Dõi theo ánh mắt nữ tử, tên đại hán ngoảnh lại phía xa xa, thấy được Diệp Phàm trên mặt treo một tia như có như không ý cười, hai tay bối sau lưng, chậm chạp nhích người tới.

Hắn nheo nheo mắt, bất động thanh sắc thò tay vào túi quần dưới mông móc ra một con dao gấp, giấu sau lưng.

"Tiểu huynh đệ, trời còn chưa sáng rõ mặt người, ngươi một người lang thang tại bãi tha ma làm gì đâu?"

Đại hán hướng Diệp Phàm hô to lên, bất quá người sau không có ý định đáp lời hắn, cũng không có ý định ngừng lại bước chân, đều đều bước lại gần.

Lăn lộn trên đường lâu năm mà vẫn còn sống, đại hán nam tử cũng không phải là người lỗ mãng, hắn cảm giác người trẻ tuổi này có chút bình tĩnh một cách quá mức. 

Phải biết, nơi này là nghĩa địa, mồ mả đầy dãy, xác chết từng đống; người gan dạ đi tới nơi này còn sợ bóng sợ gió, mà hiện giờ thiếu niên thiếu nữ chưa hiểu việc đời lại càng tránh lai vãng.

Nhất là ban đêm cùng sáng sớm, không có mặt trời, ánh sáng kém, càng dễ trông gà hóa quốc...

"Tiểu huynh đệ, gặp nhau là có duyên, nơi này ta "nhặt được" một cái cực phẩm nữ tử, huynh đệ có hứng thú cùng nhau nhạc nhạc một phen?"

Đại hán tiếp tục nửa dụ hoặc nửa thăm dò, chỉ là nam tử mặt chuột lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn đã bị hạ thân đoạt đi quyền suy nghĩ, thúc dục:

"Đại ca, ngươi nhiều lời với tiểu tử này làm gì, sớm muộn cũng là giết, dứt khoát một đao chém chết hắn liền xong chuyện"

"Câm miệng, ngu xuẩn!"

Đại hán không nhịn được quay lại, một chân đá vào trên mông đối phương, nạt nộ.

Cái này não tàn!

Không sợ địch nhân mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Tại thời điểm hầu hết mọi người còn nằm trên giường, lại vô thanh vô tức xuất hiện một cái thiếu niên, sự tình bất thường như vậy không tiểu tâm một chút, liền chết cũng không biết vì sao chết.

Bất quá, đồng đội đã làm bại lộ, hắn cũng không thể tiếp tục giả ngây dại, trên mặt hiện lên tàn nhẫn chi sắc:

"Tiểu tử, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội sống, ngươi hiện tại dời đi, coi như chưa từng tới đây, chuyện gì cũng không có, nếu không ta không ngại giết thêm một mạng người!"

Đương nhiên, hắn đây chỉ là đổi một cái giả mù sa mưa mà thôi, chờ đối phương vừa quay lưng, hắn cũng không tin khoảng cách gần như vậy không thể cầm dao phi trọng thương một cái thiếu niên.

Diệp Phàm vẫn không mặn không nhạt tiếp cận ba người.

Đại hán thấy đối phương trước sau không nói một lời nào, biểu tình nao nao, trong nội tâm hiện lên một tia bất an:

"Chả nhẽ là yêu ma quỷ quái...?... Mẫu thân nó, lão tử không tin tà!"

Hắn bật lưỡi dao lên, chuẩn bị đối với Diệp Phàm nhất kích tất sát.

"Cẩn thận, hắn giấu dao sau lưng!"

Đột ngột, nữ tử la lên cảnh báo.

Cũng không biết là nàng lấy đang ra dũng khí, là xuất phát từ tính cách thiện lương, vẫn là vì điều gì khác.

"Mẹ kiếp, lát nữa lão tử không làm chết ngươi, lão tử không phải là nam nhân!"

Đại hán bạo nộ mà gầm lên, hắn biết rằng không thể lại tiếp tục do dự, hung hăng lao lên, mũi dao hướng ngực Diệp Phàm đâm tới.

"Tìm chết!"

"Chạy đi! Báo cảnh sát!"

Nử tử nhìn thấy một màn như vậy, cũng không màng an nguy của mình, nhìn Diệp Phàm hô lớn.

Diệp Phàm mũi chân chậm chạp không nhấc lên, mắt cũng chưa nhìn đại hán một cái, ngược lại đối với nữ tử nở ra một nụ cười trấn an nàng.

"Câm miệng!"

Nam tử mặt chuột gầm lên, giơ tay nhằm vào một bên mặt của nàng không thương tiếc mà vả xuống, để lại năm dấu tay đỏ tím.

Nữ tử hiển nhiên lớn lên trong môi trường được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đã bao giờ phải chịu người tàn bạo, nhất thời không nhịn được khóc nấc lên.

Nàng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, hối hận vì đã lôi kéo Diệp Phàm vào trong chuyện này.

Tới tận lúc này, nàng một chút cũng không nghĩ đến, vì sao Diệp Phàm đứng trân trân nơi đó, vì sao hắn không chạy đi.

Đối với hành động của hắn, nữ tử chỉ cảm thấy hết thảy là bị dọa sợ, bởi đổi lại là nàng, chắc chắn cũng không khá hơn đi đâu!

...

Diệp Phàm nhìn đến nữ tử bị ăn đánh, lông mày chau lại, ý cười trên mặt hắn rút đi, thay vào đó là biểu tình sâm hàn, lạnh lẽo dữ dội. 

Hắn vươn lên bàn tay trắng nõn, ý đồ chộp lấy lưỡi dao!

Đại hán, cùng với nam tử mặt chuột trên mặt đều lộ ra vô tận trào phùng cùng giễu cợt.

Phảng phất như một giây sau bọn họ sẽ được chứng kiến lưỡi dao cắm ngập vào trong lòng bàn tay của Diệp Phàm.

Nhưng mà, một màn vượt quá thường nhân hiểu biết, thực mau xuất hiện.

Vốn dĩ, lấy dao sắc cắt vào tay trần, không nghi ngờ gì thịt sẽ đứt, máu sẽ chảy, thậm chí nếu dùng lực mạnh mẽ, đến chặt đứt xương cũng không phải không thể.

Vậy mà lưỡi con dao trên tay đại hán, lại bị Diệp Phàm vừng vàng chộp vào trong bàn tay, mà hắn thì một chút biểu tình cũng không có, từ bàn tay cũng không chảy ra bất kỳ giọt máu nào.

Diệp Phàm lần nữa lộ ra một nụ cười, bất quá nụ cười lần này đầy tà tính, khiến cho người không rét mà run.

Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, tựa hồ con dao làm từ thép nguội chỉ là một cục đất sét vậy.

Cái gì!!!

Đại hán sững sờ nhìn lưỡi dao dưới ngón tay của Diệp Phàm trực tiếp bị vặn đến biến hình, không được bao lâu liền thành một đám dúm dó không ra hình thù.

Diệp Phàm buông tay, lặng lẽ nhìn đại hán, sâu kín nói:

"Ngươi muốn chết, vẫn là muốn sống?"

"Ngươi!... Ngươi là ma quỷ!"

"Ngươi không tuyển, vậy để ta tuyển thay!"

Diệp Phàm giọng nói không chứa một tia cảm xúc, hóa chỉ thành đao, nhẹ nhàng điểm một cái.

Viu!

Một đạo tiên lực sắc bén xẹt qua

Phập!

Đại hán ngỡ ngàng nhìn cánh tay của mình cứ như vậy dời khỏi cơ thể, tự do rơi xuống.

"A! Ngươi cái này ma quỷ!"

Hắn đau đớn hô lên, không màng đồng đội, quay người chạy vội.

Viu!

Bịch!

Lại là một cánh tay nữa rớt xuống mặt đất, tiên lực hóa hình dưới ý niệm của Diệp Phàm trở nên sắc bén tới nỗi, cánh tay đã trượt khỏi vị trí ban đầu mà miệng vết thương vẫn không chút đổ máu.

Đương nhiên, đối phương chỉ cần di chuyển mạnh một cái, không khí đè ép thôi cũng đủ khiến máu tươi tung tóe bắn ra, tới lúc đó đại não mới nhận được tin tức từ vết thương truyền tới, sinh ra cảm giác đau đớn.

Biện pháp này sẽ khiến cho cơn đau là bị trùng điệp lên nhau rồi mới cùng một lúc bùng nổ, thống khổ so với bị bình thường bị cụt đi chân tay mạnh mẽ gấp mười lần không thôi.

Đại hắn sắc mặt trắng bệch, bất quá một bước chậm lại cũng không, cứ thế xấp xỉ với điên cuồng và dùng hết sức bình sinh rời đi nơi này.

Viu! Viu!

Lại là lưỡng đạo tiên lực xét không khí bay đi, tựa như máy chém cắt đứt toàn bộ vùng đầu gối trở xuống của đại hán.

Đối phương bị mất đi đôi chân, cả người vô lực đổ mạnh về phía trước, đập mạnh xuống nền đất, chấn động làm bốn miệng vết thương cùng một lúc phun huyết tứa tung...

"A!!!"

Cực độ thống khổ xuất hiện làm hắn không thể chịu được, chỉ kịp kêu lên một tiếng xé trời liền ngất đi.

Diệp Phàm cũng không tiếp tục đuổi giết, mà quay lại phía nam tử mặt chuột lúc này đang đứng như trời trồng bên cạnh nữ tử, miệng há hốc, toàn thân không tự chủ được điên cuồng run rẩy.

Mắt thấy hắn chuẩn bị tiến lại, đối phương kinh hoàng lùi lại một bước, thế rồi phảng phất như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hắn một túm lấy tóc nữ tử, kéo nàng lên trước mặt, tay còn lại bóp lấy cổ nàng.

"A! Đau!"

Nữ tử đang trân trối nhìn hết thảy, nội tâm đan xen kinh hách, ghê tởm lẫn mừng rỡ, đột ngột bị người thô bạo tóm tóc giật đầu, không cấm kêu đau một tiếng, nước mắt lăn trên má.

"Đứng... Đứng lại! Nếu không ta... ta giết nàng!"

Nam tử mặt chuột gào lên, chỉ là nỗi sợ hãi tử thần bao phủ khiến giọng hắn lập cập, không nghe ra bất kì một tia uy hiếp. 

"Ngươi không có cơ hội!" - thanh âm của Diệp Phàm chậm rãi vang lên từ phía sau lưng hắn.

!!!

Nam tử mặt chuột cả người cứng đờ, ánh mắt tràn đầy không tưởng, chính là, đã quá muộn.

Phanh!

Hắn hộc ra một búng máu, thanh âm bị nghẹn lại trong cổ họng, cả người bay ngược ra xa, co quắp lại như con tôm.

Phía dưới hạ thân, một mảnh máu me lầy lội, thế nhưng ngoài một đám bầy nhầy huyết nhục cái gì cũng không có.

"An toàn rồi" - Diệp Phàm không để ý tới đối phương, lấy tay xoa nhẹ bên má xanh tím của nữ tử, khẽ bảo.

"A!"

Nữ tử bị Diệp Phàm chạm vào má, không cấm kinh hô, đôi mắt đang nhắm chặt hoảng hốt mở ra.

"Ngươi..."

Nữ tử nội tâm như con nai con loạn chạy, mặt nhỏ đỏ bừng, quên cả đau đớn, chăm chú nhìn khuôn mặt bình phàm, nhưng rồi lại đầy tính tà mị trước mặt nàng, tựa như muốn tạc khắc bóng hình của hắn vào trong linh hồn mình.

Đối với nàng, Diệp Phàm lúc này tựa như bạch mã hoàng tử giết chết yêu quái, phá hủy nguyền rủa để cứu ra công chúa trên tầng cao nhất của lâu đài trong rừng...

...

Diệp Phàm đối với tâm tư của nữ tử không hay biết, hắn ngón tay chớp động, tiên lực thập phần tinh chuẩn mà cắt đoạn dây thừng buộc chặt lấy nữ tử, trả lại cho nàng tự do.

"Bọn hắn hai người vừa định lăng nhục ngươi, nếu hôm nay ta không có mặt tại đây, ngươi liền cứ như vậy nhục nhã chết đi... Hiện tại, ngươi có dám tự tay giết chết bọn hắn?"

Nữ tử nghe được Diệp Phàm nói, nhút nhát nhìn hắn, lại nhìn đối phương hai người, do dự hồi lâu.

Cuồi cùng, nàng chậm rãi lắc lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn Diệp Phàm, muốn xem hắn có vì nàng trả lời mà lộ ra thất vọng.

Để nàng vừa mừng thầm vừa thất vọng, đó là người sau vô bi vô hỷ, trầm ngâm vài giây, lại đổi một câu hỏi.

"Thế, ngươi muốn bọn hắn chết sao?"

Nữ từ ngập ngừng giây lát, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Diệp Phàm thấy thế, không hỏi thêm, cũng không yêu cầu nàng nói rõ ý tưởng của mình; hắn vung tay lên, đánh ngất nam tử mặt chuột, tương tự cũng chặt đứt tứ chi của hắn, sau lại cắt lưỡi của cả hai người, để bọn hắn tại đây tự sinh tự diệt.

Cứ như vậy, đối phương hai cái hiện tại động cũng không thể động, liền nói chuyện kêu cứu cũng không có cơ hội, tuy còn dư lại một hơi, thế nhưng liền chết cũng không bằng.

Xong xuôi, Diệp Phàm quay lưng bỏ đi, cùng không nhiều nhìn thêm nữ tử lấy một cái.

"A! Ngươi đợi ta!"

Vừa dứt lời, mùi tanh nồng của máu tươi sộc thẳng vào mũi, làm nàng cảm nhận được trong bụng cuồn cuộn, không nhịn nổi mà cúi gập người xuống, nôn ọe một trận.

Kết quả này, là Diệp Phàm cố tình làm.

Phía trước, hắn sử dụng tiên lực tạo ra một lớp chắn nhỏ bao bọc lấy khứu giác của đối phương, làm ngoài mùi hương thanh mát cái gì cũng không ngửi thấy.

Hiện tại, hắn dời đi, cũng triệt tiêu tấm chắn ấy, thứ mùi vị chân thật xung quanh liền không bị ngoại vật ngăn cản, ùa vào trong xoang mũi nàng.

Mà nàng vừa nhìn đã biết gia thế không tệ, lại chưa kinh sự đời, đã khi nào phải ngửi mùi máu tanh cùng thi khí?

Diệp Phàm làm vậy, chính vì hắn không muốn nữ tử đuổi theo mình...

...

Nôn ọe, lại ho khan một trận, nữ tử khi ngẩng đầu lên, Diệp Phàm đã mất tung mất tích, chỉ để lại trên mặt đất một đám hỗn độn xương cốt cùng huyết nhục, còn có hai cái người bất tỉnh, tứ chi đã không còn.

Nàng ánh mắt phức tạp nhìn bọn hắn một cái, thế rồi cũng dựa theo phương hướng Diệp Phàm vừa dời đi mà thoát khỏi bãi tha ma.

Vừa đi, nữ tử vừa lẩm bẩm đầy kiên định:

"Dù ta không biết ngươi là người nào, ta cũng không tin chúng ta không còn gặp lại! Đợi tìm được ngươi, Lãnh Cơ Vi Y ta nhất định phải làm ngươi nữ nhân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play