Tứ chi bị trói chặt bởi dây thừng, Mịch Chi ngồi co gối trong góc tường. Dù đêm xuống phủ sương đã lạnh, nhưng cơ thể cô nóng bừng như lửa đốt,
cả người bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn. Thật sự nóng, nóng chết cô rồi.
-Thả ta ra....ư.....thả...ra...
Cô cựa quậy, giọng nói lệch lạc hẳn đi. Hơi thở gấp gáp và nặng nề.
Tử Lạc vẫn ung dung ngồi đó mà nhìn cô bị xuân dược bộc phát hành hạ. Hai
tay hắn nắm chặt, nhưng giọng điệu vẫn cố bình thản mà tỏ ý châm chọc.
-Chỉ mới bộc phát độc tính ban đầu đã sắp chịu không nổi?
Mịch Chi thoáng sững sốt, chẳng lẽ thuốc này còn phát huy tính dược mỗi lúc mỗi mạnh.
Hai mắt cô cau có, môi nhỏ hé mở thở hồng hộc. Ánh nhìn trở nên có phần đờ đẫn hẳn đi.
Bỗng dưng Tử Lạc đứng dậy tiến đến ngồi xuống trước mặt cô. Hắn đưa tay lướt nhẹ qua gò má nóng hổi đỏ ửng rồi trượt nhẹ xuống cần cổ.
Mịch
Chi vốn đang bị xuân dược áp chế, cả thân thể đều trở nên cực kỳ nhạy
cảm. Chỉ cần có một tác động da thịt nhẹ thôi cũng đủ khiến trong người
cô càng thấy khó chịu, ngứa ngáy tột cùng.
Bất chợt Tử Lạc áp mặt phủ lấy cánh môi của cô. Mịch Chi lúc này như một người đang bị chết
đuối mà vớ đuoc một phao nổi. Độc tính của thuốc khiến cô như sắp mất lý trí, cô đáp trả lại nụ hôn đó của Tử Lạc.
Phút chốc hắn thoáng
sững sốt, lần đầu tiên cô hưởng ứng nụ hôn hôn của hắn. Dù biết là do
độc dược, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
Nhưng rồi Tử
Lạc lại rời môi cô, Mịch Chi luyến tiếc bờ môi của hắn mà chỉ muốn níu
hắn lại tiếp tục phủ lấy môi hắn. Nhưng tứ chi không thể cử động, cô
hoàn toàn bất lực.
Hắn kề môi vào cổ cô, từng hơi thở nóng ấm của hắn cứ lần lượt phả vào da thịt cô khiến cô như muốn nổi điên, thân thể mỗi lúc mỗi nóng bức.
-Hắn đã chạm vào đây của nàng, có đúng không?
Tử Lạc vừa thì thầm một tay vừa đưa lên vòng qua eo nhỏ của cô, Mịch Chi
thoáng ngạc nhiên. Hắn đang nói cái quái quỷ gì vậy? Ai chạm vào? Chẳng
phải chỉ có mình hắn hay sao?
-Ngươi...nói..cái..gì vậy?
Mịch Chi khẽ cựa quậy, nét mặt lẫn chút khó hiểu.
Tử Lạc liền ra sức siết chặt eo nhỏ của cô hơn, áp sát vào người hắn.
Dù cách đến mấy lớp ngoại bào thế kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cơ thể đang nóng hừng hục kia của Mịch Chi.
Hắn nhoẻn cười, lại càng muốn kích thích cô hơn nữa. Muốn cho cô chịu đựng sự dày vò của xuân dược.
Hắn áp môi hôn nhẹ lên cổ cô, vì hắn biết vị trí này căn bản đã là điểm
nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Nay cộng thêm xuân dược, hẳn việc này càng khiến cô phát điên.
-Ưm....đừng....
Mịch Chi cong môi khẽ rên một tiếng, hai mắt ngọc đã khép hờ, lồng ngực lên xuống dồn dập vì hơi thở gấp của cô.
Tử Lạc khốn kiếp vẫn ra sức khêu khích cô, hắn chậm rãi hôn nhẹ nhàng từ
cổ cô trượt dần lên ngậm lấy vành tai cô. Mịch Chi cong lưng hứng chịu,
miệng rên rĩ nhiều hơn.
-Nàng dám để kẻ khác động vào, thật vô phép tắc!
Tử Lạc thì thầm bên tai cô, rồi lại đưa lưỡi liếm láp. Cả cơ thể Mịch Chi
bây giờ châm chích như bị ngàn con kiến bò khắp châu thân.
Cô
hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì? Hắn tự dưng lại nổi điên với cô.
Hắn ra ngoài ai đã chọc đến hắn mà về đến lại đè cô ra trút giận.
-Dừng...dừng lại...Ngươi điên gì...đây Tử Lạc?
Mịch Chi cố gằn giọng, nếu cứ đà này cô sẽ bị bức đến phát rồ mất.
Tử Lạc thoáng ngưng lại, hắn đưa mắt nhìn cô. Đôi mắt âm lãnh, sắc bén kia như muốn nhìn thấu cả tâm can cô.
-Nàng còn cố xảo ngôn? Thân là Vương phi lại để tên nam nhân khác tự ý động vào!
Hắn một tay nằm lấy khuôn cằm Mịch Chi, giọng điệu chất đầy sự căm phẫn.
Mịch Chi khẽ nhíu mày, rồi cô chợt nhớ đến điều gì đó.
-A... ngươi đã thấy sao?..... tên đó chỉ tốt ý.... đưa tay đỡ lấy... khi ta té thôi.... ngươi nghĩ lệch lạc đi...đâu vậy?
Cô cố gắng giữ giọng, nhưng cổ họng càng lúc càng trở nên khô khan. Khiến cô ho lên từng cơn.
Tử Lạc như càng bị cô chọc cho tức điên, mày tướng hắn cau lại với nhau.
-Không được! Nam nhân khác đều không được động vào nàng! Nhất là tên khốn đó, tuyệt đối không!
Gì đây? Hắn đang nổi giận, hắn thật sự nổi giận rồi! Mịch Chi kinh ngạc vì câu nói đó của hắn. Rồi cô như hiểu ra, miệng cô nhếch nhẹ một cái.
-Ra là....Tử Lạc Vương gia đây...cũng biết..ghen...sao hả? Haha.
Mịch Chi càng tỏ ý châm chọc hắn hơn, ra là hắn nổi máu ghen vì thê tử của
mình bị nam nhân khác động chạm. Cô nhìn thấy vẻ mặt tức tối vì ăn phải
dấm chua của hắn liền khiến cô hả dạ như muốn quên luôn tác động của
xuân dược.
Tử Lạc hai mắt như đỏ ngầu, hàm răng hắn nghiến lại
nhau. Rồi không nói lời nào, hắn điên cuồng xé bỏ y phục trên người Mịch Chi, yếm đỏ hiện ra, tiết khố lấp ló sau lớp ngoại bào rách te tua.
Ngón tay hắn ve vãn lả lướt trên da thịt cô, trượt xuống tấm eo nhỏ nhắn, rồi lại đi lên xoa nắn cặp đào tiên đồ sộ.
Môi hắn không ngừng liếm láp rồi cắn mút lấy cái cổ nhạy cảm của cô, khiến cả cơ thể cô nổi cả gai óc.
Độc tính xuân dược bộc phát mỗi lúc mỗi mạnh, thân thể cô đã chịu đựng đủ
lắm rồi, giờ lại chịu thêm tác động da thịt này như kích tình hơn, làm
lửa ham muốn bên trong cô càng bốc cháy dữ dội, cảm giác nóng rang ngứa
ngáy lan toả khắp châu thân. Cô cựa quậy, miệng không ngừng kêu rên.
Bỗng dưng Tử Lạc dừng lại, hắn buông cô ra, miệng hắn cong lên đầy khêu khích.
-Van xin Bổn vương đi, Bổn vương sẽ thoả mãn cho nàng!
Chết tiệt mà! Rõ ràng hắn biết cô đang bị xuân dược áp chế. Hắn lại đi kích
thích cô, làm cô trở nên ham muốn tột cùng rồi dừng lại. Rõ ràng là hắn
muốn chơi cô đây mà!
Mịch Chi thở hồng hộc, hai mắt bị phủ lấy
một tầng sương mờ mỏng manh. Hai gò má đỏ tựa than hồng, lồng ngực như
đang bị thêu đốt bởi lửa dục vọng.
-Tên khốn nhà ngươi..... bà đây thà chết... cũng không xin ngươi... đồ hạ tiện...
Cô cố gắng dùng hơi thở nặng nề kia mà thốt lên chửi hắn. Tử Lạc đồng tử như co lại, nhưng rồi hắn lại điềm tĩnh ngồi xuống ghế.
-Được! Để xem nàng chịu được bao lâu?
Tử Lạc thong thả ngồi trước mặt Mịch Chi mà nhìn cô bị độc dược hành hạ
đến phát khóc. Cô cựa quậy, rồi cong lưng như con tôm luộc, toàn thân
phiếm hồng trông càng mê đắm.
Yết hầu hắn khẽ trượt vài cái,
thật sự hắn cũng đang cầm cự, hắn đang tự kiềm chế bản thân, hắn cũng
thèm muốn cơ thể cô, thèm muốn được chạm vào làn da nhẵn bóng kia của
cô. Nhưng lòng dạ hắn laii muốn nhìn thấy cô bị dày vò thế này hơn.
Mịch Chi cứng đầu đến cùng, dù xuân dược bộc phát khiến thân thể cô chịu
đựng sự bí bách đến cùng cực, cửa miệng đã không ngừng rên rĩ nhưng cô
không thể mở miệng mà nói ra những lời nhục nhã kia được.
Cô ghét Tử Lạc, cô thật sự căm hận hắn. Hắn lúc nào cũng bắt ép cô thế này,
chẳng lần nào cho cô có sự lựa chọn. Dù cô muốn hay không muốn hắn vẫn
không tha cho cô.
Mịch Chi không thể đợi đến lúc độc dược khống
chế lấy thần trí cô, lúc đó cô sẽ không còn là mình nữa, và cô khong dám tưởng tượng đến lúc đó cô sẽ làm những gì, nói những gì. Thà chết vinh
còn hơn sống nhục mà!
Cô đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Tử Lạc khiến
hắn có phần ngạc nhiên. Không ngờ nữ nhân này lại có thể chịu đựng sự
kiềm hãm của xuân dược lâu đến thế. Nếu là kẻ khác chắc hẳn bây giờ đã
kêu gào đòi hoan ái rồi chứ.
-Muốn ta..mở miệng van xin ngươi.... nằm mơ đi....
Mịch Chi cố gằn từng chữ nặng nề trong họng, Tử Lạc khẽ nhíu mày, nhưng rồi
hai mắt hắn như trợn tròn, trắng dã, khí sắc như tái xanh đi vì hành
động của nữ nhân trước mặt mình.
Mịch Chi cắn mạnh vào lưỡi mình, một vệt tơ đỏ hoen ra khoé miệng cô chảy xuống cằm.
-Xuyên Nhi!
Tử Lạc kinh khiếp tột độ, hắn lao đến bên cạnh cô mà hét lên đầy hoảng hốt.
-Mở miệng ra! Mở miệng ra nghe không?
Hắn điên cuồng gào lên, một tay bóp lấy miệng Mịch Chi cho cô hé môi.
Ngay khi môi nhỏ cô vừa hé mở, hắn nhanh như cắt cho một ngón tay vào tách lấy hàm răng đang nghiến chặt kia của cô.
Chợt Tử Lạc khẽ cau có mặt mũi, Mịch Chi căm phẫn hắn, cô nghiến chặt hàm
răng mà cắn lấy ngón tay hắn trong miệng, cắn đến ngón tay hắn bật máu
tươm ra tanh mặn cả khoan miệng cô.
Hắn nhanh chóng rút tay ra rồi điểm huyệt vị trên người cô khiến cô bất động hoàn toàn. Chỉ có đôi mắt là có thể còn dao động.
Cô nhìn hắn, ánh nhìn giận dữ tột cùng. Hai dòng lệ nóng hoen dài ra khoé
mắt vương xuống gò má. Tử Lạc thoáng sững người, nữ nhân này hoàn toàn
không giống những nữ nhân khác.
Nàng ta dám ganh ghét hắn, dám
đưa ánh mắt kia mà nhìn hắn, dám chống lại hắn, ngay cả khi bị trúng
xuân dược nàng ta vẫn cố sức thà chết mà không khuất phục hắn.
Mịch Chi lúc này xuân dược đã xông lên tận não, hai mắt cô bắt đầu mỏi dần
rồi trở nên đờ đẫn. Ánh nhìn căm giận đã tắt, giờ lại đuọc thay thế bởi hai ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.
Cổ họng khô khan của cô
bắt đầu rên rĩ nhiều hơn, xuân dược kiềm hãm thần trí và nhục thân cô
khiến nhục huyệt lại tự động hưởng ứng dù không chịu bất kì tác động
nào. Nơi hoa huyệt đã dần co thắt, thoáng chốc đã tuôn ra dịch thuỷ đầm
đìa.
Tử Lạc quan sát cô, nhìn sắc diện kia của cô hắn đủ biết cô
đã hoàn toàn gục ngã bởi xuân dược. Nếu cô không được thoã mãn chắc chắn sẽ chịu đụng sự dày vò thống khổ khôn xiết khắp châu thân.
Hắn
làm sao vậy? Rõ ràng đầu óc hắn muốn hành hạ cô cơ mà! Hắn muốn thấy cô
bị độc dược dằn xé. Muốn cô bị bức đến phát điên ma phải quỳ luỵ van xin hắn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô như thế, hắn lại không chịu được. Là do hắn ham muốn cô, hay là.....do hắn không đành lòng?
-Chết tiệt! Được! Nàng thắng! Xem như Bổn vương chơi không lại nàng!
Tử Lạc điên tiết hét lên, rồi hai tay cởi trói cho Mịch Chi bế xốc cô dậy
đi đến bên giường. Lòng dạ hắn tự dưng lúc này lại thấy kỳ lạ, chưa bao
giờ hắn lại thấy mâu thuẫn với chính mình đến vậy. Chẳng lẽ lời nữ nhân
kia nói hoàn toàn đúng, là hắn đang ghen sao chứ? Điều này như một trò
cười với hắn, khi đường đường một Nhị vương gia dành cả thanh xuân ra
chỉ để trêu hoa ghẹo nguyệt bây giờ lại phải ôm lòng tức giận, ghen
tuông vì một nữ nhân?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT