Lâm Thanh Phong bước ra ngoài để đi tìm Diệu Hương, hắn cũng không ngu ngốc tới nỗi làm giống như phim Hàn Quốc đi tìm một cách không chủ đích, hắn thở ra một hơi rồi tản mát tinh thần lực ra ngoài.
Long Hạ thôn có diện tích rất nhỏ, nên tinh thần lực của hắn dễ dàng bao phủ khắp cả thôn.
Lâm Thanh Phong liền phát hiện ra Diệu Hương đang ngồi một chỗ bên bờ sông ngoài thôn, nàng ngồi đó một mình, hai tay ôm lấy đầu gối thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Sau khi đã tìm được tung tích của Diệu Hương, Lâm Thanh Phong liền ngay lập tức đi tới, hắn cũng muốn nói cho nàng biết rằng hiện tại hắn đã có vợ, hắn không muốn nàng cứ mãi suy nghĩ về chuyện này để rồi bỏ lỡ nhân duyên của chính nàng.
Lâm Thanh Phong rất nhẹ nhàng mà bước tới phía sau Diệu Hương, hắn tiến tới cũng không làm cho nàng chú ý, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng rồi lên tiếng.
-Ngươi đối với ta như vậy… từ bao lâu rồi?
Mặc dù Lâm Thanh Phong xuất hiện khiến Diệu Hương có chút giật mình, nhưng sau khi nghe câu hỏi của hắn, nàng chỉ đỏ mặt cúi đầu rồi trả lời.
-Ta không biết, chỉ biết rằng chỉ cần ở một mình với ngươi thì lúc nào tim ta cũng đập loạn nhịp, và ta cũng không điều khiển được hành động của bản thân nữa.
Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn chỉ biết lắc đầu thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
-Ngươi biết không, ta là người đã có vợ, ngươi cứ như vậy thì sẽ không tốt.
Diệu Hương đầu óc có chút ngưng trệ, sau khi nghe Lâm Thanh Phong nói lời này, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào, hai mắt nàng đỏ hồng, nàng cúi đầu nhỏ nhẹ lên tiếng.
-Như vậy,…vợ của ngươi…nàng có phải là rất xinh đẹp a?
Nhắc tới hai người vợ của chính bản thân mình, Lâm Thanh Phong có chút tự hào, hắn nở nụ cười gật đầu với Diệu Hương rồi trả lời.
-Đương nhiên, cả hai người bọn họ đều rất xinh đẹp, cưới được bọn họ là phúc phận của chính bản thân ta.
Diệu Hương cúi đầu trầm mặc, nàng lại tự nghĩ tới bản thân mình, Lâm Thanh Phong có tới hai người vợ xinh đẹp, còn bản thân nàng lại rất xấu xí, nàng có chút tự ti, nàng thật sự rất buồn.
Nàng hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, nhưng hai mắt nàng vẫn đỏ hoe, nàng cố gắng nở nụ cười, giọng nói của nàng có chút run run.
-Hai nàng thật sự hạnh phúc, ước gì ta được gặp mặt các nàng.
Diệu Hương nói tới đây, thì Lâm Thanh Phong cũng giật mình, hiện tại hắn mới nhớ được rằng cốt truyện của Tiếu Ngạo Giang Hồ rất ngắn, thời gian trong đó lại có tỉ lệ là 1:100 so với hiện tại.
Tính tới thời điểm hắn trở về hiện tại thì cũng ít nhất là đã hơn hai tuần rồi, còn chưa tính tới khoảng thời gian mà hắn bất tỉnh chờ Diệu Hương cứu.
Nếu như vậy thì cốt truyện của Tiếu Ngạo Giang Hồ phải sớm kết thúc mới đúng.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ tới đây, hắn liền nhanh chóng lấy ra Vô Tự Thần Thư, sau khi Vô Tự Thần Thư xảy ra sự cố thì nó liền nhập vào giữa mi tâm của hắn, chỉ cần hắn muốn nó xuất hiện thì nó sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Hành động có chút gấp gáp của Lâm Thanh Phong khiến Diệu Hương giật mình, nàng không biết tại sao hắn lại như vậy, nhưng nàng cũng không hỏi gì mà chỉ đứng yên lặng quan sát hắn.
Vô Tự Thần Thư ngay lập tức xuất hiện trên tay Lâm Thanh Phong, nó vẫn như lúc trước bìa sách vẫn một màu đen tuyền, nhưng lúc này trang sách duy nhất ở bên trong đang phát ra ánh sáng.
Lâm Thanh Phong lập tức lật ra trang sách, hắn liền thấy được hai dòng chữ bằng tiếng Anh, một dòng thì viết:”Not yet” vẫn còn tối om, một dòng thì viết:”Accept – 3 days ago” đang chớp sáng.
Ngay từ lúc đầu thì Vô Tự Thần Thư được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, vì thế hiện tại Lâm Thanh Phong nhìn thấy chữ viết bằng tiếng Anh thì hắn cũng không cảm thấy lạ.
Lâm Thanh Phong cũng không biết phải làm thế nào, đây là lần đầu tiên hắn từ bên ngoài để mang người khác ra khỏi Vô Tự Thần Thư, hắn gãi đầu một cái rồi thử lên tiếng.
-Accept.
Sau khi Lâm Thanh Phong vừa dứt lời thì Vô Tự Thần Thư liền bay ra khỏi tay hắn, nó bay sang một bên rồi sau đó lại phát ra một cột ánh sáng.
Nhìn cảnh tượng này thì Lâm Thanh Phong liên hiểu được, hắn đã thành công, hiện tại Vô Tự Thần Thư đang tiến hành truyền tống Nam Cung Mị Ảnh trở ra.
Một lúc sau cột sáng dần tản đi, từ trong đó có bốn bóng người hiện ra, Lâm Thanh Phong có chút tò mò, hắn không biết tại sao lại thừa ra một đạo bóng người, nhưng hắn vẫn yên lặng mà chờ đợi.
Sau khi cột sáng tản đi hết, bốn đạo thân ảnh cũng hoàn toàn hiện ra, một người là Nam Cung Mị Ảnh, ngoài nàng ra còn có Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh cùng một người con gái khác.
Lâm Thanh Phong cũng không quan tâm tới ba người còn lại, hắn nở nụ cười sau đó nhanh chóng tiến tới ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh rồi lên tiếng.
-Lão bà, đã về rồi.
Nam Cung Mị Ảnh cũng mở rộng vòng tay ôm lấy Lâm Thanh Phong, nàng cũng nở nụ cười nhưng trên mặt của nàng lại không có ý cười một chút nào cả.
Lâm Thanh Phong cũng không nhận ra vẻ mặt của Nam Cung Mị Ảnh, hắn vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc vì nàng đã trở về.
Bốn người bên ngoài vẫn đứng nhìn hai người bọn hắn ôm nhau, Lệnh Hồ Xung có chút xoắn xuýt, hắn từ từ tới gần Lâm Thanh Phong rồi nói nhỏ.
-Lâm huynh, mặc dù ta không muốn nói ra, nhưng mà ba ngày nay bọn ta đều thấy được những chuyện mà ngươi làm, nhất là những chuyện vừa xảy ra… vì thế mà ngươi phải tự giải quyết cho tốt a.
Lệnh Hồ Xung sau khi nói nhỏ vào tai của Lâm Thanh Phong xong, hắn liền dẫn theo Nhậm Doanh Doanh cùng cô nương kia chạy đi xa, để lại Diệu Hương, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh ở lại.
Lâm Thanh Phong sắc mặt cứng đờ, sau lưng hắn chảy đầy mồ hôi, hắn nở nụ cười khổ mà nhìn về Nam Cung Mị Ảnh.
Nam Cung Mị Ảnh vẫn như vậy, nàng vẫn đang mỉm cười nhìn Lâm Thanh Phong, nàng vẫn không nói một lời nào cả.
Càm nhận mọi thứ sắp không ổn, Lâm Thanh Phong ho nhẹ một cái rồi buông Nam Cung Mị Ảnh ra, hắn có chút lúng túng sau đó đưa tay chỉ về Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Lão bà, đây là Diệu Hương, khi trước Vô Tự Thần Thư gặp chút sự cố, chính nàng đã cứu ta.
Sau đó hắn lại nhìn về Diệu Hương rồi tiếp tục nói.
-Diệu Hương, đây là một trong hai lão bà của ta, nàng tên là Nam Cung Mị Ảnh.
Sau khi Lâm Thanh Phong giới thiệu xong, Nam Cung Mị Ảnh mới gật đầu, nàng nhìn về Diệu Hương rồi nở nụ cười.
-Diệu Hương tỷ, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không quản Lâm Thanh Phong, sau khi nói xong nàng liền kéo tay Diệu Hương đi qua một phía, Diệu Hương cũng có chút lúng túng, nàng chỉ biết cúi đầu rồi đi theo sau Nam Cung Mị Ảnh.
Hai người bỏ đi để lại một mình Lâm Thanh Phong ở lại, hắn cũng không biết phải nên làm gì tiếp theo, nhưng chắc chắn một điều rằng tối nay hắn sẽ gặp chuyện không may.
Đứng yên một chỗ cũng không giải quyết được gì, Lâm Thanh Phong thở dài lắc đầu rồi đi tìm Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lúc này đang cùng Nhậm Doanh Doanh cùng cô nương kia ngồi một bên bắt đầu thử vận chuyển Luyện Khí Quyết để hấp thụ Linh Khí xung quanh.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn tới nơi có Linh Khí nồng đậm như vậy, vì thế bọn hắn cần một ít thời gian để quen thuộc với xung quanh.
Sau khi thấy ba người bọn hắn đều như vậy Lâm Thanh Phong cũng không tiến tới để hỏi chuyện, hắn liền lấy ra dụng cụ làm bếp rồi xuống con xông gần đó bắt một ít cá để chuẩn bị nướng.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong cũng nướng xong thức ăn, lúc này Nam Cung Mị Ảnh cũng dẫn theo Diệu Hương trở về.
Không biết rằng hai người bọn hắn đã nói chuyện gì với nhau, nhưng lúc này khuôn mặt của Diệu Hương ửng đỏ, nàng chỉ biết cúi đầu rồi đi phía sau Nam Cung Mị Ảnh.
Khi hai người tiến tới, Lâm Thanh Phong cũng nở nụ cười gượng gạo, hắn lấy ra hai con cá nướng rồi đưa cho hai người.
Tiếp nhận cá nướng từ tay Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh trừng mắt với hắn một cái, nàng đưa một con cá nướng cho Diệu Hương sau đó lại kéo Diệu Hương qua một bên tiếp tục nói chuyện, cũng không thèm quản Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn không biết rằng hai người đã nói những gì với nhau, nhưng hai người đã nhanh chóng kết thân được với nhau thì hắn cũng yên lòng.
Đợi thêm một lúc thì ba người Lệnh Hồ Xung cũng trở về, lúc này Lâm Thanh Phong mới có người để trò chuyện, hắn nở nụ cười sau đó nhìn Lệnh Hồ Xung mà lên tiếng.
-Lệnh Hồ huynh, Nhậm cô nương, đã lâu không gặp rồi.
Lệnh Hồ Xung cũng nở nụ cười với Lâm Thanh Phong, hắn vui vẻ chạy tới vỗ vai Lâm Thanh Phong rồi trả lời.
-Haha, Lâm huynh, chúng ta đúng thật là đã lâu ngày không gặp, tối nay chúng ta phải uống say một bữa a.
-Nhờ có kinh nghiệm của Mị Ảnh cô nương mà hiện tại ta đã đạt Luyện Khí tầng 4 rồi, cũng không cần lo lắng phải bạo thể nữa.
Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ gật đầu, lúc này hắn mới nhìn sang vị nữ tử còn lại rồi hỏi.
-Không biết vị cô nương này là ai đây?
….Hết Chương 139….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT