Cảnh tượng này tôi đã chứng kiến rất nhiều lần ở trong phim.

Những khi tôi coi đến phân cảnh một chiếc xe lớn lao đến nhân vật chính, mà nhân vật chính lại chỉ đứng trơ mắt nghênh đón nó tới húc mình văng ra thật xa là tôi lại cáu không chịu được.

Tôi luôn tự hỏi tại sao người ta không chịu lùi về sau hay chạy đến chỗ khác ngay lập tức đi? Để rồi kéo thêm một người khác bay vào cứu mình rồi lại khiến cho họ phải bị thương.

Đúng là tôi đã cáu đến mức như thế. Cảm thấy đạo diễn cũng quá cẩu huyết thế nhưng ngay lúc này đây, tôi đang là cái đứa nhân vật chính đó và tôi cũng không thể nào nhấc chân khỏi mặt đất được.

Không hiểu lý do gì nó hai chân tôi nặng như đeo hai khối chì hai bên, hoàn toàn không có một tí sức lực nào hết.

Đến khi ở trong hoàn cảnh của người khác, tôi mới hiểu được sự bàng hoàng đến chết điếng là như thế nào.

Hai mắt cứ như vậy mà nhắm chặt lại, các khớp tay cũng siết lại đến hiện cả gân xanh. Quả tim nằm trong lồng ngực đang ra sức đập thật mãnh liệt, dồn dập không ngừng nghỉ.

Làm ơn đi, cái người lái xe moto ấy lẽ nào muốn đến gặp tử thần sao? Nếu muốn gặp thì cứ mà gặp một mình thôi chứ...

Âm thanh của chiếc xe ngày càng gần ngay bên tai, phía sau lưng tôi lại nghe hàng loạt thanh âm khác nhau.

Có người còn sợ hãi hơn tôi, họ còn hét lớn hơn tôi.

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Cuộc sống này làm gì có cái gọi là màu nhiệm như cổ tích chứ?

Cơ thể tôi dần nghiêng về một hướng và ngã sập xuống mặt đường nóng rát. Tôi cảm nhận được rất rõ sự bỏng rát mà mặt trời truyền xuống cho mặt đất lúc này.

Sức nóng như muốn thiêu đốt cả người tôi vậy.

Âm thanh của chiếc xe moto đã biến mất, để lại biết bao thanh âm hỗn tạp khác. Tôi chỉ thắc mắc có một điều thôi, vì sao tôi vẫn chưa mất đi ý thức?

Chậm rãi hé mắt, tôi nhìn thấy một bầu trời trong vắt, ánh nắng đã chan hòa hơn khi nãy.

Đảo con ngươi một vòng rồi lại một vòng, tôi thật sự vẫn còn nhận thức được mọi thứ xung quanh.

Tôi chưa chết.

A, tôi chưa chết...

Giật mình với chính suy nghĩ của bản thân, tôi cẩn thận ngồi dậy, nhìn qua phía bên cạnh thì phát hiện có một người đang nằm bên dưới đỡ hơn nửa phần đau đớn cho tôi.

Nhìn người nọ trong một bộ đồng phục học sinh, khuôn mặt không mấy thuần Việt, khóe miệng liên tục nhếch lên khẽ xuýt xoa.

Lúc này tôi mới nhìn xuống chân người ta, thấy máu đang chảy ra ở đầu gối.

Cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lồng ngực, tôi vội vàng đưa hai tay ra đỡ lấy người đó đứng dậy. Kỳ thực, lúc ngồi thì chúng tôi bằng nhau, thế nhưng khi đứng dậy thì người nọ rõ ràng là một thiếu niên vừa đẹp lại vừa cao ráo.

Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên ấy, sau đó lo lắng hỏi:

" Cậu không sao chứ? Chân cậu bị thương rồi. Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé."

Người nọ xoay xoay gót chân, co đầu gối lên lên xuống xuống rồi xua tay với tôi. Đôi mắt mang một sắc màu xanh lam đó liếc qua phía này, chỉ hai giây nhưng đủ khiến người khác mê mẫn.

" Đi đường mà để mắt ở dưới mắt cá chân à?"

Thoạt đầu tôi hơi ngỡ ngàng, sau đó thì biết lỗi mười phần mười là ở mình cho nên liền cúi đầu, lí nhí nói:

" Là lỗi của tôi. Cho nên...tôi sẽ báo đáp cho cậu. Cậu cùng tôi đến bệnh viện đi, tôi sẽ trả tiền chữa trị."

Người đó một chân đi khập khiễng, thế nhưng không hề tỏ ra đau đớn nữa. Ngược lại người đó bước tới gần chỗ tôi, hơi cúi thấp đầu xuống đảo mắt qua lại mà nhìn tôi.

Nhìn một hồi, người nọ bảo:

" Cũng không tệ."

" Ơ?"

Tôi ngước mắt lên lại chỉ nhìn thấy màu xanh lam xinh đẹp ấy.

Nuốt khan trong vô thức, tôi chợt nhớ ra màu sắc mà tôi thích nhất chính là xanh lam, còn có màu trắng.

Người đó cười nửa miệng, trông đểu vô cùng.

" Tôi không muốn lấy tiền viện phí. Sao không thử lấy thân báo đáp xem?"

Lấy, thân, báo, đáp?

Không lẽ muốn tôi đi làm osin cho cậu ta sao?

Tôi hơi nhíu mày, định nói vài lời thì người nọ đã nhanh chóng vươn hai vai, bẻ khớp cổ rồi nghiêng đầu nhìn tôi.

Trước khi rời đi, người nọ đã tặng tôi thật nhiều nụ cười nhếch mép.

" Hiện tại có lẽ không cần, nhưng sau này nếu có gặp lại, tôi vẫn muốn nhận món quà báo đáp là thân thể của cưng hơn."

" Tạm biệt, kẻ "người gặp người thích"."

Tôi đứng trên vỉa hè, ánh mắt cứ mãi dõi theo bóng lưng cao gầy đó đang dần hòa vào dòng người đông đúc.

Thật ra, khi nãy tôi đã bị đôi mắt màu xanh lam ấy làm cho suy nghĩ có tí ngưng đọng, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra một điều nữa.

Người nọ, cũng có một nốt ruồi son dưới mắt.

" Ý!!"

Nghe tiếng gọi, tôi quay người lại liền thấy Như cùng Khải Tâm chạy đến rất nhanh. Theo phía sau là một loạt những người đã đi cùng.

Khải Tâm bắt lấy hai vai của tôi, vội vã giơ tay tôi lên xem đến ngứa ngáy. Như ngược lại hỏi han nhiều hơn.

" Ý vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Tôi ngăn hành động khám xét thân thể của Khải Tâm lại, nhìn Như cười cười:

" Ý vẫn ổn. May mắn là có người kéo Ý tránh khỏi chiếc xe đó rồi."

Như khẽ thở ra, bay lại ôm tôi.

" Cậu làm tớ sợ điếng người. Khi không lại bỏ chạy như vậy...Đừng có làm thế nữa. Nguy hiểm quá."

Tôi gật gù cho cô nàng yên tâm.

" Ý biết rồi."

Khải Tâm đứng bên cạnh, mặt càng đen hơn.

" Vậy thôi tôi đưa cậu về luôn nhé? Về nghỉ ngơi."

Tôi lại gật gật.

Mấy người trong nhóm cũng bắt đầu giải tán, ai về nhà nấy.

Xung quanh cũng chẳng còn bao nhiêu người. Còn tôi, Khải Tâm, Như, Vu Tư cùng một vài bạn nữ khác.

Tôi đứng cùng với Như đợi Khải Tâm đi lấy xe. Hai đứa nói cũng không ít chuyện, chủ yếu là nói những chuyện vui vẻ để làm tinh thần tôi ổn lại thôi.

Vu Tư vẫn trầm mặc ở một bên.

Tôi nhiều lần lén nhìn qua phía cậu ấy, nhưng rồi luôn đem về thất vọng cho bản thân.

Trên đường đi về nhà, Khải Tâm cũng chỉ hỏi là tôi có cần đến trạm y tế để kiểm tra không. Nó hoàn toàn không đề cập đến chuyện khi nãy xảy ra ở trong quán nữa.

Về đến trước cửa nhà, Khải Tâm bỗng giữ lấy tay tôi, buộc tôi quay người nhìn nó.

" Hai người xảy ra mâu thuẫn à?"

Tôi muốn trốn tránh cho nên đã cười ngây ngốc, giả vờ như không hiểu gì cả.

" Tôi với Như á?"

Khải Tâm có vẻ nghiêm túc rồi, nó chau mày:

" Đừng giả điên, cậu biết tôi nói đến ai mà."

" À..." Tôi cười nhạt một tiếng, ngồi phịch xuống bậc thêm mát lạnh.

Khải Tâm cũng dựng chống xe rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Nó im lặng, chăm chú nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

" Lúc trước tôi có làm việc bên nhà Vu Tư, cậu biết đúng không? Ngày cuối cùng tôi làm cho cậu ấy, tôi có hỏi cậu ấy có muốn nói gì với tôi không. Dù sao cũng là ngày cuối cùng tôi làm việc mà..."

Khải Tâm hơi cúi mặt, trầm trầm nói:

" Ừm, rồi Vu Tư nói gì?"

Tôi ôm gối, cằm đặt lên mu bàn tay.

Mỗi lần nhớ lại câu nói đó, tôi không cách nào giữ cho bản thân bình tĩnh được. Giống như một vết thương tuy nhìn có lẽ đã lành, nhưng mỗi khi ấn vào nó thì bạn vẫn sẽ thấy đau.

Tôi cũng thế.

Cứ nghĩ lúc này kể lại câu chuyện đó cho Khải Tâm nghe thì tôi sẽ bình tĩnh hơn buổi tối hôm ấy. Nhưng mà tôi chẳng làm được.

Tôi thật nhu nhược...

" Vu Tư đã bảo như thế..."

Khải Tâm quay hẳn qua phía tôi:

" Sao lại như vậy được? Sao có thể nói như vậy với cậu?"

Tôi cũng nhìn Khải Tâm, hai bàn tay lau lau viền mắt, miệng lại cười.

" Vu Tư nói đúng mà. Tôi biết vì sao cậu ấy lại nói như thế...Tôi hiểu rõ lắm..."

" Ý..."

Tôi nhìn xuống mấy ngón tay của mình, vô tình nhìn thấy trên da thịt đọng lại viên nước tròn tròn đang lăn tăn trượt xuống.

" Tôi đã tổn thương cậu ấy..."

" Cậu không biết được đâu. Cậu...không thể biết được chuyện đó..."

Khải Tâm nhướn người lên kéo tôi sát vào lồng ngực, thì thầm như dỗ dành một đứa trẻ.

" Cứ nói đi, tôi sẽ nghe hết."

" Cậu có thể nghe nhưng sẽ không thể hiểu, không thể chấp nhận..."

" Gì chứ? Tôi đã luôn ở bên cạnh câu mà, không phải sao? Nói đi Ý, nói với tôi đi."

Trong mơ màng, tôi đã vươn tay ôm lấy Khải Tâm, vùi đầu sâu vào ngực nó. Thút thít vài âm thanh khe khẽ, tôi mơ hồ nói ra suy nghĩ của mình.

Tôi đã nói:

" Khi cậu hỏi tôi thích ai, tôi đã bảo là tôi thích Vu Tư. Nhưng không ai biết đó chỉ là một việc rất sai trái. Tôi...tôi đã đem Vu Tư ra làm bình phong che chắn cho mình. Khải Tâm, tôi thật ra là thích cậu. Tôi rất thích cậu, cậu có biết không? Tôi thích cậu từ rất lâu rồi. Tôi thích cậu từ lúc cậu cho tôi thỏi kẹo sô cô la, tôi thích cậu lúc cậu chọc tôi cười, tôi thích cậu khi chúng ta cùng làm bánh quy, tôi thích cậu đến mức đã không ngại trời mưa mà chạy đến nhà cậu. Tôi thích cậu như thế, và tôi đã tổn thương Vu Tư cũng vì thế. Khi hai người đánh nhau, tôi đã vì bảo vệ cậu mà ngăn cản Vu Tư, thậm chí là đánh cậu ấy..."

" Tôi...tôi...thích cậu như vậy đó."

Sự sợ hãi ngày trước hình như đã không còn, thay vào đó là một sự giải thoát. Tôi muốn giải thoát những tâm tư này. Tôi không thể chôn kín nó được nữa khi mà Khải Tâm luôn ở ngay bên cạnh tôi, quan tâm tôi...

Tôi nói xong thì bầu không khí cũng lặng xuống hẳn.

Hai bàn tay vẫn ngang bướng bám chặt vào áo khoác của Khải Tâm. Tôi chỉ muốn ôm tên nhóc này thật lâu, thật lâu thôi.

Khi bày tỏ tôi lại không sợ hãi bằng lúc bày tỏ xong xuôi tất cả.

Im lặng hồi lâu, tôi cuối cùng cũng chủ động tách ra khỏi Khải Tâm, lau nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt xong, tôi lại mỉm cười.

" Nếu như cảm thấy khó chấp nhận quá thì cứ xem như tôi chưa nói gì đi, có được không? Sau đó chúng ta sẽ như mọi ngày, như trước đây, được không?"

Tôi lo lắng mà liên tục lắc đầu:

" Tôi thật sự không muốn mất thêm một người nữa, không muốn, thật sự không muốn..."

Khải Tâm bỗng dưng đứng dậy khiến tôi ngỡ ngàng không nói nên lời. Sau đó nó lại vươn tay ra, nắm lấy tay tôi kéo lên.

Hai đứa lại đứng đối mặt nhau, Khải Tâm ân cần xoa nhẹ viền mắt của tôi, cẩn thận chỉnh lại đầu tóc rối bù của tôi.

" Đã nói ra rồi làm sao có thể coi như chưa nghe được chứ?"

Tôi hơi sửng sốt:

" Cậu không thấy kỳ quái?"

Khải Tâm cười có chút khó khăn, " Có lẽ vậy."

Tôi cúi mặt, không nói gì nữa.

" Kìm nén lâu như vậy khó chịu lắm đúng không?"

Gật gật gật.

" Đừng nghĩ nhiều quá, biết chưa? Mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Xem xem có bị thương thì nhớ xức thuốc với dán băng cá nhân đó."

Tôi ngẩng mặt, đối mắt Khải Tâm mà mỉm cười.

#

Giáng sinh, cũng là sinh nhật của Vu Tư.

Buổi trưa hôm ấy tôi đã làm ra thật nhiều chiếc bánh quy tạo hình ngộ nghĩnh rồi đóng hộp.

Nhớ năm ngoái tôi cùng Vu Tư đã vi vu khắp thành phố để ăn mừng sinh nhật của cậu ấy. Năm nay có lẽ điều đó hơi khó để thực hiện, nhưng tôi sẽ không thể vô tâm mà không nhớ được.

Sau khi hoàn thành một loạt bánh quy kia thì ngoài trời cũng đã xế chiều mất rồi. Bầu trời nhuốm một sắc hồng cam như mấy tấm vải lụa khổng lồ.

Ông trời lại nấu cơm rồi.

Tôi bỏ mười cái bánh quy vào trong hộp quà, sau đó xách cái chiếc xe đạp đã được sửa kia ra mà leo lên, phóng về phía trước.

Từ nhà tôi qua nhà Vu Tư là một quãng đường xa tít, nhưng tôi không ngại mệt, không ngại xa.

Có lẽ ngoại trừ tôi ra thì không đứa bạn nào biết được ngày sinh nhật của thiếu gia tiền tỷ kia cô đơn đến thế nào.

Có lẽ Vu Tư không nói ra điều đó nhưng tôi có thể cảm nhận được.

Có lẽ, ngày hôm nay là một cơ hội tốt để tình bạn của chúng tôi được hàn gắn.

Chạy một quãng xa thật xa, ngôi biệt thự rộng lớn của Vu Tư cuối cùng cũng hiện ra trước mắt tôi. Chậm rãi đạp phanh, tôi tấp vào trước cổng chính cao hơn ba mét.

Đứng nhìn qua những song sắt màu đen, tôi thấy có một chị gái đang tưới cây. Liếc mắt qua phải, tôi thấy cái chuông cửa liền chạy đến, ấn hai lần.

Chị gái kia nhanh chóng chạy đến.

" Em tìm ai?"

Tôi lễ phép chào chị một cái rồi nói:

" Em đến tìm Vu Tư ạ. Bạn ấy có ở nhà không?"

Chị gái nhìn tôi một cách nghi hoặc, sau đó nhỏ giọng nói:

" Cậu chủ bây giờ đang học, hay là ngày mai em ghé qua đi."

Nghe chị nói, tôi nhất thời nhìn qua cái hộp quà rồi lắc đầu kiên định:

" Em sẽ đợi cậu ấy học xong."

Tôi được mời vào ngồi chờ ở phòng khách. Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi đã muốn cạn hai ly nước rồi và thầy giáo cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Đây là người thầy dạy Tiếng Anh này.

Tôi hơi mỉm cười chào thầy ấy, sau đó lại nhìn đến chị gái kia.

" Chị ơi, em có thể gặp Vu Tư chưa ạ?"

Chị ấy có chút bất đắc dĩ nhìn tôi, " Đợi chị một chút."

Sau đó chị bước lên lầu, chừng hai phút sau đã đi xuống. Chị nói lại với tôi rằng:

" Khi chị lên thì cậu chủ vừa mới ngủ thì phải. Chị gõ cửa mà không nghe trả lời. Hay là ngày mai..."

" Không được ạ!" Tôi có chút mất kiên nhẫn, nhưng rồi vẫn hạ giọng, cố gắng kìm nén, " Em sẽ đợi cậu ấy ngủ dậy."

Chị gái không nói gì nữa.

Đồng hồ tích tắc trôi đi thật chậm chạp. Lại thêm một tiếng trôi qua. Lúc này tôi nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa, kèm theo âm thanh của xe ô tô.

Vừa định đứng dậy nhìn thử xem là ai ở ngoài đó thì chị gái kia có vẻ rất vội vã, nắm lấy tay tôi kéo đi ra ngoài sau vườn.

" Ông chủ vừa về, tính tình ông ấy khó chịu lắm. Em cứ đợi ở ngoài này nhé."

Nhìn bộ dạng gấp gáp của chị, tôi cũng thuận theo mà nghe lời.

" Vâng, vậy em sẽ đợi ở ngoài cổng. Vu Tư dậy thì chị báo giúp em nhé."

Quá trình tôi tặng quà cho Vu Tư cũng thật gian nan. Từ ngoài cổng đi vào phòng khách, rồi từ phòng khách đi thẳng ra ngoài cổng.

Ngồi xổm trước cổng chính, tôi hát liên tục mười bài hát thế nhưng Vu Tư vẫn không thức dậy. Vu Tư không ra gặp tôi.

Người liên tục gặp tôi không ai khác chính là chị gái kia.

Chị ấy cũng là một người kiên nhẫn và giỏi chịu đựng.

Ban đầu chị ấy còn nhắn lại lời của Vu Tư, về sau thì chị chỉ lắc đầu, vẻ mặt rất tiếc cho tôi.

Tôi nhìn chị, đôi mắt híp lại, mỉm cười.

" Em cảm ơn chị. Xin lỗi vì đã phiền chị."

Sau đó, tôi đưa cho chị ấy hộp bánh, " Chị đưa tận tay Vu Tư giúp em nhé. Chị cứ bảo đây là quà sinh nhật của Ý. Bánh là Ý tự làm. Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ."

Chị gái rời đi với hộp quà trên tay.

Tôi nhìn theo bóng dáng của chị qua những song sắt màu đen, hồi lâu, tôi lần nữa ngồi xổm trên đất, lấy bàn tay ôm kín mặt.

Giáng sinh đến rồi, đâu đâu cũng nghe bài hát Jingle Bell cả. Không khí cũng lạnh hơn, lạnh đến mức hai bàn tay tôi sắp đông cứng lại.

Cũng thật may là ở Việt Nam không có tuyết, nếu không có khi đêm hôm đó tôi đã sớm bị tuyết vùi lấp thành một người tuyết cô đơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play