Sau cú sốc từ sự ra đi của ba mình, Lâm Y Phàm đã trở lại với dáng vẻ thường ngày. Anh vẫn bao bọc mình bằng cái vẻ băng lãnh đối với mọi người xung quanh, chỉ khi ở bên cạnh Trần Hinh, anh mới bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy của mình.

Chỉ tiếc là, sự dịu dàng ôn nhu của anh hoàn toàn bị Trần Hinh ngốc kia cự tuyệt thẳng thừng. Lâm Y Phàm nhiều lúc khá đau đầu với cái tính ương bướng, cứng đầu của Trần Hinh. Nhưng biết làm gì khác đây?

Anh yêu Trần Hinh mà!

Vì thế mà mỗi ngày cứ phải chịu những lời nói đau lòng cứa vào tim, sau đó sẽ mặt dày đi đến quang minh chính đại mà chăm chăm sóc sóc cho người mình yêu.

Trần Hinh mấy ngày đầu đều rất khó chịu, bực bội, anh luôn liếc lạnh Lâm Y Phàm, cơ thể cũng đỡ hơn trước, có thể đi lại trong phòng, vì thế mà có lần Trần Hinh đã lôi Y Phàm ra bên ngoài rồi đóng sập cửa lại.

Lâm Y Phàm nhìn cánh cửa trước mặt với âm thanh dội vào tai mà cười khổ, cái mặt méo xẹo tiu nghỉu, lắc lắc đầu thở dài.

Đến khi An Mỹ vào đến bệnh viện, Y Phàm mới có cơ hội được len vào bên trong tiếp tục chăm sóc.

Trần Hinh cũng đôi lần khó hiểu, vì sao mà An Mỹ với An Giai Kỳ đối xử rất dịu dàng với Y Phàm, hai người bọn họ khá là thích anh nữa, cứ luôn đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc Trần Hinh cho anh.

Mọi người cư xử quá kỳ lạ hay là Trần Hinh đã bỏ sót điều gì nhỉ?

Vào buổi trưa, không khí mùa hè có phần oi bức khác thường, ánh nắng chói chang đang rải đầy trên bệ cửa sổ, tấm rèm khẽ lay trong gió.

Trần Hinh ngồi trong phòng bệnh, anh cầm trên tay cuốn tiểu thuyết trinh thám, đọc đến chi tiết gây cấn là y như rằng đôi mày sẽ cau lại, hai mắt mở to, đảo qua đảo lại liên tục.

Đọc được gần một nửa, Trần Hinh mỏi mắt bèn bỏ cuốn tiểu thuyết xuống nệm, anh chớp chớp mắt cho đỡ mỏi, sau đó thì vươn vai, tiếp đến là xoa xoa cái bụng rỗng tuếch.

Trưa đến rồi mà vẫn chưa thấy ai đưa cơm đến hết. Trần Hinh ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, trong lòng hơi hờn dỗi.

An Mỹ không thấy đâu mà cả cái người phiền phức tên Y Phàm kia cũng đột nhiên mất tăm. Mấy người định bỏ đói tôi đó ư?

Cái bụng không ngoan mà kêu lên vài tiếng xấu hổ, Trần Hinh hé miệng hớp một ít không khí trôi tuột vào bụng, bụng nó vẫn tiếp tục kêu. Anh cảm thấy khó chịu, tay cứ xoa xoa bụng, sau đó thì trượt xuống giường.

Vừa bước đến cửa thì đã thấy có bóng người đứng bên ngoài, người đó cũng vừa vặn nắm cửa tiến vào bên trong.

Trần Hinh bị doạ giật mình, anh đứng im thin thít nhìn con người trước mặt. Là Lâm Y Phàm, anh đang cầm trên tay hai cái gà mên.

Trần Hinh sau khi định thần liền liếc anh một cái, chu chu miệng, " Sao bây giờ mới tới? Tôi đói chết rồi á..." Anh nói mà cái tay xoa xoa bụng.

Lâm Y Phàm nhìn Trần Hinh đang trưng ra cái vẻ mặt hờn dỗi cún con, anh bất giác cười lên, một tay cầm hai cái gà mên, một tay lại kéo Trần Hinh đi đến giường.

" Anh xin lỗi, lúc nãy có ca phẩu thuật gấp nên...đi mua đồ ăn cho em trễ. " Lâm Y Phàm đặt hai gà mên lên bàn, chầm chậm lấy ra từng món ăn còn bốc khói nghi ngút.

Trần Hinh ngồi trên giường, cái mũi khịt khịt ngửi lấy mùi thức ăn thơm nức, cái bụng lại bắt đầu kêu lên vài tiếng. Anh không kịp đưa tay chặn lại mấy âm thanh đó thì đã bị Lâm Y Phàm phát hiện, " A...đói đến thế rồi à? Mau ăn mau ăn thôi."

Nói rồi Y Phàm đưa cho Trần Hinh một dĩa thức ăn, là cơm sườn sốt chua ngọt. Đây chẳng phải là món ruột của Trần Hinh đó sao? Anh cầm lấy dĩa cơm, khẽ nuốt ngụm nước bọt rồi múc liên tục.

Vừa ăn, Trần Hinh vừa len lén nhìn Lâm Y Phàm, cái gương mặt tuấn tú này tại sao anh lại quên được nhỉ? Từ trước đến giờ, Trần Hinh luôn có ấn tượng với những người sở hữu vẻ đẹp hoàn mỹ, vậy sao anh lại có thể quên mất Y Phàm là ai cơ chứ?

" Ngon không?" Lâm Y Phàm nhìn Trần Hinh múc liên tục, anh khá hài lòng.

Trần Hinh miệng còn nhai nhồm nhoàm, cái đầu gật gật hai cái. Dáng vẻ chẳng khác gì một đứa con nít cả.

" Ừm, ăn rồi thì nghỉ ngơi một chút. " Lâm Y Phàm đi lại gần, anh vươn tay xoa xoa đầu Trần Hinh theo thói quen.

Trần Hinh đã nhiều lần bị anh xoa đầu một cách tự nhiên như vầy, thành ra đã hết ngại ngùng, mà trái lại Trần Hinh còn rất thích khi được bàn tay lạnh lẽo kia chạm vào tóc nữa.

Chẳng hiểu sao cái gương mặt của anh ta tuy băng lãnh là vậy, nhưng từng lời nói, từng cử chỉ đối với mình, anh ta đều rất ôn nhu dịu dàng. Cứ như là hai con người khác hoàn toàn ấy.

" Đang nghĩ gì đấy? " Lâm Y Phàm thấy Trần Hinh nhìn mình không chớp mắt, anh khẽ nhíu mày, đưa tay cốc vào đầu Trần Hinh một cái.

" Ách...đau đau..." Trần Hinh lập tức phản xạ lại, anh bỏ dĩa cơm đã ăn sạch lên bàn, tay xoa xoa trước trán, cái mặt uỷ khuất.

" Hừm, ăn no rồi thì nằm nghỉ đi. Anh ra ngoài một chút. " Lâm Y Phàm dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, sau đó thì xoay gót đi ra ngoài.

Căn phòng lại trở về dáng vẻ yên tĩnh, Trần Hinh ngồi im trên giường, cái bụng no căng vì bữa trưa, trong lòng cảm thấy cực kỳ khoan khoái, thoải mái.

Anh ngồi nhìn trời mây một chút thì bỗng dưng có âm thanh dìu dịu ở đâu vang lên, là nhạc từ đâu đó phát ra.

Trần Hinh khẽ giật mình, sau đó thì nhướn người đi tìm nơi phát ra bài hát. Bài hát này cực kỳ êm tai, là một giọng nữ ca sĩ, giọng hát trong trẻo, du dương đến mê người.

" Gần đây tâm trạng của em vẫn rất tốt...

Cũng chẳng biết lý do là vì sao nữa...

Chỉ biết rằng em hiện tại anh rất muốn hát cho anh nghe...

Ngắm những vì sao ngoài cửa sổ...

Em nghĩ đến bí mật trong lòng....

Có phải là yêu không? Em cũng không chắc nữa...

Chỉ biết rằng em đang rất nhớ anh...nhớ nhớ anh.... "

Lời bài hát cứ thế cất lên rất lâu, du dương, êm dịu mà lại dạt dào tình cảm. Trần Hinh thích thú ngồi nghe một lúc, sau đó liền cảm thấy đầu mình nhức bưng bưng.

Anh ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu, hai mắt nhắm hờ lại. Cái thước phim quái quỷ kia lại bắt đầu xuất hiện, nó liên tục xoay quanh đầu anh như một vòng tuần hoàn.

Rất nhiều hình ảnh được xuất hiện, cô ca sĩ kia cất lên câu nào, từng hình ảnh dần sẽ hiện ra, rất hợp với lời bài hát.

Trần Hinh mơ hồ thấy được anh từng lái xe đậu trước một bệnh viện, sau đó lại thấy chớp nhoáng mình đã nghe bài hát này, tiếp đến lại cảm giác được mình từng hát bài này cho một người nghe.

Những hình ảnh khó hiểu mà mơ hồ đó xuất hiện được vài giây rồi lại biến mất, Trần Hinh nhẹ mở mắt ra, tiếng nhạc cũng đã tắt đi, căn phòng tiếp tục im lặng. Anh ngây người nhìn căn phòng chẳng có ai ngoài anh, sau đó liền nhớ đến mấy hình ảnh lúc nãy, trong lòng tự dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Lúc sau, Trần Hinh mới leo xuống giường, anh đi đến bên cái ghế sopha, vừa vặn thấy được một chiếc di động đang nằm trơ trọi trên ghế. Anh nhíu mày nhìn nhìn một cách đề phòng, sau đó thì đi lại gần cầm lên xem xét.

Đây chẳng phải là điện thoại của, có lẽ là điện thoại của tên bác sĩ lúc nãy bỏ quên? Cơ mà...sao anh ta lại cài cái nhạc chuông kiểu đó nhỉ?

Với cái tính tình lạnh lùng khó hiểu kỳ quặc đó thì loại nhạc này quả thực không hợp với anh ta một chút nào. Cả hai như đối lập với nhau vậy.

Trần Hinh xoay xoay chiếc di động trong tay, khoé môi lại khẽ cong lên một chút. Hoá ra Lâm Y Phàm cũng là một người khó đoán, hắn ta đang suy nghĩ gì, Trần Hinh anh rất muốn biết.

Tại sao lại để quên điện thoại của mình ở đây được nhỉ? Trần Hinh ngồi phịch xuống ghế trầm mặc suy nghĩ. Lẽ nào...anh ta cố tình để quên ư? Sau đó liền lấy điện thoại khác gọi vào số này, để nhạc chuông vang lên? Mục đích là để cho mình nghe được cái bài hát ấy?

Nhưng...mình với bài hát đó từng gắn với kỷ niệm gì nhỉ? Trần Hinh lúc nào cũng cảm thấy bất lực khi phải cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.

Sau vài phút đồng hồ, Trần Hinh chỉ nhớ được man mán mình từng nghe bài này, cũng từng hát bài hát này, và rồi chấm hết. Thật không thể nhớ thêm được gì nữa.

Cái đầu đáng thương này lại bắt đầu đau nữa rồi, đau âm ĩ suốt thôi!!! Trần Hinh khổ sở xoa xoa hai huyệt thái dương.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Trần Hinh theo phản xạ liền đứng dậy, anh thầm nghĩ chắc chắn là Y Phàm quay trở lại lấy điện thoại rồi.

Nhưng không, trước mắt anh xuất hiện một người đàn ông, nhưng tuyệt đối chẳng phải Y Phàm.

Trần Hinh nhìn con người đó một lúc, sau đó thì thản nhiên nở nụ cười thân thiện, " Lục Tử!! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play