Mạc Kình Thiên vội vã chạy tới chắn giữa Diệp Phàm cùng Giang thúc, tủm tỉm cười:

"Hai người cho ta cái mặt già này một chút mặt mũi, liền đừng động tay động chân. Tất cả ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện, khả năng đây chỉ là cái hiểu lầm."

Diệp Phàm thu tay lại, mặt vô biểu tình chờ xem đối phương phản ứng.

Giang thúc nghe được Mạc Kình Thiên gọi Diệp Phàm là tiểu hữu, sắc mặt mới đẹp lên một chút. Chỉ qua một thoáng so chiều vừa rồi, hắn rõ ràng mình không phải là đối thủ của Diệp Phàm, nếu thực sự bất hòa đánh lên, hắn không dám dự tin mình có thể toàn thân lui đi, chưa kể còn có vướng bận tại đây.

Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được toát mồ hôi lạnh, lại nhìn đối phương hết sức trẻ tuổi, nội tâm cực độ chấn động.

Một cái thiếu niên nhìn qua không đến 20 tuổi, lại có thể ổn áp hắn, một cái Tông Sư trung kỳ một đầu.

Chứng tỏ, đối phương tu vi ít nhất cũng là Tông Sư hậu kỳ.

Một cái thiếu niên bước vào Tông Sư ở tuổi 20 đã đủ làm người ta rồ dại, mất niềm tin vào cuộc đời, giờ phút này hắn lại đích thân được diện kiến một thiếu niên Tông Sư hậu kỳ không tới 20 tuổi!

Giang thúc cảm thấy thế giới quan của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Một cỗ thế lực như thế nào mới có khả năng bồi dưỡng một cái thiếu niên Tông Sư hậu kỳ?

Hay là nói, đối phường là từ... từ nơi đó đi ra?

Không quản cái nào là sự thật, Giang thúc chỉ cảm thấy hắn cùng tiểu thư vừa tạo ra họa ngập trời.

Ngày hôm nay hắn không thể lưu giữ thiếu niên này lại, nếu thực sự kết thù hận, đối phương chỉ cần tùy tiện gọi một cái trưởng bối Đại Tông Sư nào ra mặt là coi như Đông Phương gia tộc nguy to!

Đông Phương gia tộc cũng chỉ có một vị Đại Tông Sư tọa trấn mà thôi.

Còn may Diệp Phàm cùng Mạc Kình Thiên là người quen, có một tầng quan hệ này, hẳn là không đến mức không điều giải được.

Giang thúc còn chưa kịp nói gì, thanh âm của nử tử kia đã lại vang lên:

"Mạc lão, ta có thể cho ngài mặt mũi, bất quá hắn tới đây nháo sự, còn nói dược đường nhà chúng ta bán giả dược, danh tiếng này truyền ra ngoài, thử hỏi sau này còn ai tới đây mua dược liệu?"

Mạc Kình Thiên nhíu nhíu mày, hắn mới không tin Diệp Phàm lại làm ra loại chuyện này, nhất định mọi chuyện không đơn giản vậy.

"Yên Nhiên cô nương, ta cảm thấy chuyện này còn cần kiểm tra kĩ lưỡng, Diệp tiểu hữu hắn sẽ không vô dưng vô cớ nói ra loại lời nói này!" - Mạc Kình Thiên trầm giọng nói chuyện.

Đông Phương Yên Nhiên vừa định phản kháng cái gì, Giang thúc đột ngột lên tiếng:

"Tiểu thư, Mạc Thần Y nói có đạo lý, ta cũng cảm thấy chuyện này có chút bất thường"

Nói nói, hắn còn không dấu vết đưa ánh mắt về phía Diệp Phàm.

Đông Phương Yên Nhiên tuy phong cách làm việc có chút dứt khoát, bất quá tâm tư lại linh lung, chỉ thông qua một cái liếc mắt của Giang thúc thôi, nàng liền hiểu được, sợ là Giang thúc qua một đợt so chiêu với người trẻ tuổi này, tâm tồn ba phần dè chừng.

Nàng biết đến, Giang thúc là cái cao thủ võ đạo, tại Đông Phương gia tộc cũng phải xếp hạng tiền tam, nói vậy vị thiếu niên trông qua tầm phàm này tám chín phần là một cái thâm tàng bất lậu cao thủ.

Nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ trọc phải một cái cường giả, do đó nàng quyết định hỏi rõ mọi chuyện một lần.

Đương nhiên, do nàng không rõ Diệp Phàm đáng sợ như thế nào, nàng trong nội tâm đang nghĩ chỉ cần đối phương thực sự bôi nhọ danh tiếng của Đông Phương Dược Đường, nàng liền cho hắn biết gia tộc nàng cũng không phải ăn chay.

Đông Phương Yên Nhiên nhìn nhìn Diệp Phàm, tính hỏi lại thôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phục vụ viên tiểu Húc, thật lâu không nói gì.

Bất quá, chỉ cần đối diện với cái nhìn sắc lạnh của nàng, tiểu Húc cảm nhận cả người mất tự nhiên, cứ như thế ánh mắt kia có thể xuyên thấu hết thảy tâm tư của hắn.

Hắn cười gượng, ngoài mạnh trong yếu nói:

"Tiểu thư! Ngài đừng nhìn ta như vậy! Quả thực là cái tiểu tử kia hắn mua dược liệu không có tiền trả, do đó nháo sự, ta là nạn nhân a!"

Hắn đã nhận ra, có điều gì đó không đúng ở đây, bởi lẽ cái tiểu tử tà hồ kia vẫn còn nhởn nhơ, không bị phế đi tứ chi, ném xuống sống làm mồi cho cá; bất quá lấy trí thông minh của hắn, nhìn sao rõ nơi nào có vấn đề.

Hắn chỉ biết được, hắn không thể để lộ ra tất cả những điều này là một tay hắn dựng lên, nếu không, cái chết của hắn chắc chắn không xa.

"Ngươi nói là lời thực?" - Mạc Kình Thiên đột ngột lên tiếng.

"Là thực!" - Tiểu Húc mồ hôi đầy trán, căng da đầu nói chuyện.

"Hỗn trướng đồ vật!" - Mạc Kình Thiên đột ngột quát lạnh, làm cho mọi người ở đây, ngoại trừ Diệp Phàm, giật nảy mình - "Yên Nhiên cô nương, hôm nay Đông Phương Dược Đường quả thật khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt, lão phu còn chưa bao giờ thấy ai dám trắng trợn như vậy đổi trắng thay đen!" 

"Đổi trắng thay đen? Còn mong Mạc lão nói rõ!" - Đông Phương Yên Nhiên trầm giọng nói chuyện.

"Ha hả!" - Mạc Kình Thiên giận quá phản cười, râu tóc dựng đứng - "Ngươi nói Diệp tiểu hữu thiếu tiền? Ngươi nói hắn muốn nháo sự? Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là phu quân của Cung gia nhị tiểu thư Cung Vô Song! Bỏ một phần thân phận đó đi, hắn còn là một cái thần y, sở hữu y thuật lão phu cũng phải hổ thẹn. Ngươi nói hắn sẽ thiếu tiền sao? Hắn cần thiết nháo sự sao!?

Yên Nhiên cô nương, ta hy vọng ngươi thực sự không biết việc gì đã xảy ra, nếu không có lẽ bệnh tình của ngươi chúng ta không cần bàn nữa"

Đông Phương Yên Nhiên càng nghe Mạc Kình Thiên nói chuyện, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Đông Phương Dược Đường tại Hàn Giang đây chỉ là một cái chi nhánh rất nhỏ, tổng giá trị lên không nổi 3 tỷ.

Nếu không phải Mạc Kình Thiên đợt vừa rồi đang ở đây, nàng mới không rảnh rỗi đi tới thị trấn này.

Mà danh tiếng của Cung Vô Song cùng Thiên Vũ tập đoàn nàng có biết đến, toàn bộ tập đoàn tính toán sơ ra cũng có được 20 tỷ; bản thân này cũng đã tại yến hội thấy qua Cung Vô Song một mặt.

Tuy không biết Diệp Phàm chọn là dược liệu gì, bất quá thân là Cung Vô Song lão công, hắn khẳng định trả nổi.

Như vậy, chỉ có một loại khả năng, đó là cái phục vụ viên kia nói dối.

Diệp Phàm phía trước nói tại đây bán giả dược, xem ra là có ẩn tình.

"Sao thế này? Nói!!!" - Đông Phương Yên Nhiên quát lạnh, trước giờ Đông Phương Dược Đường gây dựng được tiếng tăm là do làm ăn uy tín, không lừa già dối trẻ, bây giờ nàng bắt gặp thuộc hạ của mình đang phá hoại hình tượng, làm sao có thể nén giận.

"Là... là..." - phục vụ viên lắp bắp, hắn trong đầu lúc này chỉ duy nhất một ý niệm: thôi xong đời!

Diệp Phàm xem diễn cũng đủ rồi, hắn nhớ tới, kiếp trước Đông Phương gia tộc là một đại thế gia nơi kinh đô, nổi tiếng trong ngành cung cấp đông y dược liệu, cấp bậc không phải Cung gia hiện nay có thể so sánh.

Sắp tới Cung Vô Song muốn dùng mỹ dung phối phương của hắn để sản xuất hàng loạt, nguồn cung khẳng định không thể thiếu.

Diệp Phàm tưởng, Đông Phương gia không phải là một cái lựa chọn tốt hay sao...

Có kế hoạch, Diệp Phàm không ngại giữ cho đối phương vài phần thể diện, nói chuyện:

"Ta tính toán mua một vài loại dược liệu, thấy được dược liệu tại gian phòng này toàn bộ đều chỉ có nhiều nhất là mười năm niên đại, không đạt tới tiêu chuẩn ta yêu cầu, liền bảo phục vụ viên đem dược liệu lâu năm hơn ra làm ta nhìn xem, bất quá hắn mắt chó nhìn người thấp, cho rằng ta không có tiền lại đi trang bức, tới đây kiếm chuyện..."

Mạc Kình Thiên nhíu mày, cầm lên một vài cây dược liệu, đánh giá:

"Hà thủ ô, niên đại bảy năm"

"Xích thược, niên đại chín năm"

"Nguyệt quý hoa, niên đại năm năm"

"..."

Trong lúc Mạc Kình Thiên làm ra đánh giá, Đông Phương Yên Nhiên ánh mắt cũng quét qua, bất chợt giật mình.

Nàng quay phắt lại nhìn Diệp Phàm, người sau đón nhận ánh mắt của nàng, nhếch lên một nụ cười thâm thúy.

Một khắc này, nàng nhận ra, đối phương đây là bán cho nàng một cái nhân tình, giúp nàng giữ được hình tượng của Đông Phương Dược Đường.

Đông Phương Yên Nhiên cảm giác có chút xấu hổ, căn bản lúc nàng mới vào liền ra lệnh phế đi đối phương, cũng may hắn không để bụng.

"Giang thúc! Nơi này ai là chủ quản?"

"Là Triệu Khải" - Giang thúc nghĩ nghĩ, trả lời.

"Ngươi gọi điện cho hắn, nói là từ hôm nay hắn không cần đến làm nữa rồi, thuận tiện cho người tra xét xem, gần đây hắn tham ô mất bao nhiêu tiền của dược đường, bắt hắn nhổ ra toàn bộ, không đủ lấy mạng đền!... Còn về phần mấy người này, bảo an xa thải, riêng vị phục vụ viên này... Phế đi tứ chi, ném xuống sông làm mồi cho cá!"

Đông Phương Yên Nhiên thanh âm giá rét, hoàn toàn không có chút mềm lòng.

Phục vụ viên nghe được, hoảng sợ phun ra một búng máu, ngất đi.

Giang thúc gật gật đầu, lấy ra điện thoại gọi điện phân phó vài câu.

Cắn cắn môi, Đông Phương Yên Nhiên chần chừ vài giây đồng hồ, cuối cùng vẫn là tiến tới:

"Còn mong Diệp công tử bỏ quá cho, là ban nãy tiểu nữ lỗ mãng" 

Diệp Phàm cười đạm mạc:

"Không việc gì. Bất quá ngươi nên nhớ, không có lần thứ hai; không phải lúc nào làm sai cũng liền một câu xin lỗi là xong, làm sai đồng nghĩa phải trả đại giới!"

Phía trước nàng ngu muội nghe theo lời của thủ hạ, bất quá hắn nhìn ra được cái nữ tử này ly cái chết không xa, nàng mời Mạc Kình Thiên về đây khẳng định là để xem bệnh. Tại một thời điểm như vậy, sai lầm của nàng về tình có thể tha thứ. Hiện tại, đối phương trong lời xin lỗi có sự thành khẩn nhận sai, cổ nhân có câu "duỗi tay không đánh mặt người cười", hắn lười vì một câu nói mà chi li tính toán cùng một cái nha đầu.

Quan trọng hơn là, đây là cố hương của Diệp Phàm, hắn không nghĩ tại đây tạo ra quá nhiều sát nghiệp, ngay cả đám người Điền Phi, hắn cũng chỉ dừng lại ở mức độ trọng thương.

Đương nhiên, tiền đề của những điều này, đó là đừng có kẻ nào chạm tới nghịch lân của hắn...

Đông Phương Yên Nhiên sững sờ một chút, chợt mỉm cười, vươn tay ra:

"Tiểu nữ là Đông Phương Yên Nhiên. Xin hỏi tên đầy đủ của Diệp công tử?"

Diệp Phàm tay khẽ chạm lấy tay nàng, nhàn nhạt nói:

"Diệp Phàm"

...

Đông Phương Dược Đường, tầng hai.

"Diệp công tử, ngươi vừa rồi cần những dược liệu gì, ta liền sai người đưa cho ngươi để bồi tội, một phân tiền cũng không lấy"

Đông Phương Yên Nhiên một bên pha trà, một bên mỉm cười nói chuyện.

Diệp Phàm không chút nào khách khí, báo ra tên hơn mười loại dược liệu khác nhau, kèm theo yêu cầu niên đại ít nhất hai mươi năm.

Đông Phương Yên Nhiên lập tức phân phó người đi lấy.

Không bao lâu, có người mang lên đầy đủ dược liệu, mỗi loại không sai biệt lắm có năm phần.

"Không cần nhiều thế này, hai phần là đủ rồi."

Diệp Phàm đưa trả lại ba phần dược liệu, nhẹ giọng nói.

Đông Phương Yên Nhiên mắt đẹp thoát lên một mạt nghi hoặc, bất quá nàng không đưa đẩy, sai người cầm số dược liệu thừa mang đi.

...

Chờ một tuần trà qua đi, Đông Phương Yên Nhiên mới chậm rãi mở lời:

"Mạc lão, còn thỉnh ngươi..."

Mạc Kình Thiên nhìn thoáng qua Diệp Phàm, thấy người sau không tồn tại bất kỳ chút nào bất mãn, mới bắt đầu cẩn thận xem bệnh cho Đông Phương Yên Nhiên.

Người sau tinh ý nhìn ra được một màn vừa rồi, tâm tồn nghi hoặc, bất quá nàng hiện tại quan tâm tới trạng thái của bản thân hơn.

Mạc Kình Thiên càng xem bệnh, hai mày càng nhíu chặt lại, chưa từng thả lỏng.

Qua một lát, Mạc Kình Thiên rụt tay về, thở dài.

"Thứ cho lão phu bất lực..." - hắn mất mát nói chuyện.

Đông Phương Yên Nhiên nghe xong, tâm tình ngã tới đáy cốc, trên mặt hiện lên một nụ cười thảm thương.

Nàng đối với kết quả này cũng không xuất hiện bất kỳ ngạc nhiên nào, phía trước vài chục cái bác sĩ cũng là một câu này.

Vì vậy, nàng khi mời Mạc Kình Thiên tâm không tồn bao nhiêu hy vọng, lừa mình dối người mà thôi.

Đông Phương Yên Nhiên đang muốn nói cái gì, đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền tới.

"Nữ nhân, bệnh của ngươi, ta có thể trị!"

(Chương xong)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play