Còn tôi cứ mải nhìn ngắm cái này đến chạm vào cái kia. Tha lỗi cho một đứa nhóc nhà nghèo như tôi đi.
Đi xe hơi có vẻ êm lắm, nhưng khổ cái con đường nó không bằng phẳng mấy nên lâu lâu hơi xóc. Mỗi lần thế cả người tôi đều nghiêng nghiêng đảo đảo, có lúc còn ngả hẳn qua phía Vu Tư.
Khi vai chạm vai, tôi giật mình ngồi thẳng dậy, liếc mắt nhìn qua thì thấy Vu Tư vừa mới lườm nguýt mình một cái.
Tôi nuốt nước bọt:
" Tại cái xe ấy."
Vu Tư trầm ngâm nhìn tôi thật lâu, sau đó bảo:
" Dựa lưng vào ghế đi, không bị ngã nữa."
Nghe theo lời Vu Tư, tôi vừa gật gù vừa dựa dính lưng vào mảng ghế đệm phía sau.
Con xe vẫn vi vu trên đường.
Bây giờ tôi mới biết nhà của Vu Tư lại xa trường như thế này đó. Xe hơi đi nãy giờ cũng hơn mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu dừng lại.
Mắt tôi lại bị sự mát lạnh của máy điều hòa làm cho díp lại. Chẳng bao lâu, tôi ngủ thật.
Hai mi mắt dính chặt vào nhau, hơi thở tôi dần rơi vào trạng thái đều đều. Chẳng trách hôm nay tôi học hơi bị nhiều, còn có bài kiểm tra nữa chứ.
Mỗi lần nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ thì tựa như tôi vẫn chưa thực sự ngủ vậy. Khác với khung cảnh hiện thực, tôi thường xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào đó, hầu như đều chẳng có bóng người nào hết.
Một mình tôi một thế giới rộng lớn như vậy đó.
Nhưng hôm nay tôi đến nơi khác rồi. Một lâu đài thật nguy nga lộng lẫy với chùm đèn xa hoa phía trên cao đang phát sáng. Xung quanh nơi đâu cũng được dát vàng làm mắt tôi lóa cả lên.
Tôi nhìn ngó nhìn phải, rồi ngẩng mặt lên nhìn cái cầu thang nhiều bậc được trải thảm đỏ thật hoành tráng.
Chép chép miệng vài tiếng, tôi híp mắt lại quan sát đánh giá, sau đó từng bước từng bước đặt chân lên đó.
Một bậc lại một bậc, tôi đi lên đến một nửa cầu thang thì bỗng dưng phát hiện có một bóng dáng thình lình xuất hiện.
Ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt cực kỳ ôn nhu, đôi mắt đen láy sáng như vì sao tinh tú trên trời đêm. Khóe môi người đó còn vừa cong lên thật mảnh, cười với tôi.
Rõ là cười với tôi đó.
Tôi như bị nụ cười lẫn ánh mắt đấy thôi miên, đứng bất động một chỗ. Mải cho đến khi tôi cảm giác cơ thể mình có chút thay đổi, liếc mắt nhìn xuống mới nhận ra bộ đồng phục học sinh của tôi đã được biến thành một chiếc váy dạ hội.
Mái tóc mỗi ngày dài không dài, ngắn không ngắn mà cứ lửng lửng, bây giờ đã được búi cao lên.
Khụ.
Ôi, cái hình ảnh quái gì thế này?
Tôi sửng sốt như không tin vào mắt mình.
" Nhảy cùng tôi chứ?"
Giọng nói tràn ngập tư vị ấm áp truyền vào bên tai làm tôi bất ngờ ngước mắt lên nhìn. Trông thấy cánh tay kia duỗi ra về phía tôi, tỏ ý mời làm tim tôi hẫng đi thật nhiều nhịp.
Mất một lúc thích ứng, tôi mới có thể chậm rãi gật đầu, định vươn tay nắm lấy bàn tay người kia thì...
Ừm, bàn tay người này hơi lạnh đó.
Tôi thoạt đầu sờ sờ mấy ngón tay cho có cảm giác, hồi lâu thì nắm chặt lấy, giống như một thú cưng.
" Làm cái quái gì lại nắm tay tao hử?"
