Nếu là lúc trước, Diệp Phàm nói ra lời này, khẳng định mọi người sẽ cho rằng hắn cuồng vọng.
Còn lúc này, tất cả đều chỉ thấy một mảnh sống lưng lạnh lẽo.
"Ta giao, đừng giết ta" - một nữ cổ đông nhìn cảnh máu tanh, hoảng sợ thút thít nói.
"Đúng, đúng! Ta giao, ta giao!"
Đám người còn lại cũng vội vã gật đầu.
Lập tức, đám người lục đục lấy ra giấy bút, chẳng những viết một phần hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần cùng quyền lợi vô điều kiện, còn phải viết một lá đơn từ chức.
Cung Vô Song mắt đẹp thu vào hết thảy cảnh tượng này, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Nàng tự nhận trong hai năm làm tổng tài, nàng chưa từng bạc đãi qua ai, đãi ngộ có thừa, mà làm cổ đông, bọn họ quyền lợi lại càng nhiều.
Nàng vẫn tưởng, mình dùng đãi ngộ tốt như vậy với họ, khi công ty gặp khó khăn cùng nguy cơ, họ sẽ cam tâm ra thêm chút lực.
Nhưng sự thật không như vậy.
Dương Vân Vũ lén lút đưa ra tình báo của công ty cho Quý Minh Dương, hại cả công ty đứng trước nguy cơ phá sản
Vợ chồng Tam cô cũng cam tâm đi làm chó săn cho Quý Minh Dương, hết lần này tới lần khác khuyên nhủ cùng đe dọa, ép nàng phải hẹn hò với hắn.
Tại hội đồng quản trị, ba người này kẻ tung người hứng, cậy vào sau lưng có Quý gia hỗ trợ, hoành hành vô kỵ, không chút nào để nàng là tổng tài vào mắt.
Các cổ đông khác cũng không khá hơn, tuy không lên tiếng, nhưng gió chiều nào xuôi chiều ấy, còn sử dụng lời lẽ giả tạo để làm lý do ngụy biện cho sự phản bội của mình.
Chỉ là, lúc Diệp Phàm dùng thủ đoạn lôi đình ra tay, bạo lực dẫm nát mặt của Dương Vân Vũ, nhiếp phục toàn trường, không một ai dám phản kháng.
Không có thỏa hiệp, cũng không có thương lượng, hắn đơn giản dùng vũ lực trấn áp hết thảy.
Hơn nữa, rõ ràng hắn có thể từ lúc đầu ngăn cản hết thảy phát sinh, thế nhưng hắn không làm vậy, mà đợi đến lúc tất cả lộ tẩy khuôn mặt thật của mình, hắn mới động.
Cung Vô Song không ngốc, nàng nhìn ra được Diệp Phàm đợi đến lúc này mới ra tay, là muốn cho nàng thấy.
Còn việc thấy được cái gì, là do nàng.
...
Diệp Phàm chỉ vào nữ cổ đông ban nãy lên tiếng, yêu cầu nàng soạn ra một phần hiệp nghị tương tự, thay tên của Dương Vân Vũ.
Nữ nhân này đã sợ mất mật, không dám ho he một câu, vội vã đặt bút viết thêm một bản.
Chờ nàng soạn xong, hắn ném tờ giấy cùng chiếc bút xuống trước mặt Dương Vân Vũ.
"Ký"
Dương Vân Vũ nén xuống cái đau đến tận xương cốt, mở hờ đôi mắt dính đầy máu tươi, cánh tay run run nắm lấy cây bút, ký lên.
Hắn đương nhiên không muốn ký, thế nhưng đến bây giờ muốn hay không không phải do hắn.
Hắn chỉ không hiểu, Quý thiếu đâu, vào thời khắc này, tại sao Quý thiếu còn chưa vào?
Hắn ngàn lần vạn lần không tin Diệp Phàm có khả năng ra lệnh cho Quý gia, nếu như vậy Thiên Vũ tập đoàn đã không bị Quý gia ép cho đến mức đường cùng như bây giờ.
Đợi hắn hoàn thành chữ ký, Diệp Phàm cầm tờ giấy lên, nhìn quanh một đám cổ đông lúc này đều như chó nhà có tang, mặt mũi uể oải cùng tuyệt vọng.
Hắn lấy mũi giày đá vào hông Dương Vân Vũ, khinh thường nói:
"Đứng dậy, ngươi vẫn có thể đi lại. Để cho ngươi một đường bình an, cũng coi như cảm tạ ngươi đã hợp tác, ta sẽ cho ngươi minh bạch hết thảy"
Hắn gom lại hơn mười tờ hiệp nghị, đặt xuống bàn, cười cười nói với Cung Vô Song:
"Đi, đi gặp Quý gia!"
Nói rồi hắn rời đi phòng họp.
Cung Vô Song ánh mắt một ngưng, cũng đứng dậy, đi theo Diệp Phàm.
Đám người còn lại nhìn nhau, trên mặt hiện ra một tia hả hê khi người gặp nạn
"Đi, xem hắn định như thế nào đối mặt với Quý gia!"
"Khẳng định là sẽ ngu xuẩn chọc giận Quý gia"
"Khẳng định là thế! Đúng là đồ mãng phu!"
"Quý gia ở đây chính là thiên, hắn đấu không lại!"
"Các ngươi nhỏ mồm thôi! Đừng để hắn nghe được, ta không muốn bị như Dương Vân Vũ"
Một người chợt nói, làm tất cả tức thì im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhìn về Dương Vân Vũ đầy vẻ thương hại.
Hắn lúc này đang lồm cồm bò dậy, lau đi máu vương trên hai mắt, một nửa bên hàm đã bị Diệp Phàm dẫm nát.
Trừng mắt với đám người, hắn tay bưng bên hàm bị thương, bước ra khỏi phòng, nửa bên mặt lành lặn hằn lên nét oán độc không thèm che dấu.
Đám người cũng lục đục đi ra, để lại Tô Hàn đến bây giờ vẫn hai tay ôm đầu cuốn thành một đám trong góc phòng.
...
"Diệp Phàm" - Cung Vô Song bắt kịp hắn - "ngươi... tiểu tâm. Rốt cục Quý gia không dễ chọc"
Nàng định nói "ngươi có chắc chắn?", thế nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến mà lời nói thốt ra lại thành "tiểu tâm".
Nói dứt lời, mặt nàng không nhịn được đỏ lên, hai tay theo bản năng nắm lấy vạt áo sơ mi.
Quả thật, đấy là ý niệm trong nội tâm của nàng.
Chỉ có bản thân nàng mới biết, một tuần vừa rồi đi tìm Diệp Phàm, nàng đã lo lắng như thế nào.
Điều này không thuộc về tình yêu, ít nhất hiện tại nàng đối với hắn chưa tới mức ấy, mà là áy náy, vì nàng đã lôi hắn vào cuộc.
"Đảm bảo hoàn mỹ giúp ngươi vượt qua khó khăn" - đối với Cung Vô Song quan tâm, Diệp Phàm chỉ có thể trả lời vậy.
Căn bản, nhận thức của nàng đối với hắn vẫn chỉ là một kẻ làm công hàng ngày, bữa no bữa đói. Tuy rằng khẳng định sự kiện ngày hôm qua có khiến cho nhận tri của nàng đổi mới một chút, thế nhưng nó không có số đo cụ thể.
Nàng chỉ biết được hắn thần bí hơn những gì nàng dò xét được, lại không biết cái thần bí ấy có bao nhiêu trâu bò.
Ngược lại, Cung Vô Song thân phận cũng là thế gia, nên đối với Quý gia có bao nhiêu năng lực, nàng biết thanh thanh sở sở, thậm chí có thước đo chuẩn xác.
Chính vì vậy, lo lắng của nàng là hoàn toàn hợp lý.
Diệp Phàm cũng không dám nói với nàng, đêm qua hắn tiễn Quý gia từ gia chủ đến gà cẩu hết thảy về với đất mẹ.
Lạc Việt hiện nay là xã hội hiện đại có điều luật cấm giết người; hắn mà nói ra như vậy, hoặc nàng tưởng hắn đầu óc bị nước vào, hoặc coi hắn là một kẻ biến thái lấy giết người làm niềm vui...
Hai người nhanh chóng nhìn thấy Lan Vi đang đứng bên ngoài phòng khách quý, có vẻ bồn chồn cùng lo lắng
"Vi Vi" - Cung Vô Song hô.
"Cung tổng, tiên sinh..." - Lan Vi nhìn thấy hai người xuất hiện, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thêm một lát nữa, chỉ sợ Quý gia sinh khí.
"Gọi ta Diệp Phàm là được" - Diệp Phàm đương nhiên biết Lan Vi, kiếp trước hắn từng gặp qua nàng vài lần.
"Vi Vi, đã nói bao nhiêu lần, gọi ta Vô Song là có thể" - Cung Vô Song giả vờ sinh khí, nói ra.
Lan Vi nhìn lướt qua hai người, Diệp Phàm nhạy bén bắt được trong ánh mắt của nàng có một tia dãy giụa rồi nhanh chóng hóa thành ảm đạm.
Nàng định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng không nói ra lời.
"Cung Ngọc cùng với người của Quý gia đang ở bên trong, hai người mau mau vào đi" - Lan Vi cuối cùng vẫn chuyển đề tài, lảng tránh vấn đề của Cung Vô Song.
Đây không phải lần đầu tiên nàng làm vậy, Cung Vô Song chỉ có thể thở dài, cùng Diệp Phàm đi vào phòng.
Lan Vi là khuê mật với nàng hồi cao trung, chỉ là sau khi vào Thiên Vũ tập đoàn làm việc, biết được thân phận thật của nàng, luôn có vẻ xa cách.
Nàng nhiều lần đã bảo Lan Vi kêu nàng là Vô Song, không hiểu sao khuê mật không chịu nghe, một mực gọi nàng là Cung tổng.
Diệp Phàm thoáng liếc qua Lan Vi một cái, có điều suy nghĩ.
Đời trước, hắn nhớ không nhầm, sau khi Vô Song bị lấy đi trước tổng tài cùng mất đi công ty, một tháng sau đó, nàng có đi dự một lễ tang, lần đó hắn đi cùng.
Mà lễ tang này, là của Lan Vi!
Qua ánh mắt vừa rồi của nàng, hắn có chút phán đoán...
Việc này có ẩn tình.
...
Bên trong phòng khách quý, Cung Ngọc đang ngồi một bên, tóc tai xõa sượi, khuôn mặt hiện lên thẫn thờ chi sắc.
Mà bên còn lại, là một nam nhân đầu trọc da ngăm ăn mặc tây trang nghiêm chỉnh, trên mặt vẫn còn đeo kính đen chống nắng, nhìn qua rất dễ liên tưởng đến thành viên buôn ma túy ở Italy.
Hắn chốc chốc lại giơ tay phải lên ngó đồng hồ, sau đó lại cầm điện thoại chăm chú xem, như thể muốn nhớ kỹ thứ gì đó.
Chợt, hai người đồng thời nghe được tiếng bước chân bên ngoài.
Cung Ngọc lập tức quay đầu về phía cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.
Cạch!
Cánh cửa từ từ mở ra, đi vào đúng là hai người Cung Vô Song cùng Diệp Phàm. Lan Vi chần chờ trước cửa, không biết bản thân có nên đi vào không...
"Lan Vi, cùng vào, không cần đóng cửa" - Diệp Phàm hướng nàng vẫy tay.
Dù sao một hồi các cổ đông còn lại liền tới.
"Đồ dã loại, đồ tạp chủng, ngươi cần thiết phải cầu xin tiên sinh đây, dù có quỳ xuống, lạy lục, cũng phải để ngài ấy hiểu việc hôm nay không liên quan gì đến ta, để ngài ấy tha cho ta, ngươi hiểu? Chuyện này là ngươi gây ra, ngươi cần phải..."
Cung Ngọc vừa nhìn thấy Diệp Phàm, liền nhào tới, khuôn mặt hiện lên thần sắc điên cuồng, loạn chỉ vào hắn mà gào thét
Chát!
Chát!
"Câm miệng"
Cung Vô Song thình lình giơ tay lên, sau đó không giữ lại mà vả hai phát vào mặt Cung Ngọc.
"Ngươi dám đánh ta?" - Cung Ngọc sững sờ, thế rồi vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, lập tức chuyển hướng sang Cung Vô Song mà nhào tới.
Leng keng!
Con dao lập tức bị Diệp Phàm vung tay ra hất rơi xuống đất.
Hắn động sát tâm!
Cung Ngọc luôn tìm đến hai người bọn hắn gây phiền phức cùng với lời lẽ đanh đá, cay nghiệt đầy xúc phạm thì cũng thôi, bây giờ lại còn muốn dùng dao gây hại cho Cung Vô Song.
Thế nhưng chung quy, mạng nàng hắn lúc này chưa thể lấy đi, hắn không muốn làm Cung Thiên Vũ thương tâm.
"Tam cô, ta gọi ngươi lần cuối cùng là Tam cô, ngươi nếu bây giờ rời đi nơi này, ta còn có thể niệm một tia thân tình... Nếu không, hậu quả tự phụ"
Cung Vô Song sắc mặt tái nhợt, vừa rồi xác thực nàng bị dọa đến. Nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, Cung Ngọc sẽ có hành động cầm dao tấn công mình.
Dù vậy, nàng, giống như Diệp Phàm, đều không muốn gia gia mình thương tâm. Cho nên, mặc dù đối với người cô này đã không còn gì để thất vọng thêm, Cung Vô Song rốt cục vẫn chỉ làm nàng rời đi.
"Đầu trọc! Ngươi đem nàng ném ra ngoài" - Diệp Phàm chán ghét quay qua nam nhân mặc tây trang kia, ra lệnh.
Rồi, trước sự ngạc nhiên của mọi người, nam nhân này cung kính trả lời:
"Tuân lệnh, Diệp thiếu!"
Diệp thiếu!?
Cung Ngọc trong giây lát nghe được từ này, mắt trợn trừng, tâm tình ngã xuống đáy cốc.
(Chương xong)
Tái bút: Các chế thấy dùng trâu bò hay ngưu bức thì hơn? Xong rồi từ trang bức mình thậm chí còn không tìm được từ thuần Việt nào nghe xuôi tai... Đóng góp dưới phần bình luận nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT