Trong một khu rừng gần Thiếu Lâm Tự, một vị nam tử khuôn mặt trắng bệch không một tí huyết sắc đang nằm tựa lưng vào một gốc cây, bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử đang ngồi gảy đàn cầm.
Tuy rằng vị nữ tử mang một cái mũ rộng vành, bên ngoài còn có một lớp vải đen che kín mặt, nhưng chỉ cần nhìn qua thì ai cũng đoán được là một vị mỹ nữ.
Tiếng đàn dịu êm vang vọng khắp khu rừng khiến người nghe cảm thấy thư giãn.
Nữ tử vẫn đang chú tâm đàn, bỗng dưng nàng dừng tay rồi đưa ánh mắt nhìn về phía sau, nàng cảm nhận được có gì đó không đúng.
Tiếng đàn của vị nữ tử dừng lại cũng khiến cho người nam nhân chú ý, nhưng trước đó hắn đã hứa rằng sẽ không nhìn về phía sau, nên hắn cũng không quay đầu lại, hắn có chút vô lực rồi lên tiếng.
-Sao vậy bà bà?
Vị nữ tử cũng không trả lời hắn, nàng vẫn chăm chú nhìn về một phương.
Cũng ngay lúc này, một vầng ánh sáng trắng khiến người ta chói mắt hiện ra, vị nữ tử nhanh chóng buông cây đàn xuống đất, lấy ra thanh kiếm nắm chặt trên tay rồi tiến lại gần người nam nhân bảo vệ hắn.
Vị nam nhân cũng có chút giật mình, hắn không nhìn về phía sau, vì thế hắn không biết tại sao “Bà bà” lại hành động như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi gì nhiều.
Vầng sáng xuất hiện cũng nhanh mà tiêu tán cũng nhanh, trong vài cái chớp mắt thì vầng sáng đã tán đi và để lại hai đạo thân ảnh, là một đôi nam nữ.
Lâm Thanh Phong cầm trên tay Vô Tự Thần Thư, hắn có chút đau đầu, mặc dù Vô Tự Thần Thư có thể đưa bọn hắn tiến vào thế giới sách, nhưng tiến vào tại thời điểm nào thì bọn hắn không thể điều khiển được.
Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi thở ra một hơi, hắn lật Vô Tự Thần Thư để xem xét đánh giá của nó về thế giới này.
Trên Vô Tự Thần Thư viết, Kim Dung Thế Giới.
Đánh giá: Hạ cấp thế giới.
Tỉ lệ thời gian trôi qua: 1:100.
Muốn rời khỏi, chỉ cần mặc niệm hai chữ “rời khỏi” là có thể.
Nhìn đánh giá trên quyển sách, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, thu quyển Vô Tự Thần Thư vào nhẫn trữ vật, rồi lên tiếng.
-Lão bà, chúng ta đã đến Kim Dung Thế Giới, tỉ lệ thời gian ở nơi này là 1:100, tức là nàng sẽ có thể ở lại đây 200 năm mà bên ngoài chỉ mới trải qua 2 năm.
-Ở nơi đây có rất nhiều cao thủ kiếm đạo, nhưng bọn họ chỉ là phàm nhân thôi, nàng có thể cùng bọn họ so chiêu để lĩnh ngộ kiếm đạo, không được phép sử dụng linh lực.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi trả lời.
-Như vậy, trước tiên chúng ta sẽ cùng nhau đi hỏi thăm một ít xem hiện tại nơi đây là khoảng thời gian nào, ta sẽ cho nàng biết một ít thông tin về những cao thủ kiếm đạo trong khoảng thời gian này rồi sẽ trở về, chuyện còn lại giao cho nàng được chứ?
Nam Cung Mị Ảnh không phản đối, nàng cũng cần thêm một chút thời gian để quen với cách sinh hoạt của những người nơi đây, nếu có thêm Lâm Thanh Phong theo làm bạn vài ngày thì còn gì tốt hơn nữa?
Lâm Thanh Phong lúc này mới chú ý tới xung quanh, hắn nhìn thấy một vị nữ tử mang mũ rộng vành, có lớp vải đen che kín khuôn mặt, tay nàng cầm kiếm đồng thời mang theo vẻ thù địch nhìn về phía bọn hắn.
Sau lưng nàng còn có một vị nam tử khuôn mặt trắng bệch đang nằm đó.
Nhìn tổ hợp hai người trước mặt, đầu óc Lâm Thanh Phong nhanh chóng loạn chuyển, tổ hợp hai người kì dị này trong ấn tượng của hắn chỉ có một thôi, vì thế hắn nở nụ cười rồi chắp tay lên tiếng.
-Tại hạ Lâm Thanh Phong, xin hỏi, trước mặt phải chăng chính là Lệnh Hồ thiếu hiệp của phái Hoa Sơn?
Người nam nhân này đúng là Lệnh Hồ Xung, còn vị mỹ nữ bên cạnh hắn chính là Nhậm Doanh Doanh, hiện tại bọn hắn đang cùng nhau lên Thiếu Lâm Tự để xin Phương Chứng cùng Phương Sinh hai vị đại sư trị bệnh cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung hiện tại sắc mặt trắng bệch, hiện tại trong cơ thể hắn chân khí đều rối loạn, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong hỏi tới mình, mặc dù hiện tại hắn rất mệt nhưng hắn vẫn cố gắng mà trả lời.
-Tại hạ Lệnh Hồ Xung, xin lỗi vì ta không thể xoay người để nhìn huynh, không biết Lâm huynh tìm đến ta là có chuyện gì?
Lâm Thanh Phong cũng không trách Lệnh Hồ Xung, hắn cũng biết được Lệnh Hồ Xung là một chính nhân quân tử, hắn đã từng hứa với Nhậm Doanh Doanh rằng sẽ không xoay người lại nhìn nàng, hiện tại Nhậm Doanh Doanh đang ở phía sau hắn vì thế hắn sẽ không thất hứa.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi trả lời.
-Không sao cả, ta sẽ không để ý, chỉ là ta có chuyện muốn phiền Lệnh Hồ huynh đệ cùng vị nữ hiệp này một chút, sẽ không ảnh hưởng tới hai người.
-Hiện tại sợ rằng không được, ta thân mang trọng thương, chính ta cũng không biết rằng mình có thể sống được bao lâu, sẽ chẳng giúp gì được cho Lâm huynh.
Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi nở nụ cười trả lời.
-Lệnh Hồ huynh đệ cứ yên tâm, ngươi sẽ không chết được, nếu các ngươi ở đây cũng có nghĩa là các ngươi đang muốn lên Thiếu Lâm Tự a? Như vậy hai chúng ta sẽ giúp các ngươi lên Thiếu Lâm, đổi lại chỉ cần các ngươi chỉ dẫn một ít kinh nghiệm hành tẩu giang hồ cho lão bà của ta được chứ?
Lệnh Hồ Xung nghe vậy, hắn nở nụ cười gật đầu đồng ý.
-Nếu chỉ như vậy, những ngày sau liền phiền phức Lâm huynh rồi.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn đưa tay ra hiệu cho Nam Cung Mị Ảnh tiến tới rồi lên tiếng.
-Lão bà, đây là Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ huynh đệ, lúc trước ta đã từng kể với ngươi.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, nàng khom người xuống một chút rồi lên tiếng.
-Lệnh Hồ công tử, ta là Nam Cung Mị Ảnh, về sau mong công tử chỉ bảo nhiều hơn.
Lệnh Hồ Xung cũng vui vẻ rồi đáp lời.
-Mị Ảnh cô nương, thật xin lỗi hiện tại thân thể bất tiện, tại hạ Lệnh Hồ Xung, còn phía sau lưng là Bà Bà.
Lệnh Hồ Xung vừa nói, thì vừa chỉ tay về Nhậm Doanh Doanh đang đứng ở phía sau.
Nhậm Doanh Doanh vẫn mang theo chiếc mũ rộng vành, nàng khom người xuống một chút coi như là chào hỏi, sau đó nàng lại tìm một chỗ ngồi xuống, cầm theo chiếc đàn mà bắt đầu gảy.
Tĩnh Tâm Chú cất lên, ba người còn lại cũng ngồi xuống yên tĩnh nhắm mắt mà nghe.
Lệnh Hồ Xung nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ có Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh vẫn thưởng thức tiếng đàn của Nhậm Doanh Doanh.
Một lúc sau, Nhậm Doanh Doanh dừng đàn, nàng nhìn sang hai người Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.
-Hiện tại hãy nói đi, hai người các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì ở Lệnh Hồ Xung?
Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười, hắn đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nên hắn cũng không ngạc nhiên.
Chỉ sợ rằng trên thế giới này, ngoài Lệnh Hồ Xung cùng bốn tên não tàn Đào Cốc Tứ Tiên ra, thì ai cũng không tin lý do mà Lâm Thanh Phong đưa ra.
Lâm Thanh Phong vẫn mang theo nụ cười trên mặt rồi trả lời.
-Hai người chúng ta tìm Lệnh Hồ Xung cũng không vì chuyện gì khác, lúc nãy ngươi cũng đã nghe rồi không phải sao?
Tuy Lâm Thanh Phong giải thích như vậy, nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn không tin hắn, nhưng nàng cũng không tìm ra điểm đáng ngờ vì thế nàng lên tiếng.
-Đừng để ta biết được các ngươi có ý đồ xấu với Lệnh Hồ Xung, nếu thật sự như vậy thì các ngươi sẽ chết rất thảm.
Đối với lời uy hiếp của Nhậm Doanh Doanh, Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười trừ mà không trả lời.
Lúc này Nam Cung Mị Ảnh lên tiếng.
-Phu quân, chẳng phải ngươi cũng biết đàn sao? Hiện tại ngươi có thể đàn cho bọn ta nghe được chứ? Đã lâu rồi ta không được nghe ngươi đàn đây.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi ngay lập tức gật đầu đồng ý, hiện tại Lệnh Hồ Xung đã ngủ mất, bọn hắn cũng không có việc gì làm, cũng nên thư giãn một chút.
Nhậm Doanh Doanh hai mắt phát sáng nhìn Lâm Thanh Phong, nàng có chút không tin tưởng mà lên tiếng hỏi.
-Ngươi biết đàn sao? Như vậy ngươi hãy lấy chiếc đàn của ta mà sử dụng a, hiện tại các ngươi cũng không có đàn.