Giọng nói này sao quen thế? Ồ ồ lại lạnh nhạt, còn pha tí hung hăng bạo lực nữa.
Tôi mơ màng mở mắt, chợt thấy lâu đài nguy nga kia biến mất rồi. Một không gian nhỏ hẹp hơn, còn thật lạnh làm tôi tỉnh cả giấc.
Đảo mắt một vòng, tôi ngờ ngợ nhớ ra tôi đang ngồi trên xe hơi riêng của Vu Tư.
Vậy...bàn tay khi nãy tôi có cảm giác là tay của ai thế? Đáng lý trong mơ thì không thể nào rõ ràng như vậy được.
Tôi dụi dụi hai mắt, ngây ngốc nhìn Vu Tư đang nổi giận. Không hiểu mô tê chuyện gì, tôi còn hỏi:
" Sao thế? Trong xe lạnh quá hả?"
Tôi hỏi xong, hai tay xoa xoa người, lạnh thật!
Vu Tư lúc này hừ mũi một tiếng, ném vô người tôi cái áo khoác. Tôi chụp lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn anh đại.
" Mặc vào đi."
Tôi gật đầu, cười mỉm, " Cảm ơn cậu."
Mặc áo vào, tôi lập tức thấy bầu không khí ấm áp. Hít hít vài cái, tôi nghe có mùi xà phòng thơm thật là thơm toát ra từ chiếc áo khoác của Vu Tư. Liếc mắt nhìn cậu ta một cái, tôi lén hít thêm vài miếng nữa.
Thỏa thích chìm đắm trong mùi hương kia xong, tôi ngẩn ngơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi vật đều đang đứng yên một chỗ. Quay lại nhìn Vu Tư, tôi định hỏi thì cậu ta đã chặn họng:
" Xe bị hư, đợi một tí."
Ồ.
Tôi ồ thầm trong lòng, gật gật đầu lắng nghe. Ngồi tựa lưng vào ghế đệm, tôi thở một hơi thật nhẹ.
Vu Tư cũng ngồi giống như tôi, vẫn là cái khuôn mặt cả thế giới có lỗi với cậu ta.
" Khi nãy mày mơ cái gì thế?"
" Hả?" Tôi đang nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, nghe hỏi lập tức quay đầu, chưa kịp thích ứng lắm.
Vu Tư cũng không phải loại người kiên nhẫn, đôi mắt rõ ràng hung hăng liếc tôi. Chỉ nhờ một cái liếc đó thôi mà tôi liền tỉnh táo.
" À, mơ linh tinh ấy mà!"
Tôi cười gượng gạo, quyết giấu nhẹm đi giấc mơ lúc nãy. Nói ra thì chẳng khác nào tự cầm dao tự tử hết.
Nhắc đến đây mới nhớ, không biết người lúc nãy mời tôi nhảy có thể là ai nhỉ? Dạo gần đây tôi hay mơ thấy mấy điều kỳ quái quá, mà mỗi lần thức dậy thì cũng không quên liền nữa.
Nhớ rất rõ là đằng khác.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, tôi thấy chú tài xế quay về chỗ ghế lái chính, khởi động xe rồi bắt đầu chạy vọt đi.
Băng qua thêm hai ngã tư nữa, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Vu Tư mau chóng mở cửa bước xuống, tôi cũng quay đầu mở cửa phía bên mình. Ngặt nỗi, tại sao tôi mở hoài mà nó không chịu vặn ra vậy?
Ngay lúc này tôi hơi hoảng, mở vài lần không được, suýt thì đập ruỳnh ruỳnh vào cửa kính. Vu Tư bên ngoài liếc mắt nhìn vào một cách khinh bỉ.
Tôi phồng má, dùng mũi giày đạp nhẹ vào cánh cửa coi như xả giận.
Rất nhanh, vài giây sau, cánh cửa liền mở ra, chào đón xuống tôi xe. Cẩn thận cái đầu rồi bước ra ngoài, tôi hít một ngụm không khí buổi chiều.
Vu Tư ngược lại gắt lên:
" Có mở cửa xe thôi cũng không biết!"
Tôi quay mặt nhìn cậu ta đi đằng trước, khẽ bĩu môi:
" Vì nó không chịu mở mà, đâu phải lỗi tớ?"
Vu Tư đi trước rít lên:
" Mày lúc nào cũng cãi được! Không cãi là chết à?"
" Phải đó. Không cãi sẽ nghẹn mà chết."
Vu Tư chịu thua tôi, bỏ đi một mạch vào trong nhà. Tôi lúc này đi theo phía sau cậu ta, nhưng mắt thì đảo khắp nơi nhìn ngắm.
Ngôi nhà của Vu Tư không khác gì một tòa lâu đài trong giấc mơ của tôi. À có một cái khác chính là nhà cậu ta không có dát vàng.
Ừm, đương nhiên không thể dát vàng rồi.
Tôi đi vào bên trong phòng khách, trong lòng không ngừng rú lên.
Chu choa mạ ơi, phòng khách này bằng hai cái nhà của mình ghép lại đó. Nhìn trái, tôi tiếp tục rú lên ở trong bụng, bộ ghế có cần phải lóa mắt như thế không chứ?
Nhìn phải, tôi ngăn lại từng đợt gầm rú của mình, trấn tĩnh bản thân ba nghìn sáu trăm lần.
Hôm nay tôi phải gấp đôi số lần trấn tĩnh lên vì nhà của Vu Tư làm tôi mất bình tĩnh quá!
Vu Tư bước chân lên cầu thang vừa nhiều bậc lại còn cao phết, tôi ngước mắt ngốc lăng nhìn theo.
" Mau lên!" Cậu ta thình lình quay lại, quát.
Khụ, quát thì hơi quá, chỉ là rống lên thôi.
Đợi khi Vu Tư xoay người, tôi le lưỡi trêu một trận rồi mới nhanh chóng leo lên từng bậc. Bậc thang nhà Vu Tư đã lắm, mát lạnh rất thích chân. Tôi bước một bậc, lại dừng một tí, rồi bước lên hai bậc.
Cứ bình thản chơi trò của tôi mà không để ý có người đang đứng phía trên cùng đợi chờ. Đến bậc cuối cùng, tôi nhảy phốc lên, không ngờ vấp chân một cái, ngã uỵch.
Á, tôi chưa ngã đâu nha.
Lúc nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần chịu đau rồi thì bỗng dưng có cái gì êm êm đỡ lấy. Tôi choàng mở mắt, thấy mình đang vịn hai tay của Vu Tư.
Hóa ra tôi dựa vào người cậu ta, hèn gì êm thế. Cái bụng cậu ấy thôi cũng đủ làm cho tôi thấy êm êm rồi.
Hắc, có khi vì nhà giàu quá, nhiều đồ ăn cho nên Vu Tư mới...
" Mày lại nghĩ linh tinh gì đấy hả?"
Vu Tư chặn suy nghĩ của tôi rất nhanh, giống như thấu hiểu được vậy. Tôi chớp mắt, giả vờ vô tội rồi lủi thủi theo phía sau.
Vu Tư mở cửa phòng ra, tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt. Sau đó hít một hơi, quay đầu ra cánh cửa, hú hét ở trong lòng.
Trời ơi, phòng cậu ấy rộng chết mình!!
Quay đầu lại, tôi ngây ngốc nhìn Vu Tư:
" Nè, rốt cục cậu bảo tớ qua đây làm gì vậy?"
Vu Tư ngồi xuống giường, cởi bỏ tất khỏi chân, ném lên sàn nhà. Tôi nhìn đôi tất lộn trái kia mà rùng mình.
Con trai ở dơ nhất là về vụ tất không thèm giặt á! Tôi không có như thế đâu. Mỗi lần mang đều giặt thật thơm tho.
" Qua đây làm việc chứ làm gì?" Vu Tư liếc mắt nhìn tôi, sau đó đứng dậy, kéo tay tôi đến gần chỗ cậu ta.
Ngón tay Vu Tư chỉ vào chiếc giường:
" Mỗi buổi chiều tan học, qua đây dọn giường."
Ngón tay chỉ sang bàn học, " Dọn dẹp sách vở."
Tiếp đến tủ quần áo, " Sắp xếp lại quần áo."
Kế là sàn nhà, " Quét sạch sàn nhà, mọi ngóc ngách, kể cả gầm giường."
Nơi cuối cùng Vu Tư trỏ ngón tay đến chính là phòng vệ sinh.
" Cả nơi đó nữa."
Tôi nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ ba trăm sáu mươi độ, mắt hoa lên, đầu choáng váng.
Sao tôi làm nhiều thế?
Quét phòng, dọn dẹp giường, sách vở, quần áo, còn dọn cả phòng vệ sinh cho cậu ta nữa!
Khoan đã, cậu ta không bắt mình dọn cả ngôi nhà này chứ? Ôi, khác nào tự ngược mình đâu!!
Tôi càng mở to mắt kinh hãi, Vu Tư ngược lại bình thản lắm.
" Chỉ dọn phòng tao thôi, mọi nơi khác không cần."
Tôi quay đầu lại, " Bao nhiêu tiền?"
Vu Tư nghe tôi hỏi, hàng lông mày nhướn lên rồi nhếch môi cười:
" Làm năm ngày, trừ thứ bảy, chủ nhật cho mày nghỉ. Mỗi tuần tao trả mày hai mươi lăm nghìn."
Nghe tiền lương, tôi nhíu chặt mày:
" Sao chỉ hai mươi lăm nghìn một tuần? Rẻ quá à!"
" Đòi hỏi cái gì hả?"
Tôi cực kỳ tập trung tính toán, sau đó nói:
" Coi như tớ đồng ý hai mươi lăm nghìn, nhưng tớ chỉ làm được ba ngày thôi. Ba, năm, sáu tớ rảnh buổi tối, còn hai ngày kia tớ học thêm."
Vu Tư nheo mắt, một hồi sau thì hạ giọng:
" Cũng được."
" Có thể nhỉnh thêm năm nghìn không? Ba mươi cho chẵn."
Vu Tư lườm tôi một cái:
" Lắm mồm là tao đuổi việc đấy!"
Nghe dọa, tôi giật khẽ người, lập tức nén phẫn nộ.
" Được rồi, làm là được chứ gì!"
Nói rồi tôi liếc mắt nhìn quanh phòng cậu ta một lần nữa. Khi gần ra về, Vu Tư kéo tay tôi lại, nói thêm một chuyện cũng quan trọng.
" Sau khi làm xong thì ở lại một tiếng."
Trời ạ, thiếu gia à, cậu còn muốn tôi làm gì nữa chứ?
Vu Tư thấy tôi trừng lớn mắt cũng không mất bình tĩnh.
" Ở lại học tiếng Anh cùng tao."
Ơ...
Học tiếng Anh sao? Nhà tôi không có điều kiện cho tôi học thêm môn này, chỉ có Toán thôi à.
Nghe thế, mắt tôi chớp chớp, " Nhưng học ké cũng phải trả tiền đó. Tớ không..."
" Bố miễn cho mày, được chưa?"
Miễn, miễn phí?
Tôi híp mắt, con ngươi đảo qua đảo lại, sau đó gật đầu:
" Tớ đồng ý!"
Rời khỏi nhà Vu Tư, tôi hí hửng đến độ quên cả chuyện tôi không có đi xe đạp đến đây mà là dùng xe anh đại. Bỡ ngỡ quay đầu nhìn cánh cổng đã khóa, tôi không biết nên nói cái gì.
Bây giờ ấn chuông cửa rồi bảo cậu ấy kêu tài xế đưa mình về thì có ổn không nhỉ?
Tôi ngồi xổm trên đất, vò đầu bứt tai, nghĩ mãi cũng không ra kế sách gì. Cho đến khi bên tai bỗng dưng có tiếng còi kêu lanh lảnh.
Buông hai bàn tay đang ôm mặt xuống, tôi ngốc lăng nhìn người con trai đang ở đối diện mình.
Ánh mặt trời vào buổi chiều tà không còn rực rỡ nữa. Trên bầu trời chỉ còn sót lại vài vệt nắng nhạt, nhưng...chúng lại đủ sức soi rõ khuôn mặt kia.
Ánh mắt cùng nụ cười thực ấm áp.
Ừm...Có lẽ nào đây chính là khuôn mặt bí ẩn mà tôi đã thường xuyên gặp trong giấc mơ chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT