Trong căn phòng rộng lớn với đầy đủ tiện nghi của khách sạn, Đông Nghi không
mấy để tâm đến, đi thẳng tới giường lấy ra chiếc ipad của mình tiếp tục
xem tin tức, mắt không nhìn lên người đàn ông vừa đi theo sau cô vào,
dửng dưng nói: "Anh đi tắm trước đi, lát nữa tôi tắm sau."
Hoàng Phong không hài lòng lắm việc Đông Nghi đến về nhà cũng tỏ ra bận rộn,
công việc rõ ràng làm mãi cũng không hết, cả ngày hôm nay họ đã đi lại
và tiếp xúc với nhiều người, nhìn cô vợ sức khỏe luôn không thực tốt cắm cúi thế này lòng anh cũng biết xót chứ bộ. Thế nhưng anh còn có thể làm được gì, Hoàng Phong trước mặt Đông Nghi chỉ có thể diễn tròn vai một
người chồng nhu nhược và vô dụng thôi.
Anh khẽ thở dài đi vào phòng tắm, trên đường đi anh thoáng nhìn thấy vali
của Đông Nghi đặt cạnh giường vẫn chưa mở ra, buột miệng lên tiếng: "Em
không định sắp xếp lại quần áo sao?"
"Lát nữa đã..."-cô có vẻ đang chuyên tâm, chỉ trả lời qua loa.
Một lúc sau, Hoàng Phong trở ra với chiếc áo choàng tắm trên người, mái tóc ngắn với mái dài ngang mắt mới gọi xong còn ướt nước đọng vài giọt trên đuôi tóc khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm phần cuốn hút,
thế nhưng người vợ kiêu kỳ này không mảy may để tâm đến, suốt buổi vẫn
chú mục lên màn hình ipad trên tay cô.
Hoàng Phong đi đến tủ quần áo chọn một bộ âu phục, anh nói vọng lại cô vợ của mình đang ngồi trên giường.
"Em có muốn đến tiệc rượu cùng tôi không, bộ trưởng Lee vừa mới gọi điện mời."
Đông Nghi nghe nhắc đến bộ trưởng Lee liền đề cao cảnh giác, nhưng cô lại
không hứng thú gì với mấy tiệc rượu này, vốn dĩ là nơi để đàn ông tụ họp lại ăn chơi thôi.
"Tôi mệt rồi, anh cứ đi đi."
"Được, vậy em tắm rồi nghỉ ngơi trước."-khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một đường
nhỏ, Hoàng Phong đã mặc xong quần áo chỉnh tề, anh vui vẻ rời khỏi
phòng, miệng còn huýt sáo.
Đông Nghi đợi cho Hoàng Phong đi hẳn cũng bước xuống giường để tắm rửa, hôm
nay cô sẽ ngủ sớm vậy, những chuyện nên làm đều đã làm rồi, thứ cần làm
tiếp theo chỉ là chờ đợi thôi.
CẠCH.
Ngâm mình trong bồn tắm ấm nóng, Đông Nghi lim dim mơ màng chìm vào giấc
ngủ, làn nước hoa hồng với hương thơm nhàn nhạt phảng phất làm cho đầu
óc cô thư thản không ít. Đột ngột bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Đông
Nghi giật mình choàng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn, còn chưa kịp định
thần thì cánh cửa phòng tắm đã bật mở, thân ảnh quen thuộc phản chiếu
qua con ngươi mở to ra kinh ngạc.
Lại là anh.
Người mà Đông Nghi luôn muốn lãng quên và né tránh lại một lần nữa xuất hiện
trước mặt cô. Sau một thoáng bất ngờ, Đông Nghi đã trở về vẻ mặt điềm
nhiên, đôi mắt nâu sâu thẳm như mặt nước hồ mùa thu, mang theo chút lạnh giá nhìn lên anh, người đàn ông phía sau lớp mặt nạ bằng vải, lời nói
khẽ khàng cất:
"Tôi đến tận đây mà anh vẫn tìm đến được."
"Tôi sẽ xem đó như một lời khen."-anh mỉm cười, ánh mắt thích thú nhìn cơ
thể ngọc ngà như phát ra ánh sáng lung linh bên dưới làn nước ấm, những
cánh hoa hồng đỏ thắm nổi trên mặt nước trong bồn tắm trắng xóa càng tô
điểm thêm vẻ đẹp thanh thoát của cô, khiến cho tâm trí anh có chút phiêu dạc.
Cảm nhận được ánh nhìn khác lạ của anh, Đông Nghi không vui với tay lấy áo
choàng tắm màu trắng đứng dậy choàng vào, không muốn anh bỡn cợt tùy
tiện nhìn nữa. Nhưng hành động của cô nhanh đến thế nào cũng không thể
bì kịp bàn tay to lớn của anh, chớp mắt một cái áo choàng của cô vừa mới khoác xong chưa kịp cột dây đã bị anh tuột xuống đến ngang thắt lưng,
lộ nửa thân trên phơi bày đập ngay mắt phượng đẹp dài của anh, để anh
một lần nữa bừa bãi thưởng thức cảnh xuân mê hồn.
Cơ thể theo lực đạo của nam nhân khẽ chới với, Đông Nghi được vòng tay
vững chắc của anh bao lấy, đặt ngồi luôn trên thành bồn tắm, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đang cận kề khuôn mặt anh, cảm nhận được hơi
thở ấm nóng phả từng làn hơi vào mặt mình.
"Lần nào anh cũng tùy ý như thế sao?"-Đông Nghi khẽ cau mày, định kéo cao áo choàng lên nhưng một lần nữa bị anh ngăn lại, bàn tay bao lấy bàn tay
nhỏ bé của cô.
"Có chỗ nào của em mà tôi chưa nhìn thấy qua đâu, em không lau người mà mặc đồ vào sẽ lại bị cảm đó cô bé à."-anh cưng nựng véo nhẹ bên má cô, nhìn ánh mắt ấm ức nhưng không thể làm gì được của Đông Nghi, trong lòng
liền cảm thấy vui sướng, cả ngày hôm nay cô đã tự tung tự tác nhiều rồi, bây giờ đến phiên anh dạy dỗ lại một chút mới được.
Phải, đúng là anh đã xảy ra quan hệ không dưới một lần với cô nhưng đều không do Đông Nghi tự nguyện, làm gì có chuyện phụ nữ trước mặt người đàn ông không thân thuộc tùy ý khõa thân để nói chuyện, nhưng hoàn cảnh của cô
chính là như vậy đấy. (Có vài cmt nói rằng nam chính biến thái, au còn
không chắc lắm, nhưng đúng là anh nhà biến thái thật ^^)
Anh nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, toàn bộ tầm mắt liền rời xuống hai
nhụy hoa trước ngực đang mời gọi mình, đưa tay áp lên bao phủ một bên
tùy tiện xoa nắn, lần này Đông Nghi không còn phản ứng gắt gao như hai
lần trước, song cơ thể cũng không hòa hợp theo động tác của anh.
"Có phải chúng ta phải trải qua nhiều lần nữa cơ thể của em mới chịu quen thuộc với tôi không?"
Đông Nghi cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, phần vì lời nói của anh, phần vì sự kích tình ngày càng mãnh liệt do anh tạo ra, Đông Nghi không muốn xảy ra quan hệ lần nữa, bàn tay vội nắm lấy cổ tay anh ngăn lại nhưng
căn bản không có khả năng chế ngự được anh: "Nếu muốn quan hệ bên ngoài
không thiếu phụ nữ cho anh, anh đã nói không cần những thứ khác của tôi
vì sao...ân..."
Ngón tay anh vừa mới ấn mạnh vào hạ thể bên dưới của cô, cảm giác tê dại
quen thuộc xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến Đông Nghi rùng mình, không thể
tiếp tục câu nói dang dở của mình được nữa.
"Tôi cực kỳ không hài lòng với em của ngày hôm nay, lời nói vừa rồi của em càng khiến tôi cảm thấy không vui."
Đông Nghi trợn tròn mắt nhìn xuống bàn tay anh đang cởi nhanh khóa quần,
tiểu huynh đệ bên dưới nhanh chóng hiện ra tiến tới nơi nữ tính còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng của cô đâm mạnh vào.
"Đừng..."
.
.
.
TBC.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT