Khi cô tỉnh dậy, bên cạnh giường vẫn là dáng vẻ quen thuộc của Diệp Vũ đang túc trực, ánh mắt vô cảm xen chút chán ghét hướng sang nơi khác không muốn trông thấy khuôn mặt hắn.

"Có phải em muốn bỏ đứa trẻ này hay không?"-giọng hắn lạnh băng gặn hỏi, sức khỏe Đông Nghi vốn không được tốt, từ khi mang thai càng ngày càng suy nhược, vừa rồi bác sĩ xem qua tuy đã tận tình chăm sóc, nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy, không chỉ đứa trẻ, ngay cả bản thân Đông Nghi cũng sẽ không thể chịu đựng được nổi.

Cô hờ hững đáp, ánh mắt bi thiết nhìn ra bức tường trắng xóa phía trước: "Tôi bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, anh muốn giữ lấy cái xác không hồn này cứ việc."

Nhìn khuôn mặt hốc hác gầy gò của cô, Diệp Vũ vừa tức giận vừa đau xót, hắn biết việc làm hiện tại của mình chỉ càng làm cho khoảng cách của họ ngày một xa hơn, nhưng Diệp Vũ càng không muốn nhìn thấy Hoàng Phong và cô hạnh phúc bên nhau, cho dù là đau khổ thì hãy để cả ba cùng đau khổ đi.

"Có phải em muốn biết tin của hắn không?"

Đôi mắt đen thoáng gợn, cô im lặng lắng nghe lời nói tiếp theo từ Diệp Vũ.

"Hoàng Phong hiện tại đang bị cảnh sát truy nã với tội danh mưu sát em, tất cả những chứng cứ và nhân chứng đều cho thấy hắn ta cố ý giết em để chiếm lợi ích cho bản thân. Em hãy từ bỏ đi, hắn không còn tâm trí để lo lắng đến một người tưởng chừng đã chết rồi đâu."

Một thoáng sững sờ với câu nói của hắn, Đông Nghi lẳng lặng nghiêng đầu nhìn vẻ đắc ý của người đàn ông, cô lại không cảm nhận chút vui sướng nào từ khuôn mặt kia: "Thật ấu trĩ!"

"Em nói anh ấu trĩ sao?"-Diệp Vũ bị lời nói của cô chọc tức, bởi vì cô đang trong bộ dạng cực kỳ yếu ớt, cho nên hắn đã cố kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân lại.

"Anh nghĩ Phong là một kẻ ngốc hay sao? Tôi tin anh ấy sẽ tìm được tôi thôi."

Như giọt nước tràn ly, Diệp Vũ nghiến răng nghiến lợi căm phẫn, hắn nắm lấy cổ tay cô bóp chặt trút cơn giận đang sôi sùng sục trong người trừng mắt nhìn cô: "Hắn ta cuối cùng cũng chỉ là một kẻ bại trận trong trò chơi do anh bày ra thôi. Em không còn có thể nhìn thấy hắn ta đâu, đừng gọi với cái tên thân thiết như thế nữa!"

Đông Nghi không chút sợ hãi, ánh mắt kiên định xoáy thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ của hắn, mặc cho cổ tay bầm tím tụ huyết đau đớn vì lực bóp ngày một mạnh hơn, cô thều thào lên tiếng: "Anh không có quyền cấm tôi được."

Diệp Vũ như một gã điên trèo luôn lên giường nằm trên người cô, bàn tay thô bạo bóp chặt cằm ép cô phải nhìn trực diện mình, lời lẽ mang theo sự cưỡng ép mạnh mẽ: "Em nhìn cho rõ đây, người chồng của em sẽ không thể nào tìm đến được đây để cứu em đâu. Anh đã nhịn em đủ rồi, cho dù cơ thể của em không còn nguyên vẹn như trước kia anh cũng không quan tâm, em phải thuộc về anh, mãi mãi."

Đông Nghi thản thốt cố trườn ra khỏi hắn, nhưng cơ thể yếu thế bị kẹp chặt dưới cơ thể cường tráng của Diệp Vũ không cách nào chạy thoát. Chưa kịp định thần, bàn tay hắn nắm lấy đầu vai áo cô mạnh bạo xé ra làm đôi để lộ da dẻ trắng nõn kiều diễm của cô đập vào mắt hắn.

Cơn khát dục sôi trào làm cho Diệp Vũ mất đi toàn bộ lý trí, đôi môi nóng rực của hắn không ngừng hôn lên da thịt mềm mại của cô, hai tay sờ soạng lên khắp thân thể ngọc ngà của người bên dưới mặc cho cô cố sức cự tuyệt.

Đông Nghi khó khăn né tránh những đụng chạm thô thiển của hắn, đôi môi mềm mại bị cưỡng ép chà sát vào đôi môi hắn đau đến mức không còn cảm giác, cô cố gắng trấn tĩnh liều mạng cắn mạnh vào môi hắn bật máu, nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm cập của hắn.

Bỏ qua cơn đau từ khóe miệng rách toạt, Diệp Vũ thích thú nhìn Đông Nghi lấy tay che đậy cơ thể của mình co người nép sát vào góc giường: "Em nghĩ em có thể chạy thoát được anh hả?"

Đông Nghi hít một hơi sâu, khuôn mặt băng lãnh dọa cho người đang đứng trước mặt thoáng kinh sợ, dù đang vô cùng bất lợi nhưng vẻ mặt của cô không bộc lộ chút sợ hãi nào ra bên ngoài: "Tôi không nghĩ mình sẽ chạy thoát được."

XOẢNG

Bàn tay với lấy cái ly thủy tinh ở bàn cạnh giường, Đông Nghi đập mạnh xuống thành giường, sau đó cầm lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn lên.

"Em nghĩ em có thể làm anh bị thương ư?"

Cô dứt khoát kề lên cổ mình, mắt vẫn nhìn hắn chăm chăm cảnh giác: "Tôi thà chết cũng không để cho anh động vào người mình."

Diệp Vũ bàng hoàng vội lùi lại, hai tay đưa ra trước cố trấn tĩnh sự kích động của cô: "Em bình tĩnh lại đi, em quên bản thân đang mang thai hay sao?"

"Anh còn biết tôi đang mang thai sao?"-Đông Nghi khinh thường, tay ấn mạnh mảnh thủy tinh hơn khiến cho trên cổ tứa ra dòng máu tươi chảy xuống: "Tôi và con đã nhẫn nhục quá nhiều rồi, nếu như bị một người như anh cưỡng đoạt, con của tôi cũng không muốn đâu."

"Nghi, em điên rồi, mau bỏ xuống!"-hắn trọn tròn mắt kinh hãi nhìn dòng máu chảy ra ngày một nhiều hơn từ cổ cô, nhìn vào hoàn cảnh hiện tại hắn tin tưởng cô có khả năng làm ra chuyện dại dột này.

Đột nhiên từ phía sau cánh cửa chợt va đập mạnh mở tung ra. Hắn và cô cùng sững sờ nhìn anh xuất hiện phía sau cánh cửa.

Đôi mắt đau thương của anh nhìn cô da diết, trông thấy cơ thể run rẫy của cô trước mặt cùng thương tích do mình tạo ra, lòng anh đau như bị ai đó dùng tay bóp chặt.

"Nghi, anh đến đưa em đi đây!"-Hoàng Phong trầm giọng thốt.

Diệp Vũ bỏ qua nỗi bất ngờ hiện tại, hắn ta không biết bằng cách nào Hoàng Phong tìm được nơi này nhưng hắn tuyệt đối không để anh cướp mất cô một lần nào nữa. Lao nhanh đến chỗ của cô trong lúc mọi người mất cảnh giác, hắn cầm lấy mảnh thủy tinh trên tay cô, lần này chính mình kề vào cổ Đông Nghi đe dọa.

"Nếu tao không có được em ấy, mày cũng đừng mong có được."

.

.

.

TBC.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play