Ninh Thiên Nhai đeo vào miếng vải bịt mắt, Thiên Cơ Tử bấm tay tính toán một chút rồi gật đầu bước đi tới một hướng khác.
Thiên Cơ Tử tìm đến phương hướng mà đứng, trùng hợp đó lại là phương hướng ngược về Nam Cung Thành.
Theo Thiên Cơ Tử tính toán, thì đây là phương hướng mà Ninh Thiên Nhai có khả năng cao nhất là sẽ bỏ qua, nếu hắn đứng tại đây mà Ninh Thiên Nhai vẫn chọn trúng thì cũng tức là nàng và hắn hữu duyên.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, không ai nghĩ tới điểm này, bọn hắn chỉ thấy Thiên Cơ Tử bấm tay tính toàn một chút rồi bước về một hướng của căn phòng.
Trước mắt Ninh Thiên Nhai là một mảnh tối đen, ngoài việc có thể cảm nhận một chút phương hướng ra, nàng không còn cảm thấy gì khác.
Nàng cũng biết rằng khảo nghiệm lần này rất khó, đối với nàng thì xác suất thành công là 0%.
Vì thế mà nàng cũng không biết làm sao để có thể chọn đúng phương hướng.
Mặc dù đã hơn 30 giây, nhưng nàng vẫn đứng yên đó mà không di chuyển.
Tất cả mọi người, ngay cả Thiên Cơ Tử cũng im lặng mà chờ đợi nàng.
Ninh Thiên Nhai suy nghĩ hồi lâu, nàng cũng không quyết định được phương hướng nào mà nàng phải đi.
Nhưng nàng vẫn còn cảm nhận được một ít phương hướng, vì thế mà nàng quay mặt hướng về Nam Cung Thành rồi thầm nhủ.
-Xin phụ thân cùng mẫu thân phù hộ cho ta.
Tất cả mọi người thấy Ninh Thiên Nhai quay đầu ngược hướng với Thiên Cơ Tử, thì tất cả đều thở dài một hơi tiếc nuối.
Chỉ riêng Lâm Thanh Phong và Nam Cung Mị Ảnh vẫn dõi mắt nhìn theo hành động của Ninh Thiên Nhai.
Ninh Thiên Nhai quay mặt nhìn về hướng của Nam Cung Thành một hồi, nơi đó là nơi mà nàng đã chôn phụ thân cùng mẫu thân của nàng.
Một lúc sau, Ninh Thiên Nhai thở ra một hơi rồi quyết định quay đầu ngược lại.
Cử động của Ninh Thiên Nhai khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Thiên Cơ Tử cũng kinh ngạc.
Ninh Thiên Nhai bước đi rất dứt khoát, nàng quyết tâm đánh cược một lần.
Đi được vài bước chân, tới trước mặt Thiên Cơ Tử thì Ninh Thiên Nhai đột ngột dừng lại rồi quỳ xuống khấu đầu.
Hành động của Ninh Thiên Nhai quá dứt khoát, nhưng lại chuẩn đến không thể nào mà tin được, phản ứng của Thiên Cơ Tử có chút chậm nhịp.
Tất cả mọi người phía ngoài, ai cũng không tin vào mắt của mình.
Đây là “hữu duyên” trong miệng của Thiên Cơ Tử sao? Nhìn như thế nào cũng giống như có chút giả đi? Không bằng hãy nói là đã biết trước a?
Nhưng Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh thì khác, cả hai đều nở nụ cười rồi nhanh chóng chạy đến bên Ninh Thiên Nhai.
Miếng vải bịt mắt được tháo xuống, lúc này vẻ mặt Ninh Thiên Nhai có chút thất vọng.
Nàng phải đợi một lúc mới được tháo xuống miếng vải bịt mắt, vì thế nàng nghĩ rằng lần này nàng đã thất bại rồi.
Nàng mở mắt ra, trước mặt nàng là Lâm Thanh Phong, hai mắt nàng đỏ ửng, nàng ôm lấy hắn rồi nói.
-Xin lỗi phu quân, ta đã thất bại rồi.
Lâm Thanh Phong có chút không hiểu, nhưng lại nhìn về khuôn mặt hiện tại vẫn còn đang mộng bức của Thiên Cơ Tử thì hắn cũng hiểu được.
Đây là vì Thiên Cơ Tử khiến nàng đợi quá lâu, vì thế nàng nghĩ rằng nàng đã thất bại.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười xoa đầu nàng rồi giải thích.
-Không có, nàng đã thành công rồi, nhưng vì nàng hành động quá lưu loát khiến Thiên Cơ Tử vẫn còn chưa phản ứng kịp thôi.
Lâm Thanh Phong vừa nói đồng thời vừa chỉ tay về Thiên Cơ Tử kế bên.
-Nhìn xem, hiện tại hắn vẫn còn đang ngơ ngác đây.
Thiên Cơ Tử lúc này đúng thật là vẫn còn đang mộng bức, hắn hồi tưởng về lúc trước, lúc mà hắn bái sư.
Khi nhận được khảo nghiệm này, hắn phải đắn đo suy nghĩ gần nửa ngày rồi mới quyết định quỳ xuống, còn Ninh Thiên Nhai chỉ trong chưa đầy một phút mà đã hoàn thành vì thế nàng mới khiến hắn mộng bức một lúc lâu.
Nhìn Thiên Cơ Tử vẫn đang ngẩn ngơ, Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái, hắn đưa tay ra trước mặt Thiên Cơ Tử rồi huơ qua huơ lại vại lần, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn không phản ứng.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai nhìn cảnh này, hai nàng cũng không biết phải làm gì mới tốt.
Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái rồi giơ lên cánh tay, hắn dùng sức tát mạnh vào mặt Thiên Cơ Tử để đánh thức hắn.
Một tiếng “bốp” vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc, còn Lâm Thanh Phong ngay lập tức thu tay về rồi ngẩng đầu nhìn về phía khác coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thiên Cơ Tử tỉnh lại, hắn đưa ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, rồi gãi đầu nhìn về ba người Lâm Thanh Phong.
Khuôn mặt của Thiên Cơ Tử không có lấy một vết trầy, thậm chí ngay cả vết đỏ ửng cũng không lưu lại, khiến cả ba người bọn Lâm Thanh Phong đều cảm thấy kinh dị.
Nhưng Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn ho nhẹ một cái rồi nói.
-Thiên Cơ Tử tiền bối, lúc nãy Thiên Nhai đã vượt qua khảo nghiệm, như vậy người có nên thực hiện lời hứa nhận nàng làm đệ tử a?
Lời của Lâm Thanh Phong nhanh chóng đánh thức tất cả mọi người, bọn hắn đưa mắt nhìn về Thiên Cơ Tử để chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dưới cái nhìn của mọi người, Thiên Cơ Tử gãi đầu một cái rồi gật đầu trả lời.
-Đương nhiên là ta sẽ thực hiện lời hứa, nàng đã hoàn thành khảo nghiệm cũng tức là nàng đối với ta hữu duyên, ta cũng không thể đạp đổ truyền thống bao đời nay của Thiên Cơ Tử a.
Nghe được câu trả lời của Thiên Cơ Tử, Ninh Thiên Nhai nhanh chóng nở nụ cười rồi quỳ xuống cúi đầu với hắn đồng thời lên tiếng.
-Sư phụ phía trên, xin nhận đệ tử một lạy.
Thiên Cơ Tử nở nụ cười rồi gật đầu, hắn đỡ lấy Ninh Thiên Nhai rồi lên tiếng.
-Sau này cũng không cần thiết phải quỳ xuống như vậy.
Thiên Cơ Tử dừng một chút để nhìn kỹ Ninh Thiên Nhai rồi sau đó lại cười nói.
-Con đã là đệ tử của ta, như vậy trước tiên ta cũng phải đưa lễ vật cho con.
Thiên Cơ Tử nói rồi, hắn tiến lại gần những chiếc thùng gỗ, lấy ra bình đan dược cùng quyển sách trong đó, đưa cho Ninh Thiên Nhai rồi giải thích.
-Đây là công pháp được truyền từ các đời Thiên Cơ Tử, hiện tại ta sẽ đưa nó cho con, con hãy dựa vào nó mà cố gắng tu hành.
-Còn đây là một bình đan dược trợ giúp con trong lúc tu hành, trong này có mười viên đan dược, mỗi khi đột phá xong một đại cảnh giới thì con hãy uống vào một viên.
-Hiện tại con chỉ là một người bình thường, vì thế hãy lấy một viên pha loãng trong một bình nước rồi uống mỗi ngày một ngụm.
Nghe Thiên Cơ Tử từ từ giải thích, Ninh Thiên Nhai gật đầu coi như đã hiểu những lời dặn dò của hắn.
Lúc sáng bọn người Lâm Thanh Phong bắt đầu ra trận đối phó Huyết Sắc Tông, tới trưa thì trở về, sau đó Thiên Cơ Tử xuất hiện rồi khảo nghiệm Ninh Thiên Nhai cho tới hiện tại trời cũng đã chuyển sang chiều tối.
Đồ ăn trên bàn đã nguội hẳn từ lâu, nhưng bọn hắn cũng không để ý, bởi vì bọn hắn là tu sĩ, coi như là Nam Cung Mị Ảnh cùng Mị Nguyệt, nhịn ăn vài ngày đối với các nàng cũng không có chuyện gì.
Nhưng chỉ riêng Ninh Thiên Nhai cùng Chiến Thiên thì khác, cả hai chỉ là phàm nhân thôi, suốt một ngày trời không được ăn gì, còn phải nhận khảo nghiệm của Thiên Cơ Tử khiến bụng nàng sớm trống rỗng.
Vì thế mà, trong lúc mọi người đang vui vẻ muốn chúc mừng nàng đã thành công bái Thiên Cơ Tử làm sư phụ thì bụng của Ninh Thiên Nhai cũng lên tiếng.
-Ọt...ọt...ọt...
Tất cả mọi người, nụ cười đều cứng đờ trên mặt, Ninh Thiên Nhai thì xấu hổ cúi đầu không dám nhìn mặt ai.
Cũng lúc này, bụng của Chiến Thiên cũng lên tiếng theo.
-Ọt...ọt...ọt...
Chiến Thiên gãi đầu cười khổ rồi giải thích.
-Sư phụ a, thật sự là ta quá đói đi, ta cũng có chút không chịu nổi.
Chiến Thiên nói xong thì tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Lâm Thanh Phong cũng cười rồi nói.
-Hiện tại đồ ăn cũng đã nguội, vì thế ngươi ráng ở đó mà chờ đi, ta sẽ đi chuẩn bị thức ăn mới, đồng thời chúng ta cũng nên chúc mừng một phen.
.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Phong đúng theo thường lệ mà tỉnh giấc, hắn muốn đi chuẩn bị thức ăn cho tất cả mọi người.
Nhưng khi hắn bước ra cửa, thì Vô Cực Tử cùng Thiên Cơ Tử đã ngồi giữa sân, mặc dù hắn không biết cả hai đang làm gì nhưng hắn vẫn tiến lại chào hỏi.
-Hai vị, buổi sáng tốt lành.
Vô Cực Tử cùng Thiên Cơ Tử đồng thời gật đầu với Lâm Thanh Phong một cái coi như chào hỏi, sau đó Thiên Cơ Tử lên tiếng.
-Lâm tiểu hữu, chúng ta có chuyện muốn bàn với ngươi.
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi xuống, hắn cũng biết rằng hai người trước mặt cũng không rảnh rỗi mà tìm hắn để nói chuyện phiếm.
Thiên Cơ Tử gật đầu rồi nói.
-Chuyện đầu tiên ta muốn nói, đó là ta sẽ dẫn theo Thiên Nhai rời đi được chứ?
Đối với chuyện này, Lâm Thanh Phong cũng đã tính trước, hắn cũng biết rằng không phải ai cũng có thể như Vô Cực Tử, đi theo bọn hắn khắp mọi nơi.
Vì thế Thiên Cơ Tử nói ra điều này thì Lâm Thanh Phong cũng chẳng ngạc nhiên, hắn gật đầu rồi nói.
-Chuyện này bọn ta cũng đã bàn trước với nhau, tiền bối cứ dẫn nàng đi, nhưng phiền phức tiền bối hãy bảo vệ cho nàng.
Thiên Cơ Tử nghe xong thì gật đầu nở nụ cười rồi nói.
-Tất nhiên là ta sẽ bảo vệ Thiên Nhai, nàng ấy là đệ tử của ta, làm sao ta có thể không bảo vệ đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT