Ngã xuống giường, hai tay Chân Bảo chống ở
hai bên, Phó Minh Thời nhìn gương mặt đang ửng đỏ của vị hôn thê, một
lần cuối cùng xác nhận.
Chân Bảo mở to mắt, chống lại bờ vai rộng lớn của Phó Minh Thời, sau đó vội vàng nhắm chặt hai mắt lại nên rất
khó mà phát hiện ra một chút rung động.
Cô yêu anh, tín nhiệm anh, chỉ cần anh nghĩ, cô nguyện ý làm chuyện này cùng với anh.
Chân Bảo quá ngoan, quá thuần khiết làm cho cổ họng Phó Minh Thời lăn một
vòng, trước tiên không được vội vã rồi anh xoay người tới nằm bên người
cô, kéo chăn che hai người lại, rồi ôm cô nói chuyện, “Em đang căng
thẳng sao?”
Lúc Chân Bảo căng thẳng, anh ôm cô thật chặt, cái
trán của cô để ở trong ngực anh nên cô có thể cảm nhận được tim của anh
đang đập rất mạnh. Chân Bảo không biết nên đặt tay ở chỗ nào, cả người
cứng ngắc thậm chí tim còn đập rất nhanh.
Chân Bảo cảm thấy anh quan sát rất rõ ràng, cô mới nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Tắt đèn đi...”
“Được.” Phó Minh Thời tạm thời buông cô ra, quay người.
Chân Bảo lén mở mắt ra, thì thấy một tay Phó Minh Thời đang chống đỡ giường, một tay thì đưa ra ấn công tắc điện, nhìn bả vai rộng cùng với đường
cong tam giác rất là đẹp, đường cong bên hông được buộc chặt, so với cái eo của các mẫu nam thì không thể so được, khiến cho miệng lưỡi của cô
đã khô từ khi nào.
“Tách.” Một tiếng, căn phòng rơi vào một vùng tối tăm.
Chân Bảo nghe thấy giọng nói của Phó Minh Thời đang hướng về mình, cô chịu
không được liền lặng lẽ lui về sau, nhưng tốc độ của anh rất nhanh, một
cái liền đi đến bên người cô vén chăn lên, lần này, lại một lần nữa anh
giữ chặt người cô, chủ yếu sức mạnh dồn vào khuỷa tay, nhưng bụng và
thắt lưng vẫn đặt trên người cô.
Chân Bảo không dám hít thở một
cái, phần phía trên cơ thể đụng phải lồng ngực anh. Bạn bè cùng phòng
thường hâm mộ cô trổ mã tốt, Chân Bảo không biết cái này có cái gì phải
hâm mộ, hơi động đậy liền có thể đụng tới, xấu hổ cực kỳ, còn gia tăng
độ nguy hiểm lên ấy.
“Định là chờ em sau khi tốt nghiệp xong
mới... Nhưng mà, ở phía dưới anh không chịu được.” Cái trán của anh đặt
lên trên mặt Chân Bảo, Phó Minh Thời lấy hết sức nặng của thân thể tập
trung vào tay trái, còn tay phải thì anh vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo, “Phượng Bảo, ở trong mắt em, anh là người như thế nào?” Giọng nói trầm thấp như muốn đầu độc lòng người.
Phó Minh Thời là người như thế nào?
Chân Bảo cố gắng hoạt động đại não của mình khi bị hơi thở của anh mê hoặc,
nhớ lại lần thứ nhất hai người gặp mặt, nhớ lại các cách chăm sóc của
anh đối với cô, “Lần thứ nhất gặp anh ở quê nhà, anh đeo kính râm, cô
cho rằng anh rất kiêu ngạo, còn hiểu lầm anh là tên lừa đảo...”
Phó Minh Thời nở một nụ cười nhè nhẹ, “Anh cũng cho rằng em là một cô gái
nông thôn không biết nói lí lẽ, duy nhất chỉ có khuôn mặt của em hấp dẫn được anh...”
Chân Bảo nháy mắt không biết gì, lông mi dài như bàn chải lướt nhanh qua Phó Minh Thời,
Phó Minh Thời hôn nhẹ vào đôi mắt của Chân Bảo, “Lúc vừa thích em, nên khi
đi tìm em trên đường mới không khó chịu như vậy, sau đó phát hiện em rất cố chấp không ham hư vinh, quật cường nhưng rất hiền lành, không đành
lòng nhìn ông nội khóc, lại phát hiện ra em vừa thẹn thùng, vừa đáng
yêu, bởi vậy càng ngày anh càng thích em không giới hạn. Lần đầu tiên em xin anh đi ăn lẩu, nhìn em ăn vui vẻ như vậy, anh đã nghĩ, em rất hợp
khẩu vị với anh, cho nên anh muốn đời này ở bên em. Phượng Bảo, em nói
xem, đó có phải là định mệnh hay không? Mới ở chung hai ngày nhưng anh
cho rằng đó là định mệnh.”
Phó Minh Thời nói rất nhiều, nhưng
Chân Bảo không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái, từ ngoài vào trong rất ấm áp và ngọt ngào. Cái này, được coi như là lời ngon
tiếng gọt đó sao?
“Vậy... Ở trong mắt em anh là người như thế nào?” Phó Minh Thời nhìn nhìn môi Chân Bảo.
Chân Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh là người có tiền, cho nên khi mua
một món đồ gì đó anh không có chút đau lòng nào. Nhưng anh cũng rất kiêu ngạo, cũng không có xem thường em, em không biết thắt dây an toàn, anh
dạy em, còn rất kiên trì và cẩn thận.”
“Đó là bởi vì lúc đó anh
đã thích em, nên biến thành người khác, chứ bình thường anh cũng không
có chăm sóc như vậy.” Phó Minh Thời nói thật.
Chân Bảo cười trộm, nhưng cô cảm thấy anh rất tốt.
“Em nói một chút khuyết điểm đi.” Phó Minh Thời hôn nhẹ lên mặt Chân Bảo.
Cái này càng khó, Chân Bảo cũng không biết anh có khuyết điểm gì, anh tặng
quà cho cô rất bá đạo, có thể vì cô mà làm mọi chuyện, thí dụ như tuyển
chuyên nghiệp, làm kiêm chức, lúc đầu anh phản đối, nhưng cuối cùng cũng tôn trọng quyết định của cô, thậm chí còn giả dạng làm Thời Minh giúp
cô giữ bí mật.
Chân Bảo lắc đầu, rồi hỏi ngược lại anh: “Vậy em có khuyết điểm gì không?”
Phó Minh Thời nở nụ cười, sờ sờ chóp mũi cô nói: “Em chỉ có một khuyết
điểm, tuổi tác em còn hơi nhỏ anh.” Nếu như Chân Bảo lớn hơn vài tuổi,
nếu như đã tốt nghiệp, thì anh không cần phải chịu đựng lâu như vậy, nếu sớm là có thể bắt đầu “ăn” được.
Lúc anh nói chuyện, hơi thở của anh phà lê trên cổ Chân Bảo làm cô không chịu được rụt cổ lại. Phó Minh Thời phát hiện, còn cố ý thổi nữa, nhưng ở trên cổ cô có chút nóng
nóng. Hô hấp Chân Bảo hơi nặng, đồng thời vừa đụng xuống lồng ngực anh,
anh thì đang khát nước, cho nên... Môi anh từ từ tới gần môi cô, “Kỳ
thực anh có một khuyết điểm, đó là kiên trì, cũng không có tốt như em
nói.”
Âm cuối từ từ biến mất là do hai bờ môi đã dính chặt vào
nhau. Chân Bảo nhẹ nhàng túm lấy ga trải giường. Áo lót thì bị anh vén
lên, vứt ở trên mặt giường, Chân Bảo cũng phối hợp giơ cánh tay lên, anh cũng cẩn thận giúp cô cởi từng cái, rồi anh còn nhớ giúp cô đắp kín
chăn che đi phía dưới.
“Thật là thơm.” Phó Minh Thời chôn ở phía dưới cổ cô, một tay đẩy Chân Bảo ra sau lưng, vụng về giúp cô cởi dây áo ngực.
Được mở ra, Chân Bảo cảm thấy vai mình được buông lỏng, và hình như cô nghe
được tiếng nhịp tim mình đập, nhưng tiếng nhịp đập đó vẫn không thay thế được cái đầu trống rỗng của cô. Trăng giữa trời biến mất, khi thính
giác lần nữa được khôi phục, truyền đến trong tai, giống như là, là....
Những ngôi sao nhỏ quảng cáo trên tivi đang không ngừng hút thạch...
Chân Bảo cắn chặt môi, đột nhiên eo cong lên, Chân Bảo nghe được tiếng eo
lưng được tách ra. Ngay khi tim cô đập sắp đến cực hạn, tiếng kia đột
nhiên dừng lại, cứ nghĩ đã ăn được thạch hài tử, nhưng lại không ăn.
Chân Bảo không nhúc nhích, cũng không biết chuyện gì đã phát sinh. Phó Minh
Thời bò từ từ lên, nhìn rất là ảo não, thất vọng. Rồi ghé sát vào tai
Chân Bảo nói: “Anh đã quên chuẩn bị một thứ.”
“Thứ gì?” Theo bản
năng Chân Bảo mở miệng hỏi, vừa mở miệng cô mới phát hiện ra giọng nói
của mình có chút run rẩy còn rất khác thường. Rồi Phó Minh Thời ghé sát
vào bên tai cô nói ba chữ.
Chân Bảo căng thẳng, cô cũng vừa định
đứng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cái đó, vậy bây giờ phải làm sao?” Phó
Minh Thời không nói gì.
Sau khi nhìn thấy tấm hình Chân Bảo trang điểm, anh muốn gặp cô với một khát vọng mãnh liệt, nên anh đã kêu trợ
lý đi mua mỹ phẩm khi đó anh đã nghĩ muốn giữ cô ở lại biệt thự, nhưng
trong kế hoạch của anh có phần hôn cô, hung hăng hôn cô, kể cả việc anh
muốn cô.
Anh cho rằng anh sẽ tự kiềm chế được, anh cho rằng anh
không quản được chính mình, Chân Bảo cũng căng thẳng sợ sệt, cũng như
lần trước khi cơ thể cô có phản ứng cô mới nhắc nhở anh dừng lại, nhưng
cũng không ngờ tới, tất cả sẽ thuận lợi như vậy.
Phó Minh Thời
không có nói qua chuyện nam nữ, cũng không phải là anh biến thái. Trước
khi Chân Bảo vào ở trong biệt thự, anh cũng không có chuẩn bị đồ phòng
ngừa tránh thai, sau khi Chân Bảo vào trong biệt thự, thì anh lại bị hãm hại bởi sự kiêu ngạo kiềm chế của chính bản thân mình.
Nên làm gì? Bây giờ đi mua???
Tuy rằng anh rất gấp, nhưng anh không muốn cho Chân Bảo nhìn thấy hình ảnh
như vậy, hơn nữa đêm đi mua đồ đó, thì bầu không khí sẽ bị phá tan, cũng không thấy thú vị lắm, giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc nảy sinh nhiều loại điều xấu mới có làm chuyện đó được.
“Hôm nay anh cho em nợ, lần sau em nhớ kỹ cho anh.” Phó Minh Thời hôn lỗ tai Chân Bảo, một lần nữa chui vào dưới chăn.
Chân Bảo còn đang suy nghĩ ý của Phó Minh Thời, lần thứ hai bên tai lại truyền đến tiếng tháo dây thắt lưng của Phó Minh Thời.
Vì lẽ đó, mà còn muốn tiếp tục sao?
Chân Bảo hơi sợ, Phó Minh Thời không có nhắc cô, nên cô đã quên nghĩ đến
việc tránh thai, Phó Minh Thời vừa nói, cô hơi lo lắng, Cho nên khi Phó
Minh Thời cởi bỏ quần của cô, cô vội vàng che khóa kéo lại, rất là cự
tuyệt. Cô vẫn còn đi học, nếu lỡ...
“Anh chỉ nhìn thôi.” Quá trình đang diễn ra lại dừng lại, Phó Minh Thời đoán được cô đang hiểu lầm nên bò người lên nói.
Nhìn thôi...
Chân Bảo cố gắng thử tưởng tượng ra cảnh đó, mặt không khỏi đỏ lên, thà rằng cô cho anh trực tiếp thực hiện còn hơn là phải cho anh nhìn.
“Không cần.” Một lòng Chân Bảo cự tuyệt.
Chân Bảo quá khẩn trương, Phó Minh Thời không có cách nào xoa dịu được đầu lưỡi của mình, anh lại thử thăm dò một phen.
Phó Minh Thời không chịu từ bỏ, anh ôm chặt Chân Bảo vào trong ngực, nắm
chặt tay cô, qua vài giây rồi anh phóng tới trên lưng quần. Rất nhanh,
Chân Bảo hiểu ý của anh, cô vội tránh thoát, có thể lần này Phó Minh
Thời không chịu thỏa hiệp, bá đạo mà đưa tất cả của anh giao cho tay cô.
Không biết qua bao lâu, hô hấp hai người mới từ từ bình tĩnh lại.
Phó Minh Thời ôm chặt Chân Bảo, thỏa mãn hôn lỗ tai cô. Mặt Chân Bảo đỏ
hồng, chân tay đều đã ê ẩm, cả người toàn mồ hôi, trong lòng có chút hơi thất vọng, lại len lén vui mừng, tự tay mình chiếm lĩnh được, Chân Bảo
mới phát hiện... Tiêu chuẩn của Phó Minh Thời là dài và hẹp như bánh
mìn, so với lúc anh mặc quần bơi khi đó vẫn còn đáng sợ hơn.
“Cùng nhau ngủ thôi.” Phó Minh Thời cũng không muốn để lộ ra. Chân Bảo nhỏ
giọng nhắc nhở anh: “Ngày mai còn phải dậy sớm.” Cô muốn dậy sớm một
chút để đến trường, cô không muốn để cho người khác thấy anh đưa cô đến
trường, nếu như anh ở lại phòng cô, ai biết anh có trở lại hay không?
Phó Minh Thời im lặng một phút, mới chịu buông Chân Bảo ra, rồi ngồi dậy.
Cả người Chân Bảo lập tức chui vào trong chăn. Phó Minh Thời bật đèn, quay đầu lại thì nhìn thấy chăn bị phồng lên, lại nhìn quần áo trên đất,
quần áo của hai người đều đã nhăn hết khi hai người cùng nhau làm chuyện đó. Bốn góc quần không thể mặc được, trước tiên anh trùm quần lên, một
bên vừa cài thắt lưng một bền vừa nhìn chỗ chăn đang cuộn tròn phồng
lên, ánh mắt hơi tĩnh mịch, không biết lần sau là lúc nào.
“Anh xong rồi.” Sau khi mặc xong quần áo, Phó Minh Thời ngồi ở trên giường, đến gần cái chăn nói.
Chân Bảo ừ một tiếng. Phó Minh Thời lại gần Chân Bảo, lấy chăn ra sờ sờ đầu
cô, rồi cúi đầu nói: “Phượng Bảo, anh rất là vui vẻ.” Vui vẻ là vì quan
hệ của hai người tiến thêm bước nữa.
“Anh mau đi nhanh đi.” Ở trong chăn đã lâu, Chân Bảo đã muốn sớm đi ra ngoài hít thở không khí.
Phó Minh Thời cười cười rồi vò đầu Chân Bảo, lần này anh sẽ đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Chân Bảo mới ra khỏi chăn, nhìn căn phòng trống
rỗng, Chân Bảo quấn chăn trên người lại rồi đi khóa cửa, sau đó thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, ánh mắt nhìn đến bên giường thì cô nhớ đến Phó Minh
Thời đã làm tất cả với cô, hai lỗ tai Chân Bảo từ từ nóng lên.
