Lãnh Tâm Nguyệt, trong lòng ta nổi lên một nỗi hận lớn. Ta nghe nói đêm qua Hoàng thượng đã ở lại nơi của ả, lại còn phái người ban thưởng nữa …

Phải nghĩ biện pháp mới được …

“Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy? Không biết tỷ tỷ có nghe được tin tức gì chưa? Ả Băng phi kia …” Mai phi lên tiếng

Không cần phải nói cũng biết, lần này họ cùng nhau đến Phượng dương cung chẳng qua cũng chỉ vì Băng phi …

“Nương nương, Điệp Yên công chúa đã trở về, Hoàng thượng cho truyền các vị nương nương đến Tĩnh hiên cung dùng bữa để nghênh đón công chúa”

“Công công, Băng phi có đến không?”

“Nghe nói cũng có lệnh truyền” tên nô tài cung kính trả lời

“Tốt, bổn cung biết rồi, công công cứ về bẩm báo lại với Hoàng thượng chúng ta sẽ đến ngay” ta lạnh lùng đáp

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, không thể có thời cơ nào tốt hơn lúc này, ta không tin sẽ không … (mấy con yêu tinh này lại nghĩ ra trò mới, nham hiểm, quá nham hiểm)

“Tiểu thư, Quế công công vừa đến thông báo, Hoàng thượng cho truyền gọi tiểu thư đến Tĩnh hiên cung dùng bữa”

“Lan nhi, có chuyện gì vậy?”

“Hình như là công chúa đã hồi cung”

“Chúng ta chuẩn bị nhanh rồi đi”

Tôi thay một bộ y phục màu trắng, rồi dùng trâm ngọc cài lên tóc, cây trâm ngọc xanh biếc này là do hoàng tổ mẫu cho tôi, trong số các món trang sức được tặng tôi thích nhất là nó nên mỗi ngày tôi đều cài nó lên tóc …

Lan nhi giúp tôi trang điểm, khi xong rồi tôi vô ý nhìn lên thì thấy Tử nhi đang mở to mắt kinh ngạc.

“Làm sao vậy? Ta xấu lắm sao?”

“Không phải vậy, nương nương rất đẹp”

Giữa gương đồng hiện lên một khuôn mặt lạ, sau khi trang điểm xong không giống như nét thanh lịch lúc bình thường, mà lại có thêm vài phần quyến rũ …

“Lan nhi, hay là làm lại đi, đơn giản một chút sẽ tốt hơn”

“Tiểu thư, sao phải như vậy?”

Tôi không muốn lại bị người khác oán hận, hay là cứ như bình thường thì tốt hơn …

Bước vào Tĩnh hiên cung, tôi thấy ở đó đã có rất nhiều người. Ngồi ở vị trí cao nhất là hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu. Kế bên là Hoàng thượng, còn có Hoàng quý phi, Mai phi, Lệ phi, Diễm phi

Bên cạnh hoàng tổ mẫu có một cô gái mặc y phục màu hồng đào khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng lại rất xinh đẹp, quần áo bên ngoài càng làm tôn thêm vẻ hoạt bát của cô bé ấy, nếu tôi đoán không lầm thì người đó chính là công chúa Điệp Yên. Tôi vừa nhìn thấy cô bé ấy lần đầu thì đã yêu mến …

“Nguyệt nhi đã đến rồi sao, mau đến bên cạnh ai gia”

Tôi vừa bước qua cánh cửa, hoàng tổ mẫu liền lên tiếng gọi tôi, vì vậy tôi đi đến bên hoàng tổ mẫu, ngồi xuống cạnh cô bé kia.

“Đây là hoàng tẩu mà hoàng tổ mẫu vừa nhắc đến sao? Thật sự là rất xinh đẹp, trang phục đơn giản nhưng cũng không làm mất đi nét diễm lệ, ngược lại càng tôn thêm vài phần, làm cho người khác phải ngước nhìn” cô bé đó cười tươi kéo lấy tay của tôi nói mấy câu, trong lòng tôi chợt có cảm giác ấm áp

“Đây là Yên nhi muội muội mà hoàng tổ mẫu thường kể với con phải không !” tôi cũng cười nắm lấy tay muội ấy

“Hoàng tổ mẫu nhất định là đã nói xấu con với hoàng tẩu. Nói đến cuối cùng thì người cũng không thương con” cái miệng nhỏ nhắn cong lên, làm cho người ta không khỏi đau lòng

“Ai nói vậy, hoàng tổ mẫu thường khen ngợi muội với ta, còn nói muội là một tiểu muội muội đáng yêu, nên ta đã rất mong được gặp muội”

“Thật sao? Vậy sau này muội sẽ thường xuyên tìm hoàng tẩu để chơi đùa. Chỉ sợ khi đó hoàng tẩu lại chê muội phiền … “

“Sao có thể như vậy, ta rất hoan nghênh muội” (hi hi, 2 ng này cứ độc diễn như ko, cứ thế thì yêu tinh nó lại chả hãm hại)

Người con gái chân thật khả ái như vậy, tôi làm sao không thích cho được. Hơn nữa, ở trong cung này tôi cũng không có bạn bè, có lẽ muội ấy có thể trở thành bạn thân của tôi …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play