Tới buổi chiều, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cùng Long Vân Đại Sư ba người mới bay tới hang động của Cửu Điệp Bán Tiên.
Lâm Thanh Phong ngay sau khi hạ xuống chân núi nơi ở của Cửu Điệp Bán Tiên thì hắn liền chạy vào trong hang động, thời gian của Cửu Điệp Bán Tiên không còn nhiều, vì thế hắn phải nhanh chóng đi cứu.
Nhưng khi bước vào sâu trong hang động, một cảnh tượng đập vào mắt hắn làm hắn có chút đau đầu.
Cửu Điệp Bán Tiên, con hàng này lại sử dụng điện thoại của hắn “tự sướng” một cách mê say, hắn đang làm đủ các tư thế quái dị, một tay thì cứ bấm chụp hình liên tục, tiếng “tách, tách” phát ra từ chiếc điện thoại cứ liên tục ngân vang trong hang động.
Mặc dù điện thoại của Lâm Thanh Phong là một “cục gạch” nhưng nó vẫn có chức năng chụp ảnh, dù Camera chẳng ra sao cả, nhưng đối với Cửu Điệp Bán Tiên thì bấy nhiêu là đủ xài rồi.
Cửu Điệp Bán Tiên đang say mê chụp ảnh, một lúc sau hắn nhận ra Lâm Thanh Phong đã tới, vì thế hắn liền thay đổi bộ dáng, lấy lại vẻ nghiêm chỉnh “cao thâm mạt trắc” như một vị tiền bối cao nhân bình thường.
Hành động này của Cửu Điệp Bán Tiên khiến Lâm Thanh Phong trên trán nổi gân xanh, hắn cắn răn mà dùng tiếng Anh để nói chuyện.
-Ngươi chụp đã chưa?
Cửu Điệp Bán Tiên có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một cái rồi mới trả lời.
-Hắc hắc, có chút xao nhãng, nhưng chỉ tốn một ít thời gian mà thôi.
Lâm Thanh Phong hừ một tiếng, hắn bước tới thu lấy chiếc điện thoại rồi kiểm tra bộ nhớ, không kiểm tra còn tốt, nhưng kiểm tra rồi thì hắn chỉ còn cách che mặt lại, tấm hình cũ nhất được chụp cách đây hơn 12 tiếng, hiện tại là buổi chiều cũng tức là con hàng này từ sau khi Lâm Thanh Phong rời đi thì liền bắt đầu chụp ảnh tự sướng.
Lâm Thanh Phong cũng thật sự phục Cửu Điệp Bán Tiên, phải nhàm chán tới mức nào mới có thể sử dụng cục gạch này “tự sướng” liên tục 12 tiếng đây?
Nhưng phục là một chuyện, còn việc con hàng này bỏ thời gian vô nghĩa để “tự sướng” là chuyện khác, Lâm Thanh Phong hừ một tiếng rồi nói.
-Ngươi lại tốn nửa ngày thời gian để làm chuyện vô bổ này? Chẳng phải thời gian còn lại của ngươi rất ít sao?
Cửu Điệp Bán Tiên gãi đầu, hắn cũng chỉ biết cười khổ, hắn cũng không ngờ rằng chính bản thân hắn lại bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác, mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, hắn cũng không thể sửa được.
Trong khi Lâm Thanh Phong đang đứng đó trách móc Cửu Điệp Bán Tiên thì Nam Cung Mị Ảnh cùng Long Vân Đại Sư cũng tới, bọn hắn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Long Vân Đại Sư có chút tò mò, hắn mới hỏi nhỏ với Nam Cung Mị Ảnh.
-Đó là vị Bán Tiên mà các ngươi đã nói sao? Tại sao ta không hiểu bọn hắn đang nói gì?
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu một cái, bọn hắn cũng đã tới đây rồi vì thế nàng cũng không giấu nữa.
-Đúng vậy, đó là Cửu Điệp Bán Tiên, hiện tại bọn hắn đang sử dụng thượng cổ ngôn ngữ để nói chuyện với nhau, vì thế ngươi nghe không hiểu là phải.
Long Vân Đại Sư có chút ngạc nhiên.
-Ngay cả thượng cổ ngôn ngữ mà Lâm tiểu huynh đệ cũng biết? Hiện tại có đánh chết ta thì ta cũng không tin hắn chỉ là một tên tiểu tử hơn 20 tuổi đâu, hắn nhất định là một lão quái vật.
Nếu Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì hắn sẽ ngay lập tức thành toàn cho Long Vân Đại Sư, nhưng rất may mắn cho Long Vân Đại Sư là hắn không nghe được.
Khi thấy hai người bọn hắn đã tới rồi, Lâm Thanh Phong cũng lấy ra Dưỡng Hồn Châu đưa tới trước mặt Cửu Điệp Bán Tiên rồi nói.
-Đây là Dưỡng Hồn Châu mà ta đã mượn được cho ngươi, nó có tác dụng bồi dưỡng thần hồn, người đã cho ta mượn là sư phụ của tên đó, hắn là một tên Luyện Đan Sư, hắn muốn ngươi sau khi sử dụng Dưỡng Hồn Châu thì tới chỗ hắn để cùng nhau đàm đạo.
-Ngươi có thể đợi tới khi Diệu Hương hoàn thành xong truyền thừa thì hắn sẽ đưa ngươi cùng Diệu Hương tới chỗ sư phụ của hắn, ngươi có thể cùng sư phụ hắn đàm đạo rồi đồng thời chỉ dạy Diệu Hương.
Cửu Điệp Bán Tiên hai mắt phát sáng, phải biết Dưỡng Hồn Châu là thiên địa kì vật, nó thật sự rất quý hiếm, ngay cả Cửu Điệp Bán Tiên lúc trước cũng không có, vì thế hắn chỉ còn cách chờ đợi tử vong từ từ tiến đến, nhưng hiện tại Dưỡng Hồn Châu đã có rồi, thế nên hắn cũng không cần chết nữa, vì thế hắn liền gật đầu đồng ý.
Cửu Điệp Bán Tiên ngay lập tức trốn vào Dưỡng Hồn Châu, Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này Long Vân Đại Sư cùng Nam Cung Mị Ảnh mới tiến đến, Long Vân Đại Sư có chút xoắn xuýt, hắn gãi đầu một cái rồi hỏi.
-Lâm tiểu huynh đệ, lúc trước ngươi cũng không nói vị Bán Tiên này sử dụng thượng cổ ngôn ngữ a, hiện tại cũng không có ai sử dụng nó nữa, như vậy sư phụ ta làm sao có thể cùng hắn đàm đạo đây?
Lâm Thanh Phong trợn mắt nhìn Long Vân Đại Sư một cái.
-Chuyện này có như vậy cũng hỏi? Ngươi không biết thì ngươi không thể đi học sao? Có ta ở đây thì ngươi còn sợ rằng ngươi không hiểu tiếng Anh a?
Hai mắt của Long Vân Đại Sư liền phát sáng, đúng rồi, có Lâm Thanh Phong ở đây thì hắn có thể dạy a? Như vậy còn gì để lo lắng nữa đâu?
Lúc này Cửu Điệp Bán Tiên cũng từ Dưỡng Hồn Châu xuất hiện, hắn có chút hứng thú mà lên tiếng.
-Ngươi vừa nói gì với bọn hắn a? Ta cũng có chút hứng thú muốn nghe.
Lâm Thanh Phong lúc này cũng nở nụ cười, hắn nhìn Cửu Điệp Bán Tiên một cái rồi cũng nói.
-Ta muốn dạy bọn hắn thượng cổ ngôn ngữ, đồng thời ngươi cũng có thể học ngôn ngữ hiện tại thử xem, ta sẽ đồng thời dạy tất cả bọn ngươi.
Cửu Điệp Bán Tiên cũng không từ chối, hắn cũng biết rừng nếu hiện tại chỉ sử dùng thượng cổ ngôn ngữ thì có chút khó khăn để giao tiếp với người khác, vì thế hắn cũng muốn nhân cơ hội này để học tập ngôn ngữ.
….
Bảy ngày sau, sau khi tất cả ba người đều nói năng lưu loát ngôn ngữ mới nhưng Diệu Hương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Thanh Phong suy tính một chút rồi lên tiếng.
-Thôi được rồi, hiện tại ta cùng Mị Ảnh sẽ trở về Thổ Hoàng Thành, còn Cửu Điệp Bán Tiên cùng Long Vân Đại Sư sẽ ở đây chờ Diệu Hương được chứ?
-Bọn ta sẽ đi đón đám người Lệnh Hồ Xung cùng Gia Cát Tư Uyển rồi sẽ quay trở lại đây.
Cửu Điệp Bán Tiên cùng Long Vân Đại Sư đều không có ý kiến, bây giờ bọn hắn đã có thể giao tiếp được với nhau, vì thế những ngày này bọn hắn cũng có thể tự mình đàm đạo với nhau.
Mặc dù nói là đàm đạo, nhưng có lẽ phải nói rằng Cửu Điệp Bán Tiên chỉ dạy cho Long Vân Đại Sư thì đúng hơn, bởi vì đa phần đều là Long Vân Đại Sư hỏi còn Cửu Điệp Bán Tiên trả lời giải thích nghi hoặc, còn những thứ mà Cửu Điệp Bán Tiên hỏi thì Long Vân Đại Sư chỉ đành cười khổ.
….
Lâm Thanh Phong dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh trở về Thổ Hoàng Thành để tìm bọn người Lệnh Hồ Xung, lần này bọn hắn trực tiếp bay thẳng vào Thổ Hoàng Thành, nhưng cũng không ai ngăn cản bọn hắn.
Nói đùa cái gì? Khuôn mặt của Lâm Thanh Phong đã sớm được Nguyệt Thánh Dạ ra lệnh vẽ lại rồi treo khắp toàn thành, hiện tại trong mắt toàn thể Thổ Hoàng Thành, Lâm Thanh Phong được xem như một tên sát thần, không thấy Điền gia sao? Vì thế ai mà dám ngăn cản hắn?
Nguyệt Thánh Dạ đã dặn dò kĩ lưỡng như vậy rồi, nếu có tên nào muốn chết thì cứ việc ngăn cản, nếu ai muốn ngăn cản thì sau đó còn sống hay chết thì hắn không quản.
Vì thế Lâm Thanh Phong cứ một đường dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh bay thẳng tới phủ thành chủ.
Sau khi hai người hạ xuống phủ thành chủ, Lâm Thanh Phong cũng không chờ đợi gì, hắn liền tản ra tinh thần lực của hắn để dò xét xung quanh, tinh thần lực của hắn ngay lập tức phát hiện ra bọn người Lệnh Hồ Xung.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn quay sang nói với Nam Cung Mị Ảnh.
-Lão bà, cùng nhau đi thôi, ta đã biết bọn hắn đang ở nơi nào rồi.
Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười, nàng gật đầu một cái rồi theo sau Lâm Thanh Phong đi tìm bọn người Lệnh Hồ Xung.
Nhưng ngay lúc này, liền có một lão già hớt hải chạy tới, trên người mặc một bộ y phục trắng, râu tóc bạc phơ, nhưng thân thể hắn vẫn trẻ trung tràn đầy sức sống, hắn mang theo vẻ mặt vui mừng không chịu được nắm lấy hai tay Lâm Thanh Phong, vừa rung lắc hai tay vừa nói.
-Tiểu tử, ngươi có phải là Lâm Thanh Phong? Ngươi đã về đây rồi? Như vậy đệ tử ta đâu? Mau mau chỉ cho ta.
Lão già này khiến Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong giật cả mình, hắn nhanh chóng dùng tay đẩy mặt của lão già ra rồi lên tiếng.
-Lão già, mau buông tay, ngươi là ai? Ta không biết, ngươi đi ra đi.
-Còn nữa, đệ tử của ngươi thì ngươi tự đi mà tìm, ta làm sao biết đệ tử của ngươi ở đâu?
Lão già trợn mắt một cái, hắn có chút không tin tưởng dùng ngón tay chỉ mặt mình rồi hỏi.
-Ngươi không biết ta? Thận ca này danh tiếng lẫy lừng tứ phương mà ngươi không biết?
Lâm Thanh Phong hừ một tiếng, hắn nhìn lão già như nhìn một tên điên.
-Thận ca? Nổi danh lắm sao? Đúng là đồ điên.
…..Hết Chương 156….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT