả năng, trước tiên chúng ta cứ bay về hướng đó xem sao, nhưng phải nhớ rằng các ngươi không được đặt chân xuống mặt đất, lỡ như xâm phạm hang ổ của Hoàng Kim Thử thì bọn chúng sẽ liều mạng để tấn công các ngươi, khi đó thật sự rất phiền phức.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt cũng ngưng trọng gật đầu, cả ba người nhanh chóng bay về phương hướng mà Gia Cát Quang Minh cảm nhận được yêu thú.

Bay được một khoảng cách thì cả ba người đều nghe thấy tiếng thú rống, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.

-Thật đúng là nó đạp phải ổ chuột a, con yêu thú này thật sự rất xui xẻo.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, Gia Cát Quang Minh cũng chẳng biết phải nói thế nào mới tốt, cả ba người tiếp tục bay về phía trước.

Tràng cảnh phía trước liền hiện ra, trên mặt cát vàng đang có một con sói lớn, con sói có một chiếc sừng nhọn trên đầu, cơ thể nó tràn đầy vết thương, máu chảy ướt cả cơ thể, nhưng nó vẫn không để ý, nó vẫn đang gầm gừ nhe hàm răng nhọn hoắt miệng đầy máu tươi nhìn xung quanh.

Gia Cát Quang Minh thở ra một hơi.

-Đó là Độc Giác Lang, một loại yêu thú cấp 6, hiện tại nó sắp xong đời rồi.

Lấy Độc Giác Lang làm trung tâm, bên ngoài được bao phủ bởi chi chít thân ảnh Hoàng Kim Thử, đâu đâu cũng là chuột.

Nhìn cảnh tượng phía dưới, ba người bọn Lâm Thanh Phong đều hít vào một hơi khí lạnh, Nam Cung Mị Ảnh chỉ tay xuống phía dưới rồi lên tiếng.

-Tất cả phía dưới đều là Hoàng Kim Thử sao? Chí ít cũng phải trên vạn con a.

Lâm Thanh Phong lắc đầu thở dài rồi chỉ tay về một hướng.

-Đâu chỉ vạn con, bọn chúng còn chưa tập trung đông đủ kìa, bên đó vẫn còn rất nhiều chuột đang chui ra a.

Phương hướng mà ngón tay của Lâm Thanh Phong chỉ tới có thật nhiều cái lỗ, từ trong lỗ vẫn đang có Hoàng Kim Thử chui ra liên tục mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nam Cung Mị Ảnh cả người đều nổi hết da gà, nàng bình thường không sợ chuột, nhưng với số lượng như thế này thì ai cũng không thể bình tĩnh nổi a.

Gia Cát Quang Minh cau mày trầm tư.

-Không đúng, mặc dù một ổ Hoàng Kim Thử số lượng rất nhiều, nhưng một ổ chuột số lượng 4-5 vạn con đã là rất nhiều rồi, nếu vượt hơn số lượng đó thì chuột chúa cấp 1 sẽ không thể ra lệnh cho bọn chúng được, nhưng hiện tại ở phía dưới đã hơn 8 vạn con, nhưng bọn chúng vẫn chưa tập trung đầy đủ, trừ khi…

Gia Cát Quang Minh dừng lại một chút, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cũng im lặng mà chờ đợi hắn nói tiếp.

Gia Cát Quang Minh hít vào một hơi, khuôn mặt của hắn có chút căng thẳng.

-Trừ khi…phía dưới là một ổ chuột khổng lồ, và để điều khiển được số lượng chuột đông đảo như vậy, chắc chắn chuột chúa đã đạt tới cấp 2, hoặc thậm chí là cao hơn.

-Với một cái ổ chuột cỡ lớn như vậy, thì cho dù là ta cũng thấy khó giải quyết a.

Trong lúc ba người bọn Lâm Thanh Phong đang ở trên cao quan sát, thì Độc Giác Lang phía dưới cuối cùng cũng không chịu nổi, mặc dù nó là yêu thú cấp 6, nhưng nó không thể chịu đựng nổi số lượng Hoàng Kim Thử đông như vậy.

Độc Giác Lang gục xuống, xác của nó nhanh chóng bị đám Hoàng Kim Thử ăn hết, ngay cả nội đan cũng không chừa lại, chỉ trong chưa đầy mười phút đồng hồ, ngay sau khi ăn hết thịt trên người của Độc Giác Lang chỉ chừa lại phần xương trắng hếu, cùng những xác chết Hoàng Kim Thử bị Độc Giác Lang giết, số Hoàng Kim Thử bắt đầu lui về tổ.

Lúc này bọn người Lâm Thanh Phong mới nhìn rõ được xung quanh, gần bên bộ xương có một bông hoa bảy màu đang đung đưa theo gió, mặc dù vừa nãy có rất nhiều Hoàng Kim Thử di chuyển xung quanh, nhưng bọn nó vẫn tránh không chạm vào bông hoa, không để bông hoa bị tổn hại.

Ba người bọn Lâm Thanh Phong liền hiểu được, đám Hoàng Kim Thử này đào ổ phía dưới bông hoa để dẫn dụ bọn yêu thú tới cho bọn chúng làm thịt.

