"Tấm lòng của Quý phi tỷ tỷ thật là tốt, đến lúc này mà còn nghĩ cho nàng ta a!" Diễm phi nhìn với ánh mắt châm biếm. Nếu như biết trước đây mà gặp phải tình huống này, người đầu tiên phát hỏa chính là Phượng Dương mà.

"Ta hiện nay nghĩ thông rồi, ngày trước do bản thân ta quá đố kỵ mà thôi. Hoàng thượng vốn dĩ không phải là một người, chỉ cần người ngẫu nhiên nhớ tới ta, ta đã cảm thấy vui lòng rồi. Về việc người đối tốt với ai, vậy chỉ có thể nói phi tử đó có thể hiểu được lòng của Hoàng thượng, ta lẽ ra nên thay Hoàng thượng mừng mới phải!" Phượng Dương tỏ ra hối hận, lại vừa rất kiên định, bất cứ người nào nhìn thấy bộ mặt này đều cho rằng nàng ta là nữ tử biết sửa sai, là nữ tử đáng được để người khác yêu thương.

"Tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội ta không còn gì để nói nữa, chỉ là sự độ lượng của tỷ tỷ, muội không làm được, ta xin cáo từ!" Lệ phi nói bằng giọng nhẹ bẫng, nói xong liền đứng ngay dậy.

"Tỷ tỷ, xin cáo từ!"

"Tỷ tỷ, ta cũng cáo từ!"

Một người vừa rời đi, mấy người khác liền tiếp lời mở miệng.

"Được rồi, các ngươi lui ra trước đi!" Phượng Dương đứng lên, đương nhiên trên mặt là một nụ cười tuyệt không nhìn ra đâu là thật đâu là giả.

Nhìn bọn họ đều rời khỏi, Vân nhi từ một bên đi ra, mặt vui mừng "Chiêu này của tiểu thư thật là tuyệt, không những làm cho Lãnh phi không có cách nào chạy thoát, mà còn phát sinh ra vấn đề nữa, có lẽ tiểu thư cũng phải chịu một chút liên lụy rồi!"

"Vân nhi, ngươi cũng nên châm thêm lửa đi!" Nụ cười trên mặt Phượng Dương đã thu lại, chỉ còn lại chỉ là nỗi hận thù, địa vị Hoàng hậu phải là của ta, Hoàng thượng chỉ có thể sủng một mình ta mà thôi.

"Tiểu thư, yên tâm, Vân nhi nhất định sẽ thay tiểu thư làm thật tốt!" Nụ cười lão luyện không phù hợp với tuổi của Vân nhi hiện lên trên mặt, nàng mới mười ba, mười bốn tuổi, thế nhưng ai cũng không nghĩ được nữ tử 13, 14 tuổi này đã giúp Phượng Dương diệt trừ được bao nhiêu người trong hậu cung.

"Vân nhi, chỉ cần ngươi làm tốt, ta nhất định sẽ tìm cách để Hoàng thượng thu nhận ngươi!" Phượng Dương đột nhiên cười, vỗ vỗ lên vai Vân nhi.

"Tiểu thư, xin đừng đuổi Vân nhi đi a!" Chớp mắt Vân nhi đã quỳ xuống đất.

"Vân nhi, ngươi làm gì vậy, mau đứng lên. Ta đâu có nói ngươi rời bỏ ta, ngươi làm phi tử của Hoàng thượng, như thế cũng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau a!" Phượng Dương cười, đỡ Vân nhi đang quỳ dưới đất dậy, mặt thì ra vẻ cười, nhưng vô cùng lạnh lùng.

"Tiểu thư, xin đừng bỏ Vân nhi. Đây là việc Vân nhi nên làm, Vân nhi chỉ muốn ở cạnh tiểu thư mà thôi. Vân nhi muốn chăm sóc tiểu thư, cứ để Vân nhi làm nha hoàn của tiểu thư đi! Xin tiểu thư đừng nhắc tới việc này nữa!" Vân nhi sợ hãi, từng câu từng từ nói ra rất thành thật, nhưng thành ý có thật hay không, chỉ mình nàng ta biết. Nàng không phải là chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng nàng cũng biết đến nỗi hận thù của Phượng Dương. Nếu bản thân được sủng, e rằng ngay cả cái chết cũng không biết mình chết như thế nào đi.

"Được rồi, được rồi, mau đứng lên. Ta không nhắc đến nữa, ngươi mau đứng dậy đi" Phượng Dương hài lòng nhìn người quỳ dưới đất. Đúng a, nếu nàng ta ra mặt vui mừng, e rằng sẽ không dung nạp được rồi. Tự biết bản thân, không có dã tâm, lợi ích của nha đầu này, cũng là nguyên nhân nàng ta có thể cùng bản thân bao nhiêu năm nay. Có lẽ chính vì thế cho nên bản thân mới đối đãi không tệ với nàng ta. Mặc dù nàng là một nha hoàn, nhưng cũng không ai có thể động vào.

"Tạ ơn tiểu thư, tiểu thư, Vân nhi đi trước!"

"Được, ngươi lui ra đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play