Nhậm Doanh Doanh hai mắt phát sáng, nàng nhanh chóng gỡ xuống chiếc mũ rộng vành, sau đó nàng quỳ gối, dập đầu trước mặt Lâm Thanh Phong cầu xin.

-Lâm Thần Tiên, xin người mau cứu Lệnh Hồ Xung, cho dù ngài bắt ta làm trâu làm ngựa thì ta cũng cam lòng.

Lâm Thanh Phong mộng bức, tại sao lại nói qua vấn đề này rồi? Hắn chỉ muốn lừa nàng một chút để nàng không cần tiếp tục nghi ngờ thôi, bảo tên “thần tiên” như hắn chữa cho Lệnh Hồ Xung thì làm sao hắn chữa được?

Nhậm Doanh Doanh vẫn cúi đầu, nàng không nhận ra vẻ mặt xoắn xuýt của Lâm Thanh Phong, nàng vẫn ôm hy vọng chờ đợi hắn.

Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười khổ, lần này thật sự muốn tiến cũng không được mà muốn lùi cũng không xong a.

Nhưng lúc này, Lâm Thanh Phong lại phát hiện rằng có người đang tới gần, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng đúng là có hai người đang tới đây, suy nghĩ một chút hắn liền đoán được đó là Nam Cung Mị Ảnh cùng Lệnh Hồ Xung.

Nhậm Doanh Doanh đầu óc của nàng hiện tại triệt để loạn, nàng không để ý xung quanh mà chỉ chăm chú chờ đợi câu trả lời của Lâm Thanh Phong nên cũng không phát hiện rằng có người tới.

Như tóm được cọng rơm cứu mạng, đầu óc Lâm Thanh Phong nhanh chóng loạn chuyển, sau đó hắn mang theo vẻ mặt lạnh tanh lên tiếng hỏi.

-Ngươi nói là thật sao? Chỉ cần ta chữa trị cho Lệnh Hồ Xung thì việc gì ngươi cũng chấp nhận?

Nam Cung Mị Ảnh cùng Lệnh Hồ Xung lúc này cũng tới gần, hai người cũng nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong.

Lệnh Hồ Xung liền muốn bước ra ngăn cản, nhưng Nam Cung Mị Ảnh lại kéo tay hắn lại, đồng thời ra hiệu cho hắn im lặng mà lắng nghe.

Nam Cung Mị Ảnh cũng đoán được ý đồ của Lâm Thanh Phong, nàng cũng rất muốn nhìn xem biểu hiện của Lệnh Hồ Xung sẽ thế nào, vì thế nàng liền phối hợp với Lâm Thanh Phong… diễn kịch.

Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu, hai mắt nàng vẫn nhìn vào Lâm Thanh Phong rồi kiên định trả lời.

-Thật sự, chỉ cần ngài có thể chữ khỏi cho Lệnh Hồ Xung, cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng chấp nhận.

Lâm Thanh Phong vẫn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, hắn lại tiếp tục hỏi.

-Ngươi có từng nghĩ tới, với tính cách của Lệnh Hồ Xung, hắn sẽ không chấp nhận ngươi hy sinh chính bản thân mình để ta chữa trị cho hắn sao?

-Ta có thể giấu hắn chuyện này, nhưng sau khi hắn được ta chữa trị, hắn sẽ trở về bên cạnh sư muội của hắn, cũng đâu quan tâm tới ngươi, như vậy ngươi vẫn chấp nhận hy sinh vì hắn sao?

Lệnh Hồ Xung nghe tới đây, hắn liền nhịn không nổi, hắn liền muốn tiến tới, nhưng ngay lập tức hắn đã bị Nam Cung Mị Ảnh khống chế lại, nàng nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai hắn.

-Cứ im lặng mà nghe, rồi sau đó ngươi cứ tự mình quyết định.

Nhậm Doanh Doanh suy nghĩ một chút, sau đó nàng cắn răn lên tiếng.

-Ta đã quyết định, xin Lâm thần tiên thành toàn cho ta.

Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục hỏi.