Lấy trong tủ ra một đồ ngủ, rồi Chân Bảo đi tắm rửa. Cởi quần jeans ra, đột nhiên cô nghĩ tới hai bàn tay có Phó Minh Thời, thiếu chút nữa hai
người liền thẳng thắn gặp nhau rồi. Lắc đầu một cái, Chân Bảo mở vòi sen ra tắm, cô không muốn nghĩ bất cứ cái gì cả.
Sấy xong tóc thì
Chân Bảo trở lại trên giường, một chút thì có tin nhắn của Cổ Tiểu Ngư
gửi đến, còn có của Phó Minh Thời, hỏi cô có ngủ thiếp đi không.
Chân Bảo nhắn lại: “Ngủ ngon.”
Vài giây sau thì Phó Minh Thời nhắn lại: “Nhớ mơ thấy anh.”
Mặt Chân Bảo nóng lên, không dám nói chuyện nhiều với Phó Minh Thời, đặt đồng hồ báo thức rồi ngủ.
Ngoài dự đoán, đêm nay Chân Bảo ngủ rất say, cái gì cũng không mơ thấy, sáng
sớm năm giờ nhìn lên căn phòng quen thuộc, bỗng nhiên cô cảm thấy, tối
qua ở cùng giường cung gối với Phó Minh Thời thật ngắn ngủi. Nhưng mà
khi cô cầm áo ngủ lên xem, nhìn thấy Phó Minh Thời lưu lại dấu vết kia,
Chân Bảo căng thẳng lên.
Một lát nữa sẽ gặp nhau, có thể sẽ rất lúng túng hay không?
Dùng mười phút đồng hồ để trải giường chiếu, rửa mặt, Chân Bảo do dự mấy
phút, rồi từ trong tủ lấy một bộ quần áo mới để thay, lúc trở về nếu các bạn cùng phòng có hỏi thì nói hôm qua đi xem chiếu bóng về muộn nên về
biệt thự luôn. Biệt thự và khách sạn, vẫn là biệt thự của Phó Minh Thời
trong sạch hơn.
Mới vừa thay đồ xong, thì Phó Minh Thời đến gõ
cửa. Chân Bảo đi ra mở cửa, “Đã thu dọn xong?” Nhìn tóc tai Chân Bảo gọn gàng, phòng ngủ sạch sẽ, Phó Minh Thời hơi bất ngờ, “Mấy giờ em thức?”
“Năm giờ.” Chân Bảo cúi đầu nói, hơi nháy mắt, cô cũng không biết vì cái gì
mà ánh mắt cô cứ nhìn từ vòng eo nhỏ của anh trở xuống, sợ anh hiểu lầm, cô lập tức quay đầu đi vào trong, làm bộ đi lấy điện thoại di động. Mới đi được hai bước, đột nhiên cả người bị túm lấy, sau một giây liền bị
Phó Minh Thời ôm lấy rồi chống trên ván cửa, ngửa đầu nhìn cô.
Phó Minh Thời vừa mới rửa mặt xong, trên mặt còn có mùi của kem dưỡng da
tươi mát, lông mày thẳng tắp, con ngươi đen sâu thẳm, môi...
Chân Bảo luống cuống đến nhắm mắt, bây giờ nhìn đến cái gì của anh, đều sẽ nghĩ tới hình ảnh tối hôm qua.
“Anh cho rằng em, sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua, em sẽ thoải mái hơn.” Phó Minh Thời nhìn cô đang lúng túng nói.
Chân Bảo tránh đi ánh mắt của Phó Minh Thời, xác định anh không có nhìn thấy, cô mới dám mở mắt nhìn anh, “Đừng nói.”
Phó Minh Thời cười, “Được.”
Chân Bảo vẫn như cũ không yên lòng, “Cũng sẽ không nói lại một câu nào nữa.”
Phó Minh Thời gật đầu.
“Thả em xuống.” Chân Bảo tiếp tục tránh ánh mắt của Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời thì bất động, hai con mắt bị hai tay nhỏ của Chân Bảo che
lại, rồi Phó Minh Thời dùng nụ cười để biểu lộ sự sung sướng, “Anh muốn
ôm em.” Hôm qua ôm không đủ.
Chân Bảo không thích đùa giỡn, nhưng cô thích dỗ ngon dỗ ngọt, nên cô len lén cười, giọng nói cũng mềm cũng
ngọt: “Chúng ta cần phải đi.”
Lúc này, Phó Minh Thời mới chịu lui ra phía sau một bước, đưa cô xuống đất. Hai chân hơi dính, Chân Bảo lập tức đi ra, sắp xếp đồ lại rồi mới đi
xuống lầu. Mới vừa muốn đi ra ngoài, thì cơ thể đột nhiên được nhấc bổng lên, là do Phó Minh Thời bế cô lên.
“Anh...” Phó Minh Thời cúi
đầu nhìn vị hôn thê ở trong lòng đã cách một đêm không gặp, trong con
ngươi đen ấy tràn đầy ý cười, “Để anh bế em xuống, yên tâm, má Vương vẫn đang còn ngủ.”
Phó Minh Thời cười đến sung sướng vì hôm qua Chân Bảo phục vụ anh rất sung sướng, Chân Bảo quay đầu không để ý tới anh.
Phó Minh Thời đi từng bước từng bước một xuống lầu, đến phòng khách, anh
vẫn còn bế Chân Bảo đi đến phòng ăn, theo sau hai người còn có một con
chó màu đen và một con mèo có lông màu đen lục, không khí đặc biệt êm
ái. Ngồi xuống, Chân bảo ôm lấy bát cơm ăn, mắt cũng không thèm nhìn tới Phó Minh Thời, nhưng ánh mắt của Phó Minh Thời vẫn đang đặt ở trên
người Chân Bảo, càng nhìn càng thích.
Lên xe, cuối cùng Chân Bảo cũng không có gò bó như lúc nãy, mà yên lặng ngồi trong xe nhìn cảnh sắc ngoài trời.
Xe sắp tới cửa trường học, Chân Bảo chỉ vào một giao lộ nói: “Anh dừng ở đây đi.”
Phó Minh Thời nghe lời dừng xe lại, Chân Bảo thấy anh cũng tháo dây an toàn ra, cô chợt ngẩn người.
“Ở đây hơi tối, anh đưa em tới cửa trường học luôn.” Phó Minh Thời vừa mở
cửa vừa nói, ở Đế Đô sáu giờ sáng trời còn chưa có sáng lắm.
Trong lòng Chân Bảo cảm thấy ấm áp. Phó Minh Thời vòng qua bên người cô, thành thạo dắt tay cô.
Nhìn đoạn đường còn rất dài, giống như hai người lập tức đến, Chân Bảo nhìn
hai người nắm tay, đột nhiên cô không muốn rời xa anh.
“Đêm nay anh tới đón em.” Phó Minh Thời ôm Chân Bảo, rồi cúi người nói nhỏ bên tai cô.
Chân Bảo từ chối, cô hiểu ý của anh, cô không muốn đến đó nhiều.
Phó Minh Thời chỉ thăm cô, anh sờ tóc cô, một lần nữa đề nghị: “Đêm đó là sinh nhật của em, anh tổ chức tại biệt thự.”
Tối hôm qua nảy lòng tham, hiệt tại nghĩ một chút, lần đầu tiên nên chọn ngày đặc biệt.
Còn một tháng nữa mới tới sinh nhật của Chân Bảo, lần này, cô từ từ gật đầu.
Phó Minh Thời hôn trên đầu Chân Bảo, “Cố gắng học tốt.”
Trước khi tốt nghiệp, vẫn nên để bài tập lên hàng đầu, có thể thỉnh thoảng buông thả, anh đã vừa lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT