Hai cô cháu Trần Vân Đình lễ phép từ chối, sau đó rời đi.

Tuy nói Diệp Phàm đã chữa khỏi, hai người để cho an tâm vẫn muốn đi bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần.

Đối với điều này, Diệp Phàm cũng không bất mãn, nhân chi thường tình sao.

Lưu Minh Nguyệt cũng không tiện tham gia cũng Diệp Phàm bốn người, nàng cho Cung Vô Song một cái ôm tạm biệt, sau đó cũng đi theo Trần Vân Đình.

Về phần Lan Vi, nàng sẽ phụ trách báo tin.

...

Trong phòng VIP số 1.

"Diệp Thần Y, châm pháp vừa rồi ngài dùng, toàn bộ hạ châm tại tử huyệt, vậy làm sao..."

Mọi người vừa mới an vị tại chỗ, lập tức Mạc lão không nhịn được mở miệng hỏi.

Trong tất cả những điều nghi vấn, đây là việc hắn quan tâm nhất.

Diệp Phàm đoán được kiểu gì Mạc lão cũng sẽ hỏi vấn đề này, cũng đã sớm nghĩ cách giải thích:

"Cổ nhân có một đạo lý: Vật cực tất phản. Châm pháp vừa rồi không sai biệt lắm dựa vào đạo lý này, lấy tử vì sinh"

Mạc lão ánh mắt sáng ngời, như có điều hiểu ra.

"Vật cực tất phản... tại Tử môn tìm lấy Sinh môn, tìm đường sống trong chỗ chết... Diệu! Thật là diệu a!" - hắn không nhịn được ca ngợi.

Diệp Phàm trợn trắng mắt, ngươi thật là hiểu được, ta căn bản nói phét cho qua chuyện a...

Ít nhất, Mạc lão sau đó không còn nhắc lại vấn đề hạ châm nữa, mà quay sang tò mò chuyện khác.

"Diệp Thần Y, ban nãy ngài sử dụng chính là lấy khí ngự châm?"

Diệp Phàm không trả lời, nhất niệm chi gian, trên tay hắn liên xuất hiện một cây kim châm.

Thoáng đưa vào một chút tiên lực, cây châm trong lòng bàn tay hắn từ từ dựng đứng.

Nhìn thấy vậy, Cung Vô Song trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, còn Mạc lão lại là kích động khó nén, thiếu chút nữa nhảy tới mà ôm lấy Diệp Phàm.

"Thật là lấy khí ngự châm... Chả nhẽ, Diệp Thần Y còn là một vị đại tông sư!? Không thể nào, chả nhẽ... cái này... là trong truyền thuyết linh lực? Tiên nhân thủ đoạn?"

Mạc lão đã từng đọc qua một cuốn châm pháp cổ, trong đó có nhắc đến chỉ có linh lực do thần tiên nắm giữ mới có thể chân chính lấy khí ngự châm, nội lực do võ giả luyện ra chỉ có đến cảnh giới đại tông sư mới có thể sử dụng nội lực thành tơ để miễn cưỡng ngự châm.

"Đại tông sư!?" - Diệp Phàm nhướn mày - "Đó là cái gì?"

Hắn đã từng hỏi qua Đông Hoàng Phi Phi tông sư là gì, thế nhưng nàng cũng không biết chi tiết.

Trong đạo thống tu tiên ở Địa Cầu không tồn tại cảnh giới này.

Vậy mà hiện tại, hắn lại nghe được Mạc lão nhắc đến cụm từ đại tông sư, đến chín phần mười khẳng định liên quan đến tông sư, là một loại phân chia nào đó không thông dụng.

"Diệp Thần Y không biết võ đạo lục cảnh?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, ra là lấy võ nhập đạo, con đường tu luyện này hắn có biết đến, chỉ là từ khi bước vào con đường tu tiên đến giờ, hắn chưa nhìn thấy ai thành công lấy võ nhập đạo đạt được thành tựu khả quan, tất cả đều không đủ tuổi thọ để đột phá tới cảnh giới cao hơn.

Hắn cũng không tiếp xúc với võ tu, do vậy không biết cũng là dễ hiểu.

"Võ đạo lục cảnh chia làm Học Đồ, Đại Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Thiên Sư, Thần Sư. Cảnh giới Học Đồ chú trọng rèn luyện thân thể, tăng lên lực lượng của mình đến mực cực hạn. Điểm cực hạn này tùy thuộc vào khả năng của mỗi người, hay còn được gọi là tư chất. Sau khi đã đến mức cực hạn, nếu thành công hình thành một tia nội lực, sẽ chính thức chuyển thành Đại Sư. Tông Sư là cảnh giới khi đó võ giả có thể sử dụng nội lực trong cơ thể phóng ra ngoài, còn gọi là nội lực ngoại phóng, vô hình giết người. Sau đó là Đại Tông Sư, để đạt được cảnh giới này thành công, phải có thể kéo dãn nội lực ngoại phóng thành những tia mỏng manh như sợi tơ mà lại không bị tan vỡ. Đến cảnh giới này, võ giả có khả năng khống chế nội lực cực mạnh, hầu như có thể tránh việc nội lực lãng phí, mà đạt đến cảnh giới đại tông sư, võ giả sẽ không sợ súng đạn. Hai cảnh giới sau lão phu không có cơ hội được tiếp xúc đến, do vậy cũng không rõ thực sự con người có thể luyện võ đến mức di sơn đảo hải, quyền toái ngân hà thật hay không"

Mạc lão trầm ngâm kể ra, chi gian ánh mắt không thiếu nhìn xem thái độ của Diệp Phàm, thế nhưng tất cả những gì hắn nhìn ra là một mảnh đạm mạc, không hỉ không nộ.

Nói chính xác hơn, trong cả bốn người bọn họ, nếu có ai cảm xúc dao động nhiều nhất, đó chính là Cung Vô Song, thế nhưng đó cũng chỉ là một thoáng ngạc nhiên lướt qua đôi mắt, sau đó là vẻ tò mò quay sang nhìn Diệp Phàm mà thôi.

Hắn không biết Diệp Phàm vô tri vẫn là tài cao gan lớn, dù sao hắn hy vọng là người sau.



Mạc lão sống hơn nửa đời người, là cái nhân tinh, cũng không gấp gáp tìm hiểu, hắn biết chỉ dựa vào một tay châm pháp của Diệp Phàm đã đáng để hắn kết cái thiện duyên, cái này chỉ kiếm không bồi.

Còn vì sao hắn thà rằng nghĩ đến Diệp Phàm nắm giữ tiên nhân thủ đoạn cũng không cho rằng Diệp Phàm là một cái đại tông sư, rất đơn giản.

Người bình thường, cho dù có luyện võ từ nhỏ, đạt đến cảnh giới đại sư cũng phải 35 tuổi, muốn chạm cột mốc Tông Sư, không có 60-70 tuổi không được.

Không cần nhắc đến cảnh giới Đại Tông Sư.

Người xuất thân từ võ đạo thế gia, dù có là thiên chi kiều tử, lại được gia tốc dốc lòng bồi dưỡng, 18 tuổi đạt tới Đại Sư đã là ghê gớm lắm, có hy vọng trước 30 tuổi đánh vào cảnh giới Tông Sư.

Cháu gái mà hắn hết sức cưng chiều, cũng chính là Mạc Tư Kỳ, hồi nhỏ được một vị Đại Tông Sư nhìn trúng, mang đi nơi rừng sâu hoang vu luyện tập, hiện tại đã 24 tuổi, nửa bước Tông Sư.

Hai năm trước khi trở lại đô thị, Mạc Tư Kỳ bại lộ cảnh giới lập tức bị vinh danh là "võ đạo nữ nhi", trở thành chúng tinh phủng nguyệt, không biết bao nhiêu công tử thế gia hàng ngày mang quà tới cầu thân.

Nói như vậy ý chỉ, dù là người xuất sắc nhất mà Mạc lão biết, tại tuổi của Diệp Phàm có thể đạt được tới cảnh giới Đại Sư đã đủ khủng bố, Tông Sư là chuyện viển vông, mà Đại Tông Sư thì... ha hả.

"Ra vậy" - Diệp Phàm ánh mắt có điều suy ngẫm, hắn nhìn về phía Mạc Tư Kỳ - "Vậy không biết Mạc tiểu thư tu võ tới cảnh giới nào?"

"Ngươi có thể nhận ra ta là võ giả!?" - Mạc Tư Kỳ giật mình, hai mắt gắt gao nhìn Diệp Phàm.

Trong tình huống bình thường, nếu nàng thu liễm khí thế mà vẫn bị người khác nhận ra, chỉ có hai khả năng, hoặc là người sau trước đó đã biết nàng là võ giả, hoặc là người sau cảnh giới ngang bằng hoặc siêu việt nàng.

Đối với một người võ đạo lục cảnh cũng không am hiểu như Diệp Phàm, khả năng đầu tiên cơ hồ có thể loại bỏ.

Mà khả năng sau... Mạc Tư Kỳ có chút sợ hãi nhìn Diệp Phàm.

Mạc lão cũng liền cứng người lại, trong lòng thầm than, còn tưởng mình xem hắn đã đủ cao, hóa ra vẫn là xem nhẹ người thanh niên này.

"Ngươi nói đi" - Diệp Phàm cười nhạt.

"Còn xin mạn phép hỏi Diệp công tử cảnh giới hiện tại là gì?" - Mạc Tư Kỳ thăm dò.

Diệp Phàm lắc đầu:

"Ta không phải võ giả, mà là tu sĩ. Cảnh giới của võ giả không thể áp dụng được với ta. Nếu miễn cưỡng muốn so sánh... Tông Sư đi"

Tông sư lấy tiêu chí vì nội lực ngoại phóng, Diệp Phàm cũng có thể dùng tiên lực ngoại phóng, mà so sánh về uy lực, tiên lực khẳng định xa xa siêu viễn nội lực.

Hắn thậm chí có thể không sợ súng đạn giống như Đại Tông Sư mà Mạc lão mô tả, chỉ là hắn chưa tiếp xúc qua Tông Sư võ giả cùng Đại Tông Sư võ giả, vì để đảm bảo, hắn vẫn giấu diếm thực lực của mình.

Dù vậy...

"Tông sư!!?"- Mạc Tư Kỳ không nhịn được hô to - "Làm sao có thể?"

Diệp Phàm duỗi ra một ngón tay, búng nhẹ một cái, một sợi tiên lực hóa làm đao chém đứt vài sợi tóc của Mạc Tư Kỳ, khiến nàng hoảng hốt nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Thấy vậy, hắn hơi nhếch miệng cười, trong lòng có một cảm giác khoái trá không ai biết.

Kiếp trước, Mạc Tư Kỳ tốt với hắn thật, thế nhưng bắt nạt cũng không thiếu.

Lúc này đây, có thể thoáng trêu trọc ngược lại nàng một chút, Diệp Phàm đảo cũng vui vẻ

"Diệp Thần Y nói ngươi là một tu sĩ, nói vậy truyền thuyết là có thật? Ngươi vừa rồi dùng là linh lực?"

Mạc lão hít thật sâu một hơi, không nghĩ đến hắn bừa đoán mà thành sự thật.

"Có thể cho là vậy... Vẫn là ăn trưa đi." - Diệp Phàm vẫy vẫy tay, không giải thích nhiều hơn liền kết thúc đề tài.

Cung Vô Song đang ngồi cạnh hắn đây.

Hắn không định vội vã như vậy làm cho nàng tiếp xúc quá nhiều đến tu tiên giới, thế nhưng trong nhà có đến ba người đều là tu sĩ, muốn giấu diếm hoàn toàn là điều không thể.

Vì vậy, Diệp Phàm mới tính toán thông qua việc trả lời Mạc lão cùng Mạc Tư Kỳ cung cấp cho Cung Vô Song một chút tri thức về sự tồn tại của một số nhân vật tưởng như chỉ có trong phim truyện, để nàng khỏi tự nghĩ quá nhiều mà thôi.

Mạc Tư Kỳ còn định gặng hỏi điều gì, liền bị Mạc lão kéo tay, nhẹ lắc đầu ra hiệu.

Hắn nhận ra Diệp Phàm không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này.

...

Bữa ăn trưa êm ả diễn ra.

Mạc lão dù một bụng muốn nói nhưng cũng không lắm lời thêm, yên lặng thưởng thức đồ ăn

Ấn tượng của Diệp Phàm với Mạc lão có chút đổi mới, xem ra đây cũng là một con cáo già, không đơn giản chỉ là một cái lão bất tử thích lên mặt dạy đời.

Trên bàn ăn đa số là tiếng trò chuyện của chúng nữ cùng Mạc Tư Kỳ.

Mấy nữ lời qua tiếng lại, đến cuối buổi liền đã lấy tỷ muội để xưng hô.

Trước khi tách ra, Mạc Tư Kỳ chủ động xin số điện thoại di động của Diệp Phàm.

"Ta không có"

Hắn thoáng giật mình, ở tu tiên giới tu sĩ dùng ngọc giản truyền tin, di động thứ này không tồn tại, hắn cũng 90 vạn năm rồi chưa chạm vào.

"Ngươi cứ gọi qua nàng là được" - hắn chỉ Cung Vô Song.

"Đợi lát nữa chúng ta đi mua cho ngươi một chiếc" - Cung Hàn Nguyệt vô ngữ nhìn hắn, không thấy thiếu nữ Ma Đế ta đây còn dùng sao??

Mọi người chào tạm biệt nhau, sau đó Diệp Phàm bốn người lấy Đông Hoàng Phi Phi nhảy nhót dẫn đầu tìm một cửa hàng bán điện thoại di động gần đấy.

Trên đường đi, Cung Vô Song chợt sâu kín hỏi:

"Diệp Phàm, y thuật của ngươi thật sự rất lợi hại sao?"

"Là hỏi về bệnh tình của gia gia đúng không?"

Diệp Phàm quay lại ôn nhu nhìn nàng. Hắn không mất bao tâm tư liền có thể đoán ra nàng muốn cái gì.

"Ân"

Cung Vô Song thấy hắn nói trúng tâm tư của mình, đảo cũng không ngượng ngùng hay ngạc nhiên, thừa nhận.

Cung Thiên Vũ ốm nặng, đó cũng không phải là điều bí mật gì, cũng vì vậy hiện tại Cung gia mới bị nhiều gia tộc khác nhằm vào.

"Yên tâm đi thôi, cuối tuần này ta bồi ngươi về một chuyến, cho gia gia chữa bệnh"

Diệp Phàm cười lạnh.

Hắn còn phải về đó, để vạch trần bộ mặt của hai vợ chồng Cung Ngọc và Tô Hàn.

Cung Vô Song gật đầu, trong lòng một mảnh ấm áp.

Ma xui quỷ khiến thế nào, thiếu nữ khẽ thình lình vươn người, để lại trên má nam nhân một dấu ấn mềm mại.

"Đây không phải lời cảm ơn"

Một nụ cười hiếm thấy nhợt nhạt xuất hiện, như gió xuân thổi về, hòa tan cái băng giá mùa đông.

(Chương xong)

Tái bút: Mình thực sự xin lỗi những ai theo dõi truyện mình viết, nhưng quả thật mấy hôm nay mình mới chuyển tới nơi mới, gặp vấn đề trong việc nhà cửa, không có thời gian viết truyện. Mình sẽ cố giải quyết xong vấn đề trong tuần này, tuần sau mình sẽ bù chương. Mong mọi người thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play