-Ngươi thân là thánh cô của Hắc Mộc Nhai, tại sao lại phải hy sinh bản thân mình vì một tên tiểu tử như Lệnh Hồ Xung đâu?

-Mặc dù tính tình hắn tự do phóng khoáng rất được nhiều người yêu thích, nhưng hắn lại ham uống rượu, đánh bạc, lại còn là một tên nghèo, như vậy ngươi vẫn sẵn sang hy sinh vì hắn sao?

Tuy Lâm Thanh Phong nói như vậy, nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn không thay đổi quyết định, nàng một lần nữa cúi đầu rồi lên tiếng.

-Ta không quan tâm người khác nghĩ sao về hắn, nhưng chỉ cần ta cảm thấy ta có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy cho hắn sống sót là tốt rồi, xin Lâm thần tiên thành toàn cho ta.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn rất hài lòng với câu trả lời này của Nhâm Doanh Doanh, hắn liếc mắt về phía Nam Cung Mị Ảnh ra hiệu cho nàng thả Lệnh Hồ Xung, sau đó lại nhìn Nhậm Doanh Doanh, chỉ tay sang một phía rồi nói.

-Chuyện ngươi muốn âm thầm hy sinh cho hắn thì ta có thể giúp ngươi giấu hắn, nhưng hiện tại hắn đã nghe thấy hết rồi, ta nghĩ rằng hắn cũng có quyền quyết định đúng không?

Nhậm Doanh Doanh vẻ mặt mộng bức mà nhìn về hướng Lâm Thanh Phong chỉ tay, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung cùng Nam Cung Mị Ảnh đã đứng đó từ lúc nào rồi.

Nhậm Doanh Doanh liền tức giận, nàng rút ra thanh kiếm đang cầm trong tay, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Phong rồi hét lớn.

-Ngươi không giữ lời hứa.

Lâm Thanh Phong lắc đầu, sau đó hắn nở nụ cười nhìn Nhậm Doanh Doanh trả lời.

-Không phải đâu, ta đã hứa rằng ta không nói cho hắn biết, còn đây là hắn tự nghe được không phải sao? Nồi này ta không cõng, ngươi cứ đi mà nói chuyện với hắn, ta cùng lão bà đi tìm củi đốt đây.

Lâm Thanh Phong nói xong thì liền đi tới năm tay Nam Cung Mị Ảnh rồi cùng nhau tung tăng bỏ đi, để lại Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung hai mặt nhìn theo.



Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đi được một đoạn khuất khỏi tầm mắt của hai người Lệnh Hồ Xung thì cũng dừng lại, Nam Cung Mị Ảnh lên tiếng.

-Phu quân, ngươi làm vậy ổn không?

Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn ghé sát tai nàng rồi nói nhỏ.

-Thật sự ta cũng không biết, nhưng với tính cách của hai người đó, ta tin tưởng rằng bọn hắn cuối cùng cũng chấp nhận đến với nhau thôi.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi cũng không nói gì nữa, nàng tiếp tục theo sau Lâm Thanh Phong thu nhặt củi.

Một lúc sau, hai người trở về, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh vẫn ở đó chờ bọn họ.

Khi thấy Lâm Thanh Phong trở về, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh ngay lập tức quỳ xuống, Lệnh Hồ Xung lên tiếng.

-Lâm huynh, hai người bọn ta quyết định rằng, đời này chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa, phiền phức Lâm huynh chữa dứt bệnh cho ta, chúng ta sẽ đồng thời làm trâu làm ngựa cho huynh, có chết cũng không chối từ.

Khuôn mặt Lâm Thanh Phong lập tức mộng bức, hai con hàng này thật sự tin hắn có thể chữa bệnh sao? Còn nữa, tại sao bọn hắn lại đốt cháy giai đoạn nhanh như vậy? Chẳng phải hắn vừa rời đi không lâu sao?

Nam Cung Mị Ảnh cũng mộng bức, sau đó nàng lại ôm bụng cười, nàng cũng biết rằng Lâm Thanh Phong lần này thật sự chơi lớn.

Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn ho nhẹ một cái rồi lên tiếng.

-Đầu tiên, ta chúc mừng hai người đã quyết định kết làm phu thê, nhưng hiện tại thật sự ta cũng không có gì để làm quà mừng, thật sự có lỗi.

Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đồng thời nở nụ cười, bọn hắn rất vui mừng vì Lâm Thanh Phong là người đầu tiên chúc mừng bọn hắn.

Lâm Thanh Phong gãi đầu, hắn lại ho ra một tiếng rồi tiếp tục nói.

-Còn điều thứ hai, ta sẽ không chữa bệnh cho các ngươi, bởi vì ta không biết cách chữa. 

Nụ cười trên mặt Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh lập tức cứng đờ, Nhậm Doanh Doanh tức giận, nàng nhanh chóng rút kiếm chỉ vào Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.

-Ngươi lại gạt bọn ta?

Nhưng cũng ngay lúc này, Lệnh Hồ Xung lại đưa tay ngăn cản nàng, hắn nở nụ cười khổ rồi nói.

-Doanh Doanh dừng tay, ta biết bệnh trong người ta khó chữa, Lâm huynh không chữa được đó là chuyện rất bình thường.

-Còn nữa, hôm nay là ngày vui của chúng ta, chúng ta cũng không nên động kiếm với hai vị khách mời duy nhất đúng không?

Nhậm Doanh Doanh lúc này mới buông kiếm xuống, nhưng nàng vẫn tức giận nhìn Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, tính tình Nhậm Doanh Doanh lúc này thật sự rất hung ác, hở một chút là động tay động chân, về sau phải để Lệnh Hồ Xung tự mình dạy dỗ lại nàng thôi.

Lâm Thanh Phong ho nhẹ một cái rồi tiếp tục nói.

-Tuy rằng ta không thể chữa bệnh, nhưng ta biết cách chữa a, ta sẽ chỉ dẫn các ngươi đi tìm cách chữa là được rồi.

Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đều nhìn về Lâm Thanh Phong, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức hỏi.

-Thật sao Lâm huynh? Ngươi thật sự biết cách chữa?

Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu, xem như là trả lời câu hỏi này.

Nhậm Doanh Doanh có chút không tin tưởng, nàng hừ lạnh một cái rồi lên tiếng.

-Lần này, nếu ta biết ngươi lại lừa bọn ta, dù cho Xung ca có ngăn cản thì ta cũng giết ngươi.

Lâm Thanh Phong lại cười khổ, hắn không biết phải làm thế nào với Nhậm Doanh Doanh, hắn lại ho một tiếng rồi hỏi.

-Theo ta biết, bệnh của Lệnh Hồ huynh đệ là do trong cơ thể có nhiều loại chân khí đấu đá nhau đúng không?

Nghe xong câu hỏi này, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đồng thời gật đầu xác nhận.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi nói ra biện pháp.

-Như vậy biên pháp của ta rất đơn giản, nếu những đường chân khí ấy đuổi không đi, tại sao ngươi không trực tiếp đem chúng chuyển hóa thành chân khí của ngươi? Chẳng phải lúc đó ngươi sẽ khỏi bệnh sao?

Lệnh Hồ Xung thì một mặt mộng bức, chân khí của người khác cũng có thể để bản thân sử dụng sao? Từ nhỏ tới giờ hắn vẫn chưa nghe biện pháp này đâu?

Nhậm Doanh Doanh thì khác, khi nghe Lâm Thanh Phong nói ra biện pháp này, nàng liền liên tưởng tới một người, nàng liền trầm mặc.

Nhìn biểu hiện của Nhậm Doanh Doanh thì Lâm Thanh Phong đã biết được nàng đã nghĩ tới Nhậm Ngã Hành, hắn nở nụ cười rồi nói.

-Các ngươi có thể đi tìm Nhậm Ngã Hành a, Hấp Tinh Đại Pháp của hắn có thể hút lấy chân khí của người khác chuyển hóa thành của mình, sau khi học xong thì Lệnh Hồ huynh đệ ngươi lập tức khỏi bệnh rồi.

…..Hết Chương 126….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play