Nhìn bông hoa bảy màu đang đung đưa theo gió, Gia Cát Quang Minh mỉm cười.

-Đó là thứ mà chúng ta cần tìm, tên của nó là Thất Thải Hoa, cứ cách một ngàn năm thì nó sẽ sinh trưởng thêm một cánh hoa mang màu sắc khác, hiện tại trên bông hoa đã có bảy màu sắc, và đó cũng là số màu sắc tối đa của nó.

-Mặc dù lão già kia chỉ nói chúng ta tìm Lục sắc Thất Thải Hoa thôi, nhưng hiện tại lại gặp được thất sắc Thất Thải Hoa, thật sự là may mắn.

Lâm Thanh Phong có xung động muốn chửi bậy, khuôn mặt hắn đen kịt, chỉ tay về phía bộ xương của Độc Giác Lang rồi lên tiếng.

-May chỗ nào? Ngươi thử xuống đó nhổ nó lên cho ta xem một chút, không thấy con chó kia sao? 

-Nhìn sơ qua là biết con chó ấy cũng tới đây vì bông hoa phía dưới rồi, nhưng hiện tại hạ tràng của nó như thế nào đây?

Nhưng đối với sự bất mãn của Lâm Thanh Phong, Gia Cát Quang Minh cũng không để ý, hắn mỉm cười lắc đầu.

-Cũng không phải chuyện của ta, thu thập linh thảo là do lão già ấy yêu cầu các ngươi đi làm, còn ta chỉ đi theo xem náo nhiệt mà thôi.

“Cái máng”, Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, đúng như con hàng này đã nói, trong suốt khoảng thời gian này, hắn đúng thật chỉ đi theo xem náo nhiệt, đôi lúc thì giới thiệu một ít yêu thú, còn mọi việc đều do Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh lo liệu.

Lâm Thanh Phong cũng không biết nói gì hơn, hiện tại nếu không thu lấy đóa Thất Thải Hoa bên dưới thì bọn hắn phải đi đâu tìm một đóa khác bây giờ? Vì thế đóa hoa phía dưới bắt buộc bọn hắn phải thu lấy, nhưng phải làm cách nào để thu lấy mà không bị đám Hoàng Kim Thử đuổi đánh mới là điều khó khăn.

Nam Cung Mị Ảnh nhìn xuống bên dưới một lúc rồi lên tiếng.

-Phu quân, không bằng chúng ta thử hóa thân thành bọn chúng xem sao? 

Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên.

-Tại sao lại phải hóa thân thành bọn chúng?

Nam Cung Mị Ảnh chỉ tay về phía đám xác chết Hoàng Kim Thử.

-Chàng nhìn xem, bọn chúng sau khi giết chết Độc Giác Lang thì liền ăn hết thi thể, chỉ để lại thi thể của đồng loại, vì thế ta nghĩ rằng nếu chúng ta hóa thân thành bọn chúng thì có thể chúng sẽ không tấn công chúng ta đâu?

Lâm Thanh Phong hai mắt phát sáng, hắn nhanh chóng ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh rồi tươi cười.

-Lão bà thật giỏi nha, ngay cả chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.

Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười như không phải cười, nàng híp hai mắt lại.

-Như vậy, chuyện phía sau phải nhờ phu quân rồi.

Lâm Thanh Phong khuôn mặt cứng đờ, khi nãy hắn quá vui vẻ nên không nghĩ tới chuyện phía sau, nói là giả trang thành Hoàng Kim Thử như vậy ai sẽ là người giả trang đây? Gia Cát Quang Minh thì khỏi bàn, hắn đã nói hắn chỉ là một tên đi xem náo nhiệt, chẳng lẻ phải để Nam Cung Mị Ảnh giả trang sao? Cho dù có ép nàng thì nàng cũng không làm a.

Lâm Thanh Phong cười khổ, hắn chỉ biết cúi đầu nhận mệnh.

-Như vậy, việc tiếp theo thì ta phải nên làm thế nào đây? Ta cũng không thể biến hình thành Hoàng Kim Thử a?

Nghe Lâm Thanh Phong nói câu này, Gia Cát Quang Minh liền cười lớn.

-Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, Mị Ảnh ngươi qua đây đứng sau lưng ta.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong có chút tò mò, bọn hắn cũng không biết được Gia Cát Quang Minh đang muốn làm cái gì, nhưng hắn đã nói như vậy thì Nam Cung Mị Ảnh cũng đi tới phía sau lưng hắn.

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh đi tới sau lưng, Gia Cát Quang Minh mới mỉm cười gật đầu, sau đó hắn phất tay một cái, một lượng lớn xác chết Hoàng Kim Thử phía dưới cùng máu tươi của bọn chúng đều bay thẳng lên phiêu phù trên bàn tay của Gia Cát Quang Minh.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh khuôn mặt trắng bệch, bọn hắn liền hiểu được Gia Cát Quang Minh muốn làm cái gì rồi, Lâm Thanh Phong ngay lập tức liều mạng lắc đầu huơ tay múa chân.

-Không, không, đừng nha, đừng làm vậy, nếu không đừng trách ta trở mặt à.

…..Hết Chương 169…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play