" Cún nhà con, sao mẹ cứ bồng bề vậy? " Anh bước đến, kéo cô lại nhưng bất chợt nhận lấy ánh mắt sắc, sát khí dày đặc của mẹ mình anh buông tay cô ra.
" Chưa con, ta sẽ chẳng bồng ai ngoài con bé. Con lo liệu đi ta già rồi. " Tô Kỳ Diễm dừng lại nói, rồi kéo Hàn Như Tuyết đi, cô mang đôi giày thể thao cũng màu nên vết thương chẳng nhói mấy thi thoảng giãn đau.
Dương Nhược Thiếu bước về phòng mình, rồi bước ra với chiếc áo khoác nỉ trong bộ quần áo đơn giản nhanh chóng chạy xuống dưới nhà. Anh nhanh chân chạy ra trước chiếc xe lamborghini trắng đang chuẩn bị chạy.
Chiếc xe dừng lại, Dương Nhược Thiếu đuổi tài xế xuống rồi bước lên với vẻ mặt đắc thắng.
" Đây là xe mẹ con trai à..." Tô Kỳ Diễm kéo dài câu nói, tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng phải cho cậu con trai đi. Bởi tay lái Dương Nhược Thiếu đã cầm khó lấy được, bà đam chiêu suy nghĩ rồi lấy máy điện thoải hủy lịch nhà hàng.
" Con mua lại." Anh lạnh nhạt trả lời.
" Trả mẹ đứa cháu." Tô Kỳ Diễm vừa nói xong rồi bước xuống xe, rồi bước vào nhà để lại hai người trong xe.
Hàn Như Tuyết thấy vậy cũng mở cửa định bước xuống nhưng lại bị giọng nói lạnh của Dương Nhược Thiếu giữ lại. Rồi cô cũng ngồi im, ánh mắt hướng về phía người phụ nữ đang vẫy tay theo cô. Cô biết dì ấy tạo điều kiện cho cô và anh.
**
Chiếc xe dừng lại trước 1 nhà hàng sang trọng, Hàn Như Tuyết nhìn qua chẳng có gì hứng thú vẫn ngồi yên.
" Muốn đi đâu? " Dương Nhược Thiếu nhìn vẻ mặt chán nản của cô, liền lên tiếng.
" Ngủ " Cô bình thản trả lời, trong dáng vẻ mệt mỏi ánh mắt có chút lờ đờ.
Vừa ngắt lời vài giây, Dương Nhược Thiếu cho xe chạy, cứ thế cho ra khỏi vùng ngoại ô đến một cánh đồng cỏ xanh mướt. Nơi đây lộng gió mát, cây cỏ xung quanh cũng có chút lay chuyển nhẹ.
Dương Nhược Thiếu bước xuống xe, anh đi thẳng về căn nhà gỗ nhỏ phía trước vẫn là cái phong tác lạnh nhạt đó. Hàn Như Tuyết xuống xe, cô cũng bước theo anh vẫn luôn nhìn bóng lưng rộng lớn đó.
Bên trong căn nhà, thiết kế giản dị có nhà bếp, cũng có phòng ngủ, phòng khách, phòng sách nói chung là tuyệt vời. Hàn Như Tuyết ngả mình vào chiếc ghế sofa nhỏ gọn ở phòng khách, mắt khẽ nhắm lại.
" Đơn hàng ngày mai hủy. " Giọng nói của Dương Nhược Thiếu từ trong phòng ngủ vọng ra, bước chân cũng rõ hơn anh đang tiến đến gần chỗ cô,
Hàn Như Tuyết vẫn im lặng, cô khẽ mở mắt nhìn anh chưa hỏi gì nhưng ánh mắt cũng trả lời câu nói đó.
" Tôi muốn em dừng lại." Anh lạnh nhạt châm điếu thuốc trước mặt cô, ánh mắt cương quyết của anh khiến cô chỉ nhỏ nhẹ đáp " Tại sao? "
" Chướng ngại vật." Anh lạnh nhạt lắm, nói ra đào tạo rồi bảo cô ngừng. Vẫn cái ánh mắt khó coi của anh khiến cô chẳng chịu đựng được.
" Tôi chẳng phải là làm không tốt, Tại sao ? Anh muốn bỏ rơi tôi nữa hả? " Câu nói của anh khiến cô nghẹn ứng cổ hỏng, vẫn là con gái nhưng cô làm được mà. Cô kìm nén vài phút chịu đựng rồi đứng lên, đẩy mạnh anh về phía trước theo từng câu nói. Sức đẩy của cô với anh chẳng là gì, chỉ dịch chuyển có chút xíu, một chút thôi.
" Em làm rất tốt, nhưng những người xung quanh tôi chưa bao giờ có từ bình yên. Và ngay bây giờ em cũng vậy." Anh nhìn ra cửa sổ, nhả khói thuốc.
" Nhưng bên anh là nơi duy nhất bình yên. Anh muốn đẩy tôi đi đâu nhưng đừng đẩy mối quan hệ ra xa. Làm ơn." Cô mệt mỏi cúi ngằm mặt xuống, giọng nói đầy chân tình mang chút yếu đuối của người con gái. Từ khi gặp anh, ngoài gia đình thì anh là người duy nhất làm cô tổn thương, cũng như ngược lại là ấm áp của hạnh phúc.
" Cuộc đời của một thằng đàn ông lưu lạc trong bóng tối. Sợ hãi nhất là mang bên mình người con gái yêu thương." Anh vẫn tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ, không gian trở nên lạnh lẽo đau thương cho một mối quan hệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT