Sau sự việc hôm nay ở quán, cô chủ liền đến nói chuyện với tôi một chút. Có lẽ cô ấy sợ tôi mới ra đời làm việc mà gặp như vậy sẽ hoảng sợ các thứ, nhưng mà...tôi không thấy sợ cho lắm. Chỉ cảm thấy mấy người đó dơ bẩn quá thôi.
" Nếu sau này gặp loại người như vậy, cháu cứ mặt lì bỏ đi đi nha. Không thì cứ gọi cô đến xử lý."
Cô chủ quán mỉm cười nhìn tôi.
Ôm cái khay trong người, tôi cũng ngoan ngoan đáp lại:
" Dạ, cháu biết rồi. Cháu không sao đâu cô, cô đừng lo."
Lúc này cô mới tì ngón tay ở cằm, ánh mắt đăm chiêu liếc qua phía của Nguyện, bất đắc dĩ lắc đầu:
" Cũng đúng, cô cũng không cần ra tay làm gì cả nhỉ?"
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy Nguyện đang trưng ra bộ mặt than mà phục vụ cho những nữ sinh đang bấn loạn lên vì anh ấy. Trong bụng tôi khẽ cười thầm, không lẽ cô đang tự hào vì cháu trai mình sao?
Quay lại nhìn cô, tôi có chút thắc mắc:
" Cô này, không lẽ...cô không thấy chuyện anh ấy bảo là kỳ lạ sao ạ?"
" Chuyện tỏ tình á?" Cô chớp chớp mắt, " Lo làm gì hở cháu? Dù sao Nguyện nó cũng chỉ là cháu trai của cô thôi, sốc thì cũng thoạt đầu."
"..." Tôi mím nhẹ môi, không biết nói gì hơn.
Hồi lâu, cô chủ quán vỗ vai tôi, cười cười nháy mắt:
" Thật ra thì cô cũng ủng hộ thằng cháu khó ở kia lắm, còn có cô em gái của nó nữa. Mà, tính của nó thì không ai cản được đâu nếu nó đã thích. Ai, sao cô lại nói mấy điều này với cháu cơ chứ? Đừng nói lại với Nguyện nha, cô ngán đôi co với nó lắm."
Cười một cái, cô chủ quán lui vào trong phòng. Tôi đứng ngốc một chỗ, không biết vì sao cứ quay đầu nhìn Nguyện làm việc, trong đầu lại lan man nhiều thứ cô chủ vừa nói.
Nhưng rất nhanh, tôi liền gạt bỏ những điều đó, vì hiện tại tôi vẫn còn một hạnh phúc riêng của mình mà.
Hết giờ, tôi thay quần áo rồi đeo cái túi nhỏ, chuẩn bị rời khỏi quán. Khi đẩy cửa bước ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng thanh niên đang ngồi trên chiếc xe đạp, khuôn mặt không biểu tình cảm xúc gì đang chống hai chân xuống đất.
Bước chân tôi đột nhiên hơi ngập ngừng một chút. Nhìn thấy xung quanh vài cô gái thích thú lén lút nhìn anh, tôi khẽ cười một tiếng.
Rốt cục con gái trên đời này đều bị anh ấy thu phục hết rồi sao?
Còn đang mơ màng suy nghĩ thì từ đằng xa vọng tới một giọng nói lãnh đạm, xen chút ra lệnh bá đạo:
" Phi, lại đây."
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Nguyện đang hướng đến mình, bước chân cũng tự động đi tới đó. Liếc nhìn chiếc xe đạp thể thao của anh, tôi cứ nghĩ anh phải lái một chiếc xe máy xịn cơ.
Nghe bảo nhà anh giàu lắm cơ mà.
" Lên xe đi, tôi đưa em về." Nguyện bình thản đặt chân lên bàn đạp, vào tư thế sẵn sàng.
Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị kịp mà. Khi không hôm nay lại...
" Đừng làm giá với tôi. Tôi chỉ cho phép một mình em ngồi lên yên sau thôi đấy."
Nguyện lần nữa lên tiếng, giọng điệu hình như có hơi mất kiên nhẫn. Tôi ngước mắt nhìn anh, sau đó nhìn xuống yên sau, thôi thì cứ ngồi vậy.
Dù sao hôm nay tôi cũng đi xe buýt đến, bây giờ đi ra bến xe chắc là còn phải đợi chuyến cuối cùng nữa.
Ngồi lên rồi, Nguyện liền lao thẳng về phía trước. Nhưng kỳ thực, tôi cảm giác như những người đi bộ còn đi nhanh hơn là tốc độ chạy xe của Nguyện nữa. Có thẻ dùng cụm từ tốc độ tập dưỡng sinh để miêu tả việc này.
Ngồi phía sau, tôi nhìn thấy một bóng lưng thật lớn, che chắn hết gió đêm cho tôi. Trên đường phố giờ này vẫn còn nhộn nhịp chán, người người nắm tay tản bộ trên vỉa hè, một số lại tụ tập ở quán nhậu.
" Nhà anh có gần đây không?"
" Cũng gần lắm."
" Ồ..." Tôi gật đầu, sau lại hỏi, " Anh thích đi xe đạp hả?"
Nguyện ngồi trước đột nhiên ngồi thẳng lưng, " Có chuyện gì à?"
" Không có, em chỉ thắc mắc sao anh lại không đi xe máy thôi. Xe đạp hơi tốn sức."
Chợt nghĩ đến Vu Tư, mới lớp Mười đã chọn xe phân khối lớn rồi. Tôi từng hỏi không sợ công an bắt à, thì cậu ta bảo có tiền thì cứ xài đi. Aish, cái tên lậm thiếu gia đó!
Nghe hỏi xong, Nguyện khẽ cười, âm thanh len qua ngọn gió thoảng qua tai tôi một tiếng, trầm ấm, lãnh đạm.
" Tôi thích đi xe đạp hơn, thuận tiện nhiều thứ."
" Ví dụ?"
" Chở người yêu sẽ đi lâu hơn."
"..."
Tôi im lặng suốt quãng đường, không dám hỏi gì thêm.
Đi hơn được nửa con đường, khi Nguyện rẽ trái vào một con hẻm nhỏ hơn thì bỗng dưng sau lưng tôi ầm ầm âm thanh nổ máy. Giật thót tim, tôi quay đầu lại nhìn qua liền thấy một đám thanh niên "cưỡi xe" đang đuổi theo chúng tôi.
Bám chặt vào áo của Nguyện, tôi lo lắng nói, " Nguyện, hình như có người theo chúng ta."
Tôi không rõ sắc mặt của anh ấy như thế nào, chỉ biết anh ấy tăng tốc đạp xe, lao như vũ bão. Nhưng căn bản xe đạp thì không thể như xe máy, một không thể chọi đến ba. Cuối cùng hai chúng tôi bị chặn đầu xe.
Bọn người kia lấp ló qua ánh đèn pha từ xe máy, rốt cục cũng chịu xuất đầu lộ diện. Một trong những tên đó có gương mặt khá quen thuộc. Tôi đứng phía sau Nguyện, hơi nhoài người nhìn ra, phát hiện kia chính là...kẻ khi nãy đã sàm sỡ tôi.
" Nguyện, đó là người khi nãy..." Tôi lo sợ thì thầm.
Nguyện lúc này cúi xuống nhìn tôi một chút rồi kéo tôi ra hẳn sau lưng, sau đó hướng đến bọn kia, cứng giọng:
" Bọn bây muốn gì?"
" Mày khi nãy đã làm thương bạn của tao đó."
" Vậy à? Sao tôi không nhớ nhỉ?"
Tôi đứng phía sau nghe Nguyện đối đáp thiếu đòn như vậy, trái tim đập thình thịch suýt ra rơi hẳn ra ngoài rồi. Vì không muốn gây hấn thêm với tụi nó nên tôi cứ kéo nhẹ áo anh ấy, nhắc nhở:
" Anh bình tĩnh đi. Không nên đôi co với tụi nó đâu..."
Nguyện hạ mi mắt, giống như đang suy nghĩ. Khi nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên từ trong tay của bọn chúng, đại não của tôi đã ngừng lại hẳn. Một vòng luẩn quẩn không tìm ra biện pháp gì hay ho cho lúc này.
Ngược lại với tôi, Nguyện vẫn bình thản hạ thấp giọng nói, lạnh nhạt bảo:
" Chuyện khi nãy là lỗi của bạn mày, đừng nhảy cẩng lên như chó bị đánh như thế."
" Mày nói gì?" Thằng cầm đầu trừng lớn mắt, có vẻ nóng máu rồi nên liền sai hai tên bên cạnh tiến lên.
Tôi bất chợt bị Nguyện đẩy mạnh ra phía sau, hai chân loạng choạng suýt thì bị ngã xuống đất. Nhìn thấy ánh sáng bạc lại lóe lên trong mắt mình, tôi kinh hãi hét lớn một tiếng:
" Nguyện, cẩn thận!!!"
Tôi vừa dứt lời thì phát hiện chân phải của Nguyện đá lên cao rồi quét về phía sau, tiếp đến là âm thanh leng keng quen thuộc, dao găm trong tay hai tên kia tiếp đất một cảnh chuẩn xác.
" Đi."
Nguyện nói xong liền túm lấy áo tôi kéo dậy, động tác của anh ấy cực kỳ nhanh nhẹn, phá vỡ vòng vây của bọn kia để chạy về phía trước. Nhưng căn bản bọn kia không muốn buông tha cho bọn tôi nên Nguyện liền khựng bước, quát lớn bảo tôi chạy đi tìm người giúp đỡ.
" Mau lên!!!"
Nguyện quát xong thì quay lưng, tiếp tục thúc vào bụng của mấy tên mới xông lên nữa. Tôi hai chân cứ vô thức lùi về phía sau, trong mắt chỉ nhìn thấy hình dáng của Nguyện đang ra sức đỡ đòn từ bọn nó.
Vội vàng xoay mạnh người, tôi chạy nhanh đi tìm một người giúp đỡ. Chạy đến hơn một đoạn tôi mới tìm thấy một nhóm người, không để thời gian lấy lại nhịp thở, mặt mũi tôi trắng bệch không còn giọt máu khiến cho người ta cũng khó hiểu.
" Sao vậy cháu?" Nhóm người đó đều là những người đàn ông vạm vỡ.
" Cháu, bạn cháu gặp nguy hiểm ạ. Chú, các chú giúp bạn cháu với." Tôi gần như bật khóc, kéo tay những người đó đến hiện trường.
Hiện trường khi chúng tôi đến nơi thì đã...xong cả rồi.
Nhìn bọn người kia nằm sấp trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn quằn quại làm tôi hoang mang lắm. Nhưng không để ý đến bọn nó làm gì, tôi chạy ngay đến chỗ của Nguyện, xem xem anh có bị thương hay không.
Khuôn mặt của anh mọi ngày đều không bày tỏ cảm xúc, hôm nay vì một vết cắt sâu ở trên cánh tay mà chân mày đã nhíu lại không ngừng. Những người tôi nhờ giúp đỡ thật sự tốt bụng khi đưa chúng tôi đến một nơi an toàn hơn.
Vết thương trên tay Nguyện đã được băng bó, tôi ngồi bên cạnh cứ chăm chú nhìn vào cánh tay của anh, trong đầu rỗng tuếch không biết đang nghĩ gì nữa.
Nguyện giơ tay lên hạ tay xuống vài lần, sau đó xoa tóc tôi:
" Khi nãy đã sợ lắm à?"
Tôi mơ hồ gật gật đầu, mắt lại muốn nóng lên. Thật sự rất sợ đó, sợ lắm...
" Anh còn đau không? Em chở anh về nha."
Nguyện nghe thế liền bật cười, đột nhiên kéo tay tôi một cái, ôm hẳn tôi vào lòng.
" Nếu tôi đau thì em làm gì đây?"
Tôi ở trong lòng anh đột nhiên lại mơ màng lắm, chiếc mũi khịt khịt thành tiếng, vội vàng lách ra, cẩn thận cầm tay anh lên, thổi phì phì.
" Em nhớ trước đây em hay thổi cho ba đó, ba sẽ hết đau."
Nói rồi tôi lại thổi nhè nhẹ lên chỗ băng bó. Hồi lâu Nguyện nâng mặt tôi lên, đôi mắt đẹp đẽ của anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
" Em lo lắng cho tôi lắm đúng không?"
Tôi như bị đôi mắt kia thôi miên, cái đầu phản xạ gật gật liên hồi. Sau đó tôi khẽ nhíu mày, bộ mặt lo lắng cùng tức giận:
" Anh liều lắm đó! Anh làm em sợ gần chết. Lỡ như anh bị gì thì em phải làm sao đây?"
Nguyện có vẻ kinh ngạc mà nhướn mi, khóe môi cong lên một đường thật mảnh. Khi anh định mở miệng nói thêm gì đó thì tôi hu hu hai tiếng.
" Thật là, nếu như anh xảy ra chuyện thì em biết nói làm sao với cô của anh chứ, hức?"
Dụi dụi mắt, tôi phát hiện Nguyện không còn mỉm cười nữa, thay vào là bộ mặt than mọi ngày. Còn chưa hiểu chuyện gì thì anh ấy đã đứng dậy, thở dài một tiếng.
" Trước đây cũng có một người cũng từng khóc khi tưởng tôi không còn sống. Đến khi tôi hỏi người đó lo lắng cho tôi đúng không thì...em biết người đó nói gì không?"
Bỗng dưng anh ấy lại đề cập đến chuyện này làm tôi có chút ngờ nghệch. Nghĩ một hồi, tôi vẫn không có câu trả lời. Nguyện ngược lại bật cười, cười đến chua xót.
" Người đó bảo, lo lắng cho tôi, nếu như tôi chết đi thì người đó nói làm sao với em gái tôi đây."
"..." Tôi mở to mắt nhìn Nguyện, trong đầu ầm một tiếng.
Sao lại nói hệt như tôi khi nãy vậy?
" Trùng hợp quá!" Tôi cảm thán.
Nguyện nhìn tôi bằng ánh mắt ưu phiền, cũng đau lòng. Tôi không rõ vì sao anh ấy lại có ánh mắt như thế. Một hồi trầm mặc, Nguyện đứng thẳng người, tiến về phía trước, vừa xoay người vừa nói:
" Không có gì trùng hợp cả. Là vốn dĩ dù ở quá khứ hay hiện tại, người đó vẫn chưa từng thích tôi."
Sau đó, Nguyện đưa tôi về thẳng nhà.
Đừng hỏi tôi có trả lời anh sau câu nói kia hay không, vì tôi không biết phải trả lời gì cả. Nhưng tôi cảm thấy lòng mình nặng nề, giống như bản thân đang đóng vai một người phản diện tàn nhẫn vậy.
Sáng hôm sau, tôi đến trường với một đôi mắt gấu trúc. Vu Tư vừa nhìn tôi liền nhíu mày, truy vấn tôi thức đêm làm gì mà không chịu ngủ. Sau khi truy vấn xong, tôi liền dựa vào người cậu ấy, nhắm mắt ngủ một chút.
Chúng tôi thường hẹn nhau ở trên sân thượng của trường. Một nơi có lẽ là bí mật đối với chúng tôi.
Những hôm tôi ở lại trường thì Vu Tư thường đem đồ ăn ở nhà lên sân thượng, cùng tôi ăn trưa rồi một lát đi học tiếp.
Hôm nay cũng như thế.
Khi nhắm mắt ngủ thiếp đi một chút, tôi tỉnh lại thì trống trường vừa vang lên hai hồi. Vu Tư đứng dậy chỉnh lại đồng phục. Tôi chớp chớp mắt đợi cơn buồn ngủ tan biến, lúc quay lưng lại gom đồ đạc, tôi tình cờ nhìn thấy dòng chữ hôm bữa mình ghi lên tường để giải trí.
Hôm đó tôi ghi: Tôi cảm thấy cô đơn quá!
Và hôm nay, hôm nay tôi lại phát hiện bên dưới dòng chữ mà tôi ghi, có một dòng chữ khác...trả lời lại tôi.
Trên đó viết: Nếu cậu cô đơn, tớ có thể làm bạn với cậu. Chúng ta cùng tâm sự, được chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT