♡♡ ♡♡

Trần Hinh gương mặt ửng hồng, tuyệt nhiên không thèm ngước mặt lên nhìn Lâm Y Phàm một cái. Hừ, cái gì mà người đầu tiên? Anh tự tin quá rồi.

Tối hôm qua liệu mình có nói gì biến thái không nhỉ? Trần Hinh vò vò mái tóc bù xù như con nhím, đầu óc trở nên căng thẳng. Aigo, chết mình rồi, ở quanh đây không có cái hố nào để nhảy tọt xuống trốn luôn!!!

Lâm Y Phàm lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo cậu ngả vào lồng ngực, dịu dàng vuốt ve, " Ngại ngùng đến thế? Tôi nhớ đêm qua em không hề như thế này đâu."

Mình không ngượng chẳng lẽ...rất thẳng thắn? Từng lời từng lời đều như đập vào màng nhĩ của Trần Hinh khiến cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi người Lâm Y Phàm.

" Đừng có lộn xộn! " Lâm Y Phàm lưng dựa vào thành giường, tư thế của hai người tạo cho người khác cảm giác thật yên bình làm sao!

Trần Hinh ngoan ngoãn nghe lời nhẹ ngả người vào ngực anh và cứ thế nằm im thin thít, gương mặt vẫn không thôi ửng hồng. Sự thật thì...đêm qua chính là lần đầu của cậu a, nên vì thế mà rất ngượng. Vì là lần đầu, bản thân chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được, sau đó có lẽ sẽ nói vài lời gì đó thật xấu hổ.

Nghĩ đến thôi mà đầu Trần Hinh muốn nổ tung.

" Em..em...tối qua có nói gì quá đáng không?" Trần Hinh cuối cùng cũng chịu lên tiếng, ngước nửa mặt lên nhìn Lâm Y Phàm.

Lâm Y Phàm nghiêng đầu nhìn xuống, tùy tiện đưa tay vò vò tóc anh, trêu chọc, " Ừm nói nhiều lắm. Muốn nghe lại không?"

Hóa ra mình có nói thật. Không lẽ con người trong sáng này cũng có lúc trở nên biến thái như vậy? Không thể chấp nhận được nha. Trần Hinh nghe anh hỏi liền bịt hai tai, lắc đầu liên tục, " Không muốn, không muốn. Anh có nghe được cũng coi như chưa nghe đi."

" Làm sao coi như chưa nghe được? Tiếc là tôi nhớ hết tất cả những lời em nói rồi. Làm sao đây?" Lâm Y Phàm nhếch môi cười cười, vẻ mặt trông vô cùng bất đắc dĩ.

Trần Hinh bị anh chọc cho tức giận, bật dậy quay lại nhìn chăm chăm vào anh, cái mặt còn nhăn lại như con khỉ con, cao giọng, " Anh...đồ biến thái!" Nói rồi Trần Hinh vung chăn trượt xuống giường, chạy xộc vào phòng tắm rửa mặt.

Mới nói thôi mà đã đỏ mặt như vậy? Giả như mình nói lại từng lời từng lời của đêm qua thì sẽ thế nào nữa nhỉ? Chắc tên đó sẽ bay tới cho mình một đấm vào gương mặt này quá, haiz. Lâm Y Phàm nhìn bóng dáng trần như nhộng của Trần Hinh chạy tót vào phòng tắm, khẽ lắc đầu cười cười.

Mười phút sau, Trần Hinh bận bộ đồ ngủ màu trắng, chân mang dép lê từng bước lười nhác đi đến nhà bếp, bỗng chốc mở to mắt nhìn mấy món đồ ăn ngon lành trên bàn. Cậu đi đến ngồi nhanh vào bàn, hai tay đặt ngay ngắn, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào thức ăn đang bốc khói.

Cái miệng chu chu lên kinh ngạc, " Anh làm hết chừng này sao? Anh biết nấu ăn à?"

Lâm Y Phàm đưa tay tháo tạp dề treo lên móc tường, ung dung đi đến ngồi xuống đối diện Trần Hinh, điềm nhiên nói, " Ừ, biết nấu một chút. Em thì thế nào?"

Trần Hinh vừa nghe anh nói vừa cầm đũa lên gắp thử từng món, miệng chép chép nhìn rất hài lòng. Lát sau mới nhìn người yêu mà cười híp mắt, " Em cũng biết nấu một chút, nhưng sau có anh rồi, coi như đỡ phải lăn vào bếp!"

Lâm Y Phàm nhíu nhíu mày, gương mặt trở nên lạnh băng nhìn người đối diện, " Tôi giống osin của em như thế sao? Cái gì mà đỡ phải lăn vào bếp, hửm?"

Trần Hinh vội nuốt xuống miếng trứng rán, với lấy cốc nước uống một hơi, sau đó đưa tay quệt ngang miệng, " Anh vừa là người yêu vừa là đầu bếp của riêng mình Trần Hinh này thôi!"

" Mơ đi!" Lâm Y Phàm không nể nang mà phán thẳng một câu gọn lỏn khiến Trần Hinh bừng bừng tức giận.

Phì, biết ngay sẽ nói như vậy mà. Anh đó, mơ chắc cũng chưa có chuyện làm đầu bếp của em đâu, hừ. Đồ keo kiệt!

Trần Hinh bĩu môi khinh khỉnh, cúi mặt tập trung ăn sáng, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến cái đồ keo kiệt đáng ghét kia.

Ngồi ăn, Trần Hinh bỗng nhớ lại đêm qua, Lâm Y Phàm đã vô cùng hung dữ mà siết tay cậu như siết khúc củi, sau đó còn truy hỏi anh vừa đi đâu về, tựa như muốn trói anh lại nhừ một trận vậy đó. Nhớ lại chuyện đó, trong lòng Trần Hinh lửa giận lại được nước bùng phát, gương mặt từ từ tối sầm lại.

Lâm Y Phàm ngước mắt vô tình phát hiện được xúc cảm nóng nảy của ai đó đang hoành hành trên gương mặt, dùng đũa gõ vào chén Trần Hinh hai cái, " Cái mặt sao lại nhăn như khỉ vậy?"

" Không có gì." Trần Hinh vẫn cắm mặt xuống tập trung ăn.

Lâm Y Phàm hơi chau mày, đưa tay nâng cằm Trần Hinh lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, " Bị làm sao?"

" Anh...anh..." Trần Hinh hất tay Lâm Y Phàm sang một bên, sau đó cao giọng, " Anh đó, hôm qua anh đã siết tay em đến đau điếng, sau đó còn dùng cái giọng hung hăng để giáo huấn nữa. Có biết vì sao hôm qua em lại đi uống rượu không? Là vì anh cả đấy. Suốt hai tuần anh chỉ đi cùng Dương Vũ, đến đón em anh cũng không nhớ đến. Có biết..có biết em buồn lắm không? Sao lại có người vô tình như thế chứ?..........."

Trần Hinh vì cố gắng gồng hơi lên nói một hơi nên gương mặt giờ đã đỏ hồng, hai mắt cũng ươn ướt. Vốn dĩ đã chịu được hai tuần rồi, cớ nào sáng nay lại thấy uất ức vô cùng, đành tuôn ra hết. Hy vọng nghe xong anh ấy sẽ...sẽ...không lôi mình vào phòng mà cường bạo!

Lâm Y Phàm im lặng lắng nghe lời trách móc, chợt cảm thấy ai kia thật con nít quá. Anh thản nhiên đáp trả, " Tưởng em say rồi sẽ không nhớ rõ chứ."

".... " Trần Hinh ngây người nhìn anh, cái bao tử đột nhiên cũng quặn lên một chút.

Trách như vậy mà vẫn điềm nhiên như không có tội lỗi gì, thật mặt dày hết sức.

" Ăn xong chưa? Trễ giờ làm rồi đấy." Lâm Y Phàm không màng đến lời nói lúc nãy của Trần Hinh, nói xong liền đứng dậy dọn dẹp chén bát.

Trần Hinh giương mắt nhìn anh, sau đó nhìn sang đồng hồ treo tường, đúng là sắp trễ giờ rồi. Đành vậy, thà bị tên kia chọc cho tức chết chứ không nên trễ giờ làm. Dù sao thì...bị người yêu cường bạo vẫn là dễ chấp nhận hơn bị chủ tịch xử lý.

Nghĩ vậy Trần Hinh cũng đứng dậy vào phòng thay đồ. Sau đó cả hai cùng xuống dưới nhà, lên xe, phóng thẳng đến công ty EA.

Trên đường đi, Trần Hinh vẫn ôm lấy một bụng hờn dỗi mà nhìn ra ngoài cửa sổ suốt dọc đường, đến mức cái cổ dường như ngày càng mỏi dần đi.

Đáng ghét, đáng ghét, mình giận dỗi đến mức như vậy mà còn chưa chịu nói lời xin lỗi nữa? Không dỗ dành đã đành, đến xin lỗi cũng không nói một lời. Có phải là đang yêu nhau không vậy? Trần Hinh đập nhẹ tay vào cửa, cắn cắn vào môi dưới.

Lâm Y Phàm dù không lên tiếng nhưng những cử chỉ của Trần Hinh anh đều quan sát được tất cả. Anh chỉ khẽ liếc sang bên cạnh nhìn biểu tình của Trần Hinh rồi lại lẳng lặng nhấn ga lái xe.

Em ấy vẫn suy nghĩ mình và tên Dương Vũ có gian tình ư? Thật là trẻ con hết sức. Cùng với tên ấy, thì thà đi tắm bùn còn hơn đấy. Với Lâm Y Phàm, việc tắm bùn là việc kinh dị nhất mà anh từng trải nghiệm.

30 phút sau, xe cuối cùng đã đậu trước công ty EA. Trần Hinh ngước mắt nhìn thấy cổng công ty, toang mở cửa bước xuống. Lâm Y Phàm chỉ nghiêng mặt chào anh một cái rồi im thin thít. Trần Hinh hận không thể bay đến nhừ người kia một trận, cố gắng nhẫn nhịn cười gượng gạo rồi bước xuống xe.

Cậu vừa đi được khoảng mười bước thì điện thoại trong túi rung lên vài hồi. Cái mặt nhăn nhó, cáu gắt lấy điện thoại ra bấm xem thì thấy hiện lên tin nhắn từ...Ác Ma. Trái tim yếu ớt lại do quá hồi hộp mà đập thình thịch, ngón tay run run nhấn vào xem.

[ Xin lỗi vì hai tuần qua đã lạnh nhạt với em. Sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Tối nay đi ăn nhé, thế nào?]

Trần Hinh sững người nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, thoáng chốc gương mặt trưng ra nụ cười mãn nguyện. Hãy nói đây là Lâm Y Phàm khó tính của tôi đi? Nghĩ ngợi rồi Trần Hinh liền nhắn lại rất nhanh.

[ Được, tạm tha lỗi cho anh. Làm việc tốt nhé! ]

Nhắn xong cậu quay người lại nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần phi thẳng về phía trước, trong lòng vô cùng vui sướng.

Trần Hinh bước vô phòng làm việc thì đã gặp ngay chủ tịch Đông đứng đó nói chuyện cùng Lục Tử. Chợt nhớ lại tối qua, khoảnh khắc Lục Tử bỗng sáp lại gần hôn cậu vẫn còn ám ảnh tới bây giờ. Tự dưng lại thấy ngượng ngượng, Trần Hinh vội vàng xoay người theo hướng ngược lại đi tìm đường khác.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, bây giờ đã đến giờ ăn trưa. Trần Hinh ngồi trong phòng buông bút, dựa lưng vào ghế vươn vai một cái thật sảng khoái. Sau đó rời khỏi phòng đi tìm một quán ăn gần công ty để lót dạ.

Cậu đang ung dung đi đến thang máy thì bắt gặp giám đốc An thị, bước chân chợt khựng lại một chút. Mỗi lần gặp người phụ nữ này, chẳng hiểu sao cảm giác bất an cứ dồn dập xảy đến. Trần Hinh nhíu mày nửa muốn đi vào, nửa lại không, cứ đứng tần ngần đến khi An Mỹ lên tiếng, " Vào chung đi."

"......... " Trần Hinh bối rối nhìn cô một cái rồi cúi thấp mặt đi vào.

Thang máy đi xuống tầng trệt, cứ thế kêu ù ù rồi di chuyển dần xuống dưới. An Mỹ đứng bên cạnh khẽ liếc nhìn sang Trần Hinh, trong đầu thầm nhận xét.

Trần Hinh ngược lại hơi hồi hộp, chỉ mong thang máy xuống nhanh một chút. Đứng kế người phụ nữ quyền lực này, trái tim yếu ớt của cậu không thể chịu nổi. Nhớ lại hôm trước, cô ấy đột nhiên hỏi tên cậu, sau đó thì im bặt không nói nữa.

Thật là kỳ quái!

" Cậu là Trần Hinh phải không?" An Mỹ tiếp tục lên tiếng trước.

Trần Hinh khẽ giật mình, quay sang bên cạnh gật gật đầu, nở nụ cười gượng gạo, " Đúng vậy. Có..gì không, giám đốc An?"

" Giám đốc An sao?..." An Mỹ đột nhiên ồ lên một tiếng kèm theo là nụ cười ý vị, sau đó bồi thêm một câu, " Cùng nhau đi ăn trưa một chút, được không?"

Trần Hinh ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô, đột nhiên lại mời mình đi ăn trưa? Thật đúng là người phụ nữ kỳ quặc. Nhưng giám đốc An thị đã chủ động mời lẽ nào lại từ chối? Suy nghĩ một lúc, Trần Hinh cũng chấp nhận cùng cô đi ăn trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play