Lâm Thanh Phong nụ cười cứng đờ trên mặt, hắn có chút lúng túng gãi đầu sau đó lại trả lời.
-Như vậy, ta gọi ngài là Quang Minh thúc đi, còn ngài cứ gọi ta là tiểu Phong là được.
Gia Cát Quang Minh gật đầu rồi lên tiếng.
-Gọi ta là Quang Minh thúc cũng được, hiện tại ngươi vẫn còn bị thương rất nặng, ngươi cứ để Uyển nhi bắt mạch cho ngươi, còn ta sẽ ra ngoài nấu cho ngươi một ít cháo.
Gia Cát Quang Minh nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Phong cũng chỉ kịp lên tiếng.
-Như vậy thì tạ ơn Quang Minh thúc rồi.
Gia Cát Quang Minh đã đi mất, chỉ để lại Gia Cát Tư Uyển cùng Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười nhìn nàng, hắn từ từ đưa cánh tay ra rồi lên tiếng.
-Phiền muội xem xét thương thế hộ ta, nhưng lần này cũng đừng hất tay ta xuống nhé, thật sự rất đau đấy.
Gia Cát Tư Uyển đỏ mặt, nàng lè lưỡi với Lâm Thanh Phong một cái rồi trả lời.
-Ai bảo Phong ca tỉnh lại mà không cho ta biết, làm ta giật mình, ca bị như vậy là đáng đời.
Lần này Gia Cát Tư Uyển cũng không hất cánh tay của Lâm Thanh Phong xuống, nàng từ từ cẩn thận nghiêm túc bắt mạch cho hắn.
Một lúc sau, nàng vui vẻ nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Oa, tốc độ hồi phục thương thế của Phong ca thật nhanh nha, từ lúc tỷ tỷ mang ca về đây thì ca cũng tới mức sắp chết rồi.
-Người bình thường có lẽ cũng cần vài tháng hoặc thậm chí vĩnh viễn cũng không thể nào hồi phục, nhưng ca chỉ cần có hai ngày, tốc độ hồi phục của ca thật sự ghê gớm á.
Lâm Thanh Phong cũng không giải thích gì, hắn chỉ nở nụ cười nhìn về Gia Cát Tư Uyển, ngay từ đầu hắn không cảm nhận được trên người nàng cùng Gia Cát Quang Minh chút linh khí ba động nào, vì thế hắn xác định bọn họ chỉ là người bình thường, hắn không muốn bọn họ biết về Tu sĩ.
Gia Cát Tư Uyển vẫn ngây ngô, nàng không để ý tới biểu hiện của Lâm Thanh Phong và tiếp tục nói.
-Về nội thương của Phong ca thì cơ bản đã hoàn toàn lành lặn, nhưng trên cơ thể ca vẫn có nhiều đoạn xương bị đứt gãy, muội không chắc là bao lâu nhưng với tốc độ khôi phục của ca thì muội tin chắc sẽ rất nhanh, ca sẽ lành lặn hoàn toàn.
Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười với nàng, sau đó hắn lại lên tiếng hỏi.
-Uyển nhi thật sự rất giỏi a, chỉ mới bằng này tuổi mà đã tinh thông y thuật rồi, về sau người nào có thể lấy được muội thì chắc chắn hắn rất có phúc.
Gia Cát Tư Uyển đỏ mặt, khi được Lâm Thanh Phong khen, nàng cảm thấy rất thích thú, nhưng một phần trong nàng lại ngại ngùng, nàng nhanh chóng hất tay rồi trả lời.
-Đừng nói vậy, muội không có giỏi gì đâu, muội còn rất nhiều thứ phải học đây, tỷ tỷ mới thật sự giỏi cơ.
Với lời nói của nàng, Lâm Thanh Phong lắc đầu phản bác.
-Không, muội cũng đừng coi thường chính mình như vậy, muội từng này tuổi mà được như vậy là rất giỏi rồi, nhiều người ngang tuổi muội vẫn không bằng đâu.
Gia Cát Tư Uyển lúc này cũng không muốn nói gì nữa, nàng chỉ ưỡn ngực cười hắc hắc, đúng như Lâm Thanh Phong đã nói, nàng cũng rất tự hào về chính mình trong khoản chữa bệnh, những tiểu hài tử xung quanh đây thậm chí là những học đồ của Gia Cát Quang Minh đúng là không ai có thể giỏi như nàng trong khoản này.
Nhìn nàng vui vẻ, Lâm Thanh Phong cũng nở nụ cười, sau đó hắn lại tiếp tục hỏi.
-Muội có biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không?
Nghe câu hỏi này của Lâm Thanh Phong, Gia Cát Tư Uyển ngay lập tức gật đầu rồi trả lời.
-Biết, hiện tại chúng ta đang ở nhà của muội á.
Lâm Thanh Phong vẻ mặt cứng đờ, hắn chỉ đành cười khổ rồi hỏi lại.
-Không phải, ý của ta muốn hỏi là khu vực này thuộc nơi nào của Thông Thiên Đại Lục cơ.
Gia Cát Tư Uyển gật đầu, nàng trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.
-Theo như lời phụ thân đã nói, thì chúng ta đang ở Long Hạ thôn thuộc phía Tây của Thông Thiên Đại Lục, còn vị trí chính xác là ở nơi nào thì muội cũng không biết, vì từ trước tới giờ muội vẫn chưa từng ra ngoài.
Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.
-Như vậy gần đây có ngọn núi nào, hay có tòa thành nào sao?
Gia Cát Tư Uyển gật đầu, nàng chỉ tay về một hướng rồi trả lời.
-Ở phía đó chỉ có một ngọn núi, mọi người trong thôn đều gọi là Long Hạ Sơn, mọi người thường lên núi để săn bắn, về sau mới tập trung thành một thôn nhỏ ở đây, vì thế tên của thôn được đặt theo tên ngọn núi đó.
-Còn về thành thị, thì đúng là có một tòa thành được gọi là Thổ Hoàng Thành, nhưng khoảng cách rất xa, khoảng 2-3 tháng người dân trong thôn đều chuẩn bị một ít đồ đạc rồi đem vào Thồ Hoàng Thành để bán.
-Vài ngày trước, đáng ra tỷ tỷ đã cùng bọn hắn tiến về Thổ Hoàng Thành, nhưng giữa đường thì lại tìm thấy Phong ca, vì thế tỷ tỷ đã đưa phong ca trở lại đây, còn những người khác thì tiếp tục lên đường.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu lên tiếng.
-Như vậy ta thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ của muội rồi.
Lúc này Gia Cát Quang Minh cũng trở lại, tay hắn cầm theo một chén cháo nóng, hắn đưa cho Gia Cát Tư Uyển rồi lên tiếng.
-Uyển nhi, con hãy giúp tiểu Phong ăn cháo, còn ta sẽ ra ngoài phụ giúp tỷ tỷ con một chút, hiện tại cũng đã gần tối, cũng không thể để nàng ở bên ngoài lao lực như vậy.
Gia Cát Tư Uyển tiếp nhận chén cháo, nàng vui vẻ gật đầu với Gia Cát Quang Minh, Lâm Thanh Phong cũng lên tiếng tạ ơn.
-Đa tạ Quang Minh thúc rồi.
Gia Cát Quang Minh cũng không nói gì, hắn nở nụ cười gật đầu rồi bước ra ngoài.
Lâm Thanh Phong được Gia Cát Tư Uyển đút cháo, hắn cảm thấy có chút khoái chí, lần đầu tiên hắn được tiểu loli xinh đẹp đút cháo, bảo sao không khoái chí đây?
Sau khi ăn xong chén cháo, Lâm Thanh Phong mới tiếp tục hỏi.
-Cả nhà muội đều hành nghề y kiếm sống hay sao?
Gia Cát Tư Uyển lúc này đang chuẩn bị thu dọn chén, nhưng nàng vẫn trả lời hắn.
-Không, chỉ có muội cùng phụ thân mới học y thôi, còn tỷ tỷ vì sức khỏe khá tốt nên nàng cùng những thanh niên trong thôn thường lên núi săn bắn.
Lâm Thanh Phong gật đầu, sau đó hắn cũng không hỏi gì nữa, Gia Cát Tư Uyển cũng đem chén cháo ra ngoài.
Lâm Thanh Phong nằm một mình trong phòng, hắn suy nghĩ một chút rồi lại bắt đầu vận chuyển Linh Lực để trị thương.
Hắn cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể, cũng giống như lời Gia Cát Tư Uyển đã nói, nội thương của hắn căn bản là đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ một ít xương gãy còn chờ hồi phục thì cũng chẳng còn gì khác phải lo lắng.
Nếu hắn chỉ dựa vào tốc độ hồi phục của thân thể, thì những chỗ xương gãy này phải cần thêm vài tuần để khôi phục hoàn toàn, nhưng nếu hắn vận dụng Linh Lực thì hắn tin chắc chỉ cần tới sáng mai thì cơ thể của hắn sẽ hoàn toàn khôi phục.
Lúc này Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn lại tiếp tục đưa tinh thần lực vào nhẫn trữ vật để xem xét.
Tất cả đồ đạc trong nhẫn trữ vật vẫn còn ở đây không thiếu thứ gì, ngoại trừ Vô Tự Thần Thư, điều này làm hắn lo lắng, nếu Vô Tự Thần Thư biến mất, thì bọn người Nam Cung Mị Ảnh sẽ như thế nào đây?
Nhưng cũng đúng lúc hắn suy nghĩ về Vô Tự Thần Thư, thì ở giữa mi tâm của hắn lại phát ra ánh sáng, sau đó Vô Tự Thần Thư xuất hiện.
Vô Tự Thần Thư vẫn mang một màu đen tuyền, phiêu phù trước mặt hắn, mặc dù Lâm Thanh Phong không hiểu ra sao, nhưng hiện tại Vô Tự Thần Thư xuất hiện thì hắn cũng yên tâm.
Sắc trời phía ngoài cũng đã tối, Lâm Thanh Phong cũng không còn gì khác để làm, hắn chỉ im lặng vận dụng Linh Lực chữa trị những chỗ xương gãy trên cơ thể.
……
Trời vừa sáng, Lâm Thanh Phong cũng nhanh chóng mở mắt, hắn dùng cả đêm để trị thương nên hiện tại cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, hắn đứng dậy bước xuống giường sau đó thử vận động nhẹ một chút, cảm thấy cơ thể không còn đau nhức, lúc này hắn gật đầu rồi lẩm bẩm.
-Thật tốt, đã hoàn toàn khôi phục rồi.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, hắn cảm thấy thật sự nhẹ nhõm, nhìn lại toàn thân quấn đầy băng vải của mình, hắn gãi đầu một cái rồi tiếp tục lẩm bẩm.
-Cũng nên đi tắm một cái, cơ thể toàn mùi thuốc thật sự rất khó chịu a.
Nói là làm, Lâm Thanh Phong bước ra khỏi phòng, hắn xem xét xung quanh một chút rồi tìm đường tới phòng tắm, cũng vì hôm qua trong lúc trị thương hắn cũng đã dùng tinh thần lực dò xét toàn bộ căn nhà của Gia Cát Tư Uyển.
Bởi vì căn nhà không lớn lắm, vì thế tinh thần lực của hắn dễ dàng bao phủ toàn bộ căn nhà, hiện tại mọi ngóc ngách trong nhà đều nằm trong đầu hắn, vì thế hắn chỉ cần đi tới phòng tắm là được.
Lâm Thanh Phong bước tới trước của phòng tắm, hiện tại trời vừa tờ mờ sáng, trong nhà lại không có đèn nhưng với ánh mắt của tu sĩ hắn vẫn dễ dàng nhìn thấy xung quanh.
Hắn đưa tay mở cửa phòng tắm, đập vào mắt hắn là một thân thể cao lớn của một người nam tử, nhưng vì Lâm Thanh Phong chỉ nhìn thấy sau lưng nên hắn cũng không biết đó là ai, hắn gãi đầu suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
-Quang Minh thúc dậy thật sớm a.
Giọng nói của hắn làm người trước mặt giật mình, hắn quay lại phía sau để nhìn Lâm Thanh Phong.
Khi người trước mặt quay đầu lại, thì Lâm Thanh Phong cũng nhìn rõ ràng, đó không phải là khuôn mặt của Gia Cát Quang Minh, đó là khuôn mặt của một… nử tử.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên trầm mặc.
…..Hết Chương 132….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT