Đông Nghi ngâm mình trong bồn tắm rửa thật sạch sẽ, ngón tay đặt trên thành bồn tắm nhịp nhịp, đôi mắt nâu trong suốt tựa mặt hồ phẳng lặng nhìn về bộ đồ lót victoria secret màu đen khiêu gợi trên giá, trầm ngâm một hồi cũng đứng dậy lau khô người mặc vào.

Khóe môi hờ hững nhếch lên một đường, Đông Nghi nhìn lại chính mình trước gương một lần nữa, cơ thể hoàn hảo khoác lên người chiếc áo blouse trắng mỏng manh nhìn thấu nội y bên trong, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng để “mừng” sinh nhật chồng rồi đây.

“Phong, hôm nay em sẽ cho anh một sinh nhật thật đáng nhớ.”

Hoàng Phong theo mệnh lệnh tối thượng của vợ đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ đợi, anh cũng cho thím Trần về nhà sớm dành không gian riêng tư cho hai vợ chồng tối nay thỏa sức tung hoành, lần đầu tiên được sự chủ động từ Đông Nghi bất giác Hoàng Phong có chút căng thẳng, tim đập kịch liệt bên trong lồng ngực hồi hộp nhìn từng kim giây đang trôi qua chậm chạp.

“Em xong rồi, anh có thể lên rồi Phong!”

Giọng Đông Nghi trên lầu vọng xuống gọi, Hoàng Phong như một cái máy nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi bước lên lầu.

Căn phòng tối om được thắp rất nhiều nến nhỏ lung linh, cô vợ nhỏ của anh đang cầm trên tay chiếc bánh kem với hai cây nến cắm sẵn trên bánh đứng giữa những ánh nến nhìn anh mỉm cười.

“Chúc mừng sinh nhật anh, đã bước qua tuổi 31 rồi.”

Hoàng Phong không thể rời mắt khỏi trang phục nữ y tá gợi cảm trên người Đông Nghi, đôi mắt phượng hẹp dài gắt gao nhìn chăm chăm vào cơ thể xinh đẹp của cô, chỉ muốn lao nhanh tới vồ lấy.

Nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của anh, Đông Nghi đưa cao bánh kem lên nhắc nhở, mỗi lần Hoàng Phong kích động đều trở nên như thế cô sớm đã quen rồi.

“Anh mau đến cầu nguyện rồi thổi nến đi!”

Hoàng Phong không thèm cầu nguyện trực tiếp thổi nến, cánh tay cường tráng đem cô ôm vào lòng: “Anh không cần cầu nguyện, bây giờ anh chỉ muốn yêu em thôi.”

Đông Nghi đưa ánh mắt mê hoặc nhìn anh dụ dỗ, ngón tay quẹt một vệt kem lên môi mình, nhón chân hôn nhẹ lên đôi môi đang hé mở của anh cùng anh thưởng thức hương thơm ngọt ngào của bánh, nhưng khi Hoàng Phong định áp tay lên má cô đẩy nụ hôn thêm phần sâu sắc, Đông Nghi đã tách ra làm anh vô cùng hụt hẫng.

“Anh đừng vội, hôm nay em muốn là người làm chủ, không phải anh luôn muốn em như vậy một lần sao?”

Hoàng Phong hít một hơi thật sâu giữ cho bản thân bình tĩnh lại, đôi mắt dán chặt vào dáng vẻ yêu kiều đang đi đến giường ngồi xuống gác chéo chân vào nhau như muốn mời gọi anh đến, mà lời nói thốt ra càng khiến cho bản năng đàn ông trong người anh trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

“Come on baby!”

Hoàng Phong bước hai bước lớn đã đi đến giường, anh ngồi xuống cạnh Đông Nghi, hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt óng ả của cô: “Em thật sự có thể giết người đó, anh đã từng mơ một lần được em chủ động, nhưng hiện tại còn kích thích hơn cả giấc mơ kia.”

Đông Nghi đặt tay lên lồng ngực anh đẩy ra, cô cất hộp bánh kem lên bàn gần giường, lấy luôn chiếc hộp nhỏ gần đó đưa cho anh: “Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh, anh mở ra đi!”

Hoàng Phong cười tươi đón nhận, theo lời cô mở hộp quà ra, đôi mắt từ mong đợi chuyển sang thích thú nhìn vật bên trong, anh lấy ra đung đưa cái còng tay trước mặt cô: “Vợ bé nhỏ à, em tặng anh cái này là có ý gì đây?”

Đông Nghi nở nụ cười thật quyến rũ, cô quỳ hẳn lên giường áp hai tay lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, ngọt ngào rót mật dụ dỗ: “Anh xem hôm nay em vì anh chuẩn bị bao nhiêu thứ, còn mặc cả đồ y tá, chiếc còng đó anh đeo vào nữa không phải rất hợp với khung cảnh lãng mạn này sao?”

“Nghi, em táo bạo ngoài sức tưởng tượng của anh rồi…”-Hoàng Phong nhắm hờ mắt ngẩng đầu đón nhận nụ hôn phớt của cô từ bên trên, cổ tay từ lúc nào đã bị cô tra còng vào, Đông Nghi không hề cưỡng ép, cô là đang ngon ngọt dẫn dắt thôi a.

“Sao nào, anh có muốn tiếp tục được em chăm sóc hay không?”

Hoàng Phong gật nhẹ đầu chào thua, bây giờ cao hứng là thế có bị điên anh mới muốn dừng lại, anh sẽ nghe theo cô hết.

“Tùy ý của em, hôm nay anh sẽ để em toàn quyền quyết định.”

TÁCH.

Đông Nghi hài lòng nhìn Hoàng Phong bị trói hai tay trên đầu giường với chiếc còng cứng cáp của mình, vẻ mặt câu dẫn lập tức biến hóa trở nên lạnh lùng cực kỳ nguy hiểm.

“Anh xem bây giờ anh có giống với lần đầu tiên anh trói em hay không?”

“Em…”

Cô kề sát môi vào tai anh thì thầm: “Nói cho anh biết, em thù dai lắm đó, nhưng em hứa sẽ chăm sóc anh tận tình mà.”

.

.

.

TBC.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play