Mọi người cùng nâng chén, không khí dần hòa hoãn trở lại.

Bất chợt, tiếng đàn réo rắt vang lên.

Ban đầu thì như châu ngọc tình tang, êm tai nhẹ nhõm, kế đó lại dập dồn, căng thẳng nhưng vẫn toát ra vẻ điềm đạm, ung dung, âm thanh tựa như sương mai, gió sớm, vô cùng mong manh, ý đàn như than như khóc khiến người ta suy nghĩ miên man, tâm hồn phiêu dạt.

Mọi người đang nghe đến mức mê mẩn tâm thần, tiếng đàn đột nhiên ngừng bặt. Dư âm vương vất, xua mãi chẳng tan, tựa như khung cảnh đẹp đẽ ở phía xa xa bên ngoài hàng lan can, mịt mờ giữa làn sương mù hư ảo, tràn đầy vẻ ma mị...

Sự tĩnh lặng kéo dài hồi lâu. Những người có mặt đều bị chấn động bởi tiếng đàn, không ai dám tùy tiện nói năng.

Hai mắt sáng rực, Hoa Tiễn Lệ bỗng hô lớn một tiếng: "Mang bút mực tới đây!"

Lập tức có gã người hầu mang tới bút mực đã được chuẩn bị từ sớm. Cũng chẳng thấy Hoa Tiễn Lệ có động tác gì, bộ đồ màu trắng trên người bỗng rách toạc, để lộ một chiếc áo lụa màu xanh nhạt ở bên trong. Trông y lúc này thực giống như cây ngọc đón gió khiến người ta không kìm được lòng tán thưởng.

Hoa Tiễn Lệ cởi áo, đặt xuống bàn, ngẩng đầu nhắm mắt hồi lâu rồi vung bút, bắt đầu vẽ lên chiếc áo đó.

Chỉ thấy y khom người vung bút, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lâm Vân rồi lại múa bút nhanh hơn. Đột nhiên y cất tiếng cười dài, tay cầm góc áo, ngầm vận thần công, chiếc áo mềm mại lập tức trở nên thẳng tắp, không còn nếp nhăn. Y ngoảnh đầu nhìn qua phía Lâm Vân, cười nói: "Cô nương đàn khúc nhạc thần tiên, Tiễn Lệ nghe mà lòng da diết, chỉ biết dùng thứ này để hồi báo!" Khúc nhạc mà Lâm Vân vừa đàn chính là cổ khúc Hữu sở tư.

Mọi người đưa mắt nhìn, không ai là không chấn động. Chỉ thấy trên chiếc áo trắng đó dọc ngang nét bút, đen trắng đan xen, hiển hiện hình ảnh một nữ tử gảy đàn, khuôn mặt điềm đạm như sương như khói, thần thái thoáng nét giận hờn, phong tư vô cùng trác tuyệt, vẻ quyến rũ toát ra đến tận cùng... Chính là bức họa Giang Nam danh kỹ Lâm Vân gảy đàn!

Lâm Vân đưa mắt nhìn Hoa Tiễn Lệ, hơi khom người.

"Hay!" Dư Thu Ngôn vỗ tay, hô lớn.

"Chỉ có hạng nhân vật như Hoa huynh đây mới xứng với khúc nhạc thần tiên của Lâm Vân cô nương!"

Hoa Tiễn Lệ mỉm cười, cất tiếng: "Dư huynh quá khen, chút tài mọn như thế nào đáng kể gì! Nếu không có khúc nhạc thần tiên của Lâm Vân cô nương thì làm gì có việc ta ngứa tay múa bút."

Thủy Tri Hàn cũng cười, nói: "Nhạc nửa khúc du dương, bút múa may ngang dọc. Bức tranh này thực đã khắc họa được cái thần vận của Lâm Vân cô nương."

Hoa Tiễn Lệ khẽ thở dài.

"Hứng thú nổi lên, tùy tiện vung bút, làm sao vẽ ra được một phần vạn cái thần vận của mỹ nhân..."

Tả Thanh không kìm được khẽ "hừ" lạnh một tiếng.

"Lấy tranh đối đàn, chẳng khác chi dùng trà đãi rượu!"

Ninh Thi Vũ vội đứng ra dàn hòa.

"Nhạc là nhạc hay, tranh là tranh đẹp, rượu của Ninh Công Chúa cũng là rượu ngon. Các vị đại nhân xin hãy nể mặt tiện thiếp, tiện thiếp cạn chén này trước!"

Dư Thu Ngôn cười rộ, nói: "Chén rượu này của Ninh cô nương ta quả thực không cạn không được. Hoa huynh một dạ tình thâm với Lâm Vân cô nương, ta thì lại không sao quên được khoảnh khắc xao lòng khi nhìn thấy Ninh cô nương vừa rồi."

Ninh Thi Vũ đung đưa làn thu ba lóng lánh.

"Dư công tử thật biết nói chuyện, lần sau nếu còn đến đây, công tử không cần sợ mắc nợ nữa đâu."

Trong lòng sảng khoái, Dư Thu Ngôn cất tiếng cười vang, nâng chén, một hơi uống cạn.

Thủy Tri Hàn cũng cất tiếng cười ha hả.

"Trăm hoa đua sắc mới có được khung cảnh rực rỡ muôn màu, nhạc hay tranh đẹp như vậy sao có thể chỉ uống một chén, ít nhất cũng phải ba chén mới được!" Trong lòng hắn biết rõ Dư Thu Ngôn nói vậy vừa có thể tỏ rõ thái độ ủng hộ Hoa Tiễn Lệ, vừa có thể nhận được hảo cảm của Ninh Công chúa. Người này tuổi tác tuy nhỏ nhưng tác phong hành sự lại vô cùng lão luyện, hắn không kìm được thầm lưu ý, đồng thời càng thêm đề phòng.

Đám người Tả Thanh không dám nói gì thêm, đồng loạt uống cạn liền ba chén.

Thanh Nhi khẽ mỉm cười, nói: "Hoa công tử dùng tranh đối nhạc, quả nhiên tuyệt diệu. Lỗ đại nhân phong lưu tiêu sái, văn tài siêu tuyệt, thiên hạ chẳng mấy ai có thể so sánh, chẳng hay ngài bình phẩm thế nào về tiếng đàn của cô nương?"

Thủy Tri Hàn thầm kinh sợ, ả Thanh Nhi này tuy là nha hoàn nhưng lại không đơn giản, mấy lời này bề ngoài thì khen hắn nhưng thực ra là có ý khơi ra mâu thuẫn giữa hắn và Hoa Tiễn Lệ, chẳng lẽ đây là ý của Lâm Vân? Tâm tư xoay chuyển không ngừng nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thản.

"Ta muốn được nghe cao kiến của mọi người trước đã!"

Lưu Khôi cười lúng túng, nói: "Ta không hiểu gì về âm luật, chỉ cảm thấy khúc nhạc này rất hay, nếu muốn bình phẩm thì quả thực khó lắm..."

Cát Xung và Lôi Kinh Thiên cũng cười gượng, gật đầu. Hai gã thương nhân của tòa thành nhỏ này nào đã được gặp những đại nhân vật như vậy bao giờ, nhất thời đều câm như hến.

Lưu Khôi thấy Lỗ Thu Đạo vốn hóa danh là Tả Thanh nháy mắt ra hiệu cho mình, bèn vội vàng nói: "Tả tiên sinh là cao thủ âm luật trong phủ ta, thường xuyên nói ra những lời hết sức đáng kinh ngạc, chi bằng hãy nghe kiến giải của y trước đã."

Lỗ Thu Đạo vênh vênh tự đắc, chậm rãi nói: "Một khúc Hữu sở tư của Lâm Vân cô nương vừa rồi xen đầy lời hoa tiếng cỏ trong ý nhạc, chắc hẳn là nghĩ đến việc hồng nhan bạc mệnh, cảnh xuân nhanh tàn, bóng lẻ trước đèn, nào đâu còn tình chàng ý thiếp. Thương thay tuổi xuân tươi đẹp, sao chịu nổi cảnh một mình ở giữa chốn phong trần..."

Dứt lời, hắn bèn đưa mắt nhìn Lâm Vân, làm bộ thổn thức tột cùng, cảm thấy những lời này hẳn đã có thể làm lay động tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân.

Lâm Vân không nói gì, đưa mắt nhìn Hoa Tiễn Lệ. Hoa Tiễn Lệ buồn bã thở dài, than: "Ta thì lại nghe ra nỗi niềm trách trời thương dân trong ý nhạc. Hoa không thường nở, việc chẳng vẹn toàn, những sự tốt đẹp trong thế gian đa phần đều ngắn ngủi, cho dù có cảnh hoa đẹp trăng tròn thì cũng ít ỏi biết bao..."

Nói đến đây, y lại lẩm bẩm một mình: "Hận không thể ngắm hết cái đẹp trong thiên hạ, dù được gặp cô nương rồi nhưng lại là nước chảy hoa trôi."

Lâm Vân cúi đầu, không nói gì, lặng lẽ cảm nhận tình cảm da diết của Hoa Tiễn Lệ.

Thủy Tri Hàn sớm đã nhận định Lâm Vân ắt có liên quan tới Tần Linh Vận nhưng thấy Dư Thu Ngôn không rõ là địch hay bạn, Hoa Tiễn Lệ thì rõ ràng đứng về phía nàng ta, mà với bản lĩnh Hoa Tiễn Lệ thể hiện khi nãy, dù hắn là một trong sáu đại tông sư tà đạo cũng không dám nói là chắc thắng, do đó chỉ còn cách dùng lời nói để thăm dò: "Ta thì lại nghe ra cái ý sát phạt từ trong tiếng nhạc, tựa như có trăm vạn đại quân đang giằng co nơi chiến trường, dù đang án binh bất động nhưng một phen hỗn chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào."

Tâm thần đã bị khúc nhạc vừa rồi làm xao động, nói đến đây, Thủy Tri Hàn không kìm được cất tiếng than: "Tự cổ nhất tướng công thành vạn cốt khô, người đời chỉ nhìn thấy sự nghiệp hào hùng của kẻ làm vương, làm tướng, có mấy ai hiểu thấu nỗi cô tịch bên trong..."

Hoa Tiễn Lệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thủy Tri Hàn. Ánh mắt hai người va chạm nhau, tựa như bắn ra vô số tia lửa.

Thủy Tri Hàn ngoảnh đầu tránh, trong lòng biết rõ Hoa Tiễn Lệ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, không kìm được có chút buồn bực. Khúc nhạc Hữu sở tư của Lâm Vân vừa rồi đã chạm đến hùng tâm tráng chí trong lòng hắn, khiến hắn lúc nói năng bất giác mất đi sự điềm tĩnh thường ngày.

Dư Thu Ngôn khẽ thở dài.

"Sống có gì là vui, chết có gì là khổ? Ta chỉ cảm nhận được sự đáng quý của sinh mệnh, sự trắc trở của vận mệnh. Vương hầu khanh tướng đều là nhân vật tầm thường. Vinh hoa phú quý, bần tiện ưu lo đều là khói mây trước mắt, tất cả vốn là do sinh mệnh ban cho... Khụ, sao các vị đều nhìn ta bằng ánh mắt như vậy thế?"

Phải biết rằng trong tư tưởng mà mọi người được tiếp thu từ nhỏ, quân vương quý tộc đều là tinh tú trên trời hạ phàm, nào đã có ai từng nghe qua mấy lời kiểu như "vương hầu, khanh tướng đều là nhân vật tầm thường". Những lời này xét kĩ ra thực sự có chút đại nghịch bất đạo nhưng lại khiến cho người ta phải mất công suy ngẫm, nhất thời tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dư Thu Ngôn...

Thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, Ninh Thi Vũ vội cười, nói: "Chư vị quả nhiên đều có kiến giải của riêng mình, có điều Lâm Vân cô nương chỉ đàn nửa khúc, chẳng hay có dụng ý gì?"

Mọi người nghĩ lại thấy đúng là có chuyện này, nhất thời đều quên đi lời nói vừa rồi của Dư Thu Ngôn, lặng lẽ chờ nghe câu trả lời của Lâm Vân.

Lâm Vân thở dài, khẽ đáp: "Ta xưa nay đến mỗi nơi chỉ gảy một khúc đàn, vốn định mấy ngày sau sẽ rời Thiên Châu. Có điều, thấy phong thái cao sang của Lỗ đại nhân, khí độ ung dung của Dư thiếu hiệp, còn được Hoa công tử lấy áo vẽ tranh tặng, ta thực không nỡ từ biệt chư vị sớm như thế, do đó mới chỉ gảy nửa khúc đàn, chờ hai ngày nữa sẽ nối tiếp mối duyên này."

Dứt lời, nàng bèn đứng dậy, khom người hành lễ rồi nói tiếp: "Hai ngày nữa, Lâm Vân vẫn sẽ ở nơi này chờ đại giá của Lỗ đại nhân, Hoa công tử, Dư công tử và Tả tiên sinh."

Tới lúc này mọi người mới giật mình hiểu ra. Lưu Khôi nghe Lâm Vân chỉ hẹn có bốn người, rõ ràng không để vị tri huyện mình đây vào trong mắt, không khỏi vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhưng cũng không biết phải trách tội thế nào, ai bảo vừa rồi hắn không phát biểu được cao kiến gì về tiếng đàn của Lâm Vân! Hắn đành đưa mắt nhìn qua phía Thủy Tri Hàn, chờ đợi chỉ thị.

Dư Thu Ngôn khẽ vung tay trái, một vật màu đen bay tới, rơi xuống chiếc bàn trước mặt Thủy Tri Hàn.

"Lỗ đại nhân nhìn thấy tín vật này, hẳn đã biết lai lịch của ta."

Mọi người đưa mắt nhìn, thấy đó là một tấm lệnh bài nhỏ làm bằng sắt. Có thể tung một vật nhỏ bé như vậy đi mấy thước, khi rơi xuống lại không phát ra chút âm thanh, xem ra võ công của Dư Thu Ngôn đúng là không thể coi nhẹ.

Thủy Tri Hàn nhìn tấm lệnh bài, sau khi trầm tư một lát bèn cất tiếng cười rộ.

"Tự ngàn xưa, những thứ cao siêu thường ít ai hiểu nổi. Lời mời của Lâm Vân cô nương, Lỗ mỗ và Tả tiên sinh ắt sẽ không thất hẹn."

Hoa Tiễn Lệ đưa mắt nhìn Dư Thu Ngôn, trong lòng kinh nghi bất định, cảm thấy người này thực cao thâm khó lường.

Lâm Vân khẽ ho một tiếng, Thanh Nhi lập tức đỡ nàng đứng dậy.

"Tiểu thư không may vừa bị nhiễm phong hàn, xin được cáo lui trước!" Nói rồi, không để ý đến sự hỏi han và níu kéo của mọi người, nàng ta cùng Lâm Vân trở về phòng luôn.

Mọi người cảm thấy chẳng còn gì thú vị, uống thêm được mấy chén thì tiệc cũng tàn.

Ra khỏi Ninh Công Chúa, Hoa Tiễn Lệ một mình lặng lẽ rời đi.

Thủy Tri Hàn cố ý cùng Dư Thu Ngôn ở lại đến cuối cùng, đưa trả tấm lệnh bài bằng sắt cho y.

"Dư thiếu hiệp thâm tàng bất lộ, đến ta cũng suýt nhìn nhầm."

Dư Thu Ngôn cười, khiêm tốn nói: "Khí thế của Thủy Tổng quản sắc bén vô song, dù có cố ý giấu giếm thì cũng vẫn là mũi dùi sắc trong túi vải!"

Thủy Tri Hàn không hề ngạc nhiên về việc Dư Thu Ngôn nhận ra mình, chỉ thở dài, nói: "Việc ta đóng giả Lỗ đại nhân chỉ có thể giấu được nhất thời, vốn nghĩ sát thủ của Trùng đại sư sẽ bày trò ám sát, đâu có ngờ lại xảy ra tình huống đối đầu trực diện thế này!"

"Thủy Tổng quản không còn hoài nghi thân phận của ta nữa sao?"

"Tu La bài tổng cộng có bốn tấm, chỉ những chấp sự xuất sắc nhất của bộ Hình mới có. Ta tin cậu."

Dư Thu Ngôn cười rộ.

"Thủy Tổng quản dùng người không nghi, quả nhiên khiến người ta khâm phục. Hồng đại nhân nhờ ty chức gửi lời hỏi thăm đến Thủy Tổng quản và Lỗ đại nhân."

Thì ra tấm lệnh bài kia chính là Tu La bài của bộ Hình ở kinh sư, có thể hiệu lệnh cho tất cả bổ khoái trong thiên hạ, còn Dư Thu Ngôn chính là một viên bổ đầu của bộ Hình.

Minh Tướng quân quyền khuynh thiên hạ, bộ Hình chẳng qua chỉ là một nơi làm việc cho hắn dưới danh nghĩa triều đình, ngay đến Tổng quản bộ Hình là Hồng Tu La vốn chuyên phụ trách các hình phạt và việc truy nã cũng phải khom mình trước hắn. Mỗi khi bắt được người nào đó, phủ tướng quân thường đưa đến cho bộ Hình bức cung, mấy gã đệ tử của Lịch Khinh Sinh đến đầu nhập phủ tướng quân cũng được phái vào bộ Hình làm việc, chuyên dùng ma công của Uổng Tử thành để ép hỏi khẩu cung của các phạm nhân.

Ban đầu, Thủy Tri Hàn vẫn còn có chút nghi ngờ Dư Thu Ngôn nhưng thấy y biết rõ thân phận của mình mà vẫn có thể thản nhiên nói cười, mặt không đổi sắc, thêm nữa nếu Tu La bài rơi vào tay người ngoài, Hồng Tu La nhất định sẽ thông báo cho phủ tướng quân ngay, do đó hắn không còn hoài nghi chút nào về thân phận của Dư Thu Ngôn. Cũng chính vì có sự trợ giúp này nên hắn mới dám thoải mái đáp ứng lời hẹn của Lâm Vân vào hai ngày tới.

Lúc này, Dư Thu Ngôn không còn nở nụ cười đã thành thói quen kia nữa mà nghiêm túc nói: "Tổng quản nói chúng ta sẽ phải đối đầu trực diện với sát thủ của Trùng đại sư, chẳng hay ngài đã nhìn ra được manh mối gì rồi?"

"Dư thiếu hiệp nghĩ thế nào?"

"Lâm Vân chắc không phải là Tần Linh Vận. Ta thấy nàng ta thân thể yếu đuối, tuyệt đối không phải là người luyện võ..."

"Trùng đại sư bản lĩnh cao thâm, không thể không đề phòng! Có điều gã Hoa Tiễn Lệ chưa từng xuất hiện trên giang hồ kia lại khiến ta nghĩ đến một người."

"Ồ!" Dư Thu Ngôn tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Mặc Lưu Bạch?"

Thủy Tri Hàn khẽ gật đầu.

"Không sai! Võ công như vậy, tài vẽ như vậy, phóng khoáng như vậy, thực đúng là tác phong nhất quán xưa nay của Mặc trung lưu bạch trong Cầm Kỳ Thư Họa. Có điều, võ công của hắn có vẻ cao quá, gần như đã theo kịp Trùng đại sư, ngay đến ta cũng chưa chắc thắng nổi."

Dư Thu Ngôn nghĩ đến một hơi nội khí tụ mà không tan của Hoa Tiễn Lệ khi nãy, không khỏi thầm kinh hãi.

"Người này tuổi tác không lớn nhưng võ công thực sự quá ghê gớm..."

Thủy Tri Hàn cười vang.

"Dư thiếu hiệp bất tất phải tự khiêm, với tuổi tác như cậu mà có được võ công như vậy cũng đã là không dễ dàng rồi. Chẳng hay sư phụ của cậu là ai?"

"Võ công của Thu Ngôn đều là gia truyền. Gia phụ là Dư Ngâm Ca."

Thủy Tri Hàn thoáng kinh ngạc, Dư Ngâm Ca chính là một tay dị sĩ trong giới võ lâm đời trước, tính cách nửa chính nửa tà, không ưa danh lợi, chỉ dựa vào một thanh kiếm để hành tẩu trên giang hồ, tuyên bố rằng sẽ dùng sức của một mình mình mà thay trời hành đạo. Về sau, y quen biết một nữ tử tên gọi Cảnh Ngọc Trí, là người của Điểm Tình các trong bốn đại gia tộc, từ đó mới cùng nữ tử này quy ẩn giang hồ.

Bốn đại gia tộc "các lâu hương chủng" lần lượt là Điểm Tình các, Phiên Thiên lâu, Ôn Nhu hương và Anh Hùng chủng, chính là bốn thế gia thần bí nhất trên giang hồ, có rất nhiều ân oán với nhau. Về mặt võ đạo, bọn họ lại càng có những đột phá khiến người khác phải kinh ngạc, các truyền nhân được phái ra ngoài đều có võ công tuyệt thế, tuy hiếm khi xuất hiện nhưng lần nào cũng gây ra những phen sóng to gió lớn.

Trong lòng Thủy Tri Hàn trào dâng vô vàn ý niệm. Dư Ngâm Ca là một bậc kiêu hùng, hành sự hoàn toàn dựa vào ý riêng nhưng cũng có thể tính là hiệp nghĩa, thê tử của ông ta - Cảnh Ngọc Trí - xuất thân từ Điểm Tình các, gần như là gia tộc lãnh tụ trong giới bạch đạo, chẳng ngờ con trai của họ lại đầu nhập vào bộ Hình của triều đình, lẽ nào bên trong còn có điều bí ẩn gì sao? Nhưng Dư Thu Ngôn lại trực tiếp thừa nhận chuyện này, Thủy Tri Hàn thực sự cảm thấy rất khó hiểu.

Dư Thu Ngôn biết Thủy Tri Hàn vẫn còn nghi ngờ, bèn cười vang, nói: "Thực không dám giấu, gia phụ quản giáo quá nghiêm, cho nên tại hạ đã lén trốn nhà ra ngoài. Cho đến bây giờ, chỉ có mình Thủy Tổng quản là biết thân phận của tại hạ thôi..."

Lòng nghi ngờ của Thủy Tri Hàn đã phần nào giảm bớt.

"Nhân phẩm và võ công của lệnh tôn vẫn luôn khiến ta kính phục, huống chi Dư tiểu huynh thân kiêm tuyệt học của lệnh tôn và Điểm Tình các, lại có ý với công danh, dựa vào võ công và tài trí bậc này, tương lai ắt sẽ là một phương nhân kiệt, tiền đồ rộng mở vô cùng. Thân phận của cậu, ta nhất định sẽ không nói với ai, nếu không, há chẳng phải sẽ phụ sự tín nhiệm của cậu sao?"

Dư Thu Ngôn cười khổ, nói: "Ta chỉ mong làm một viên bổ khoái của bộ Hình, ngày ngày đi trừng hung trừ ác, dùng phương thức này để nói với gia phụ, thực ra dù ở trong triều đình hay ngoài giang hồ cũng đều có thể thay trời hành đạo..."

Thủy Tri Hàn cười rộ.

"Không sai, cái gọi là hiệp và ma vốn biến ảo khôn lường, bao nhiêu gã đại ma đầu cứ tự cho rằng mình là kẻ vệ đạo. Người trên giang hồ vẫn luôn nhận định ta và Minh Tướng quân thuộc tà phái nhưng lại chỉ nhìn quá trình, quên đi kết quả. Ngày sau, nếu làm nên nghiệp lớn, hậu thế sẽ chỉ ca tụng bọn ta, chẳng còn ai nhắc đến sự khác biệt giữa ma và đạo nữa."

Hắn thầm nghĩ, có được trợ lực lớn thế này, mà kỳ hạn treo tên một tháng của Trùng đại sư đã sắp đến, bên mình hẳn đã nắm chắc phần thắng.

Thấy đã sắp đến phủ tri huyện, Dư Thu Ngôn ngoảnh đầu nói với Thủy Tri Hàn: "Thu Ngôn hiện còn có việc công vụ quan trọng phải làm, ngày mai sẽ dọn đến phủ tri huyện để nghe lời dạy bảo của Tổng quản!"

Thủy Tri Hàn cũng không miễn cưỡng, thoáng quan sát liền hiểu ngay đó là chuyện gì, bèn cười hà hà, nói: "Chỉ e Ninh Thi Vũ không phải nhân vật đơn giản, ta cũng đang định sai Lưu Khôi đi điều tra lai lịch của thị, Dư tiểu đệ nhớ cẩn thận!"

Dư Thu Ngôn hơi đỏ mặt, ngượng ngùng từ biệt Thủy Tri Hàn nhưng vẫn cất bước đi thẳng về hướng Ninh Công Chúa.

Thủy Tri Hàn bảo đám người Lưu Khôi đi trước rồi đứng một mình bên ngoài phủ tri huyện. Nhìn bóng lưng Dư Thu Ngôn dần biến mất nơi cuối đường, hắn đột nhiên khẽ hỏi: "Lần này ta có thể dễ dàng cảm nhận được sự xuất hiện của ngươi, hơn nữa tâm cảnh của ngươi đang rất hỗn loạn, có phải đã bị thương nặng không?"

Bên ngoài phủ tri huyện, khung cảnh chìm trong tĩnh lặng, Thủy Tri Hàn đang hỏi ai đây?

Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

"Ngoại thương do Lượng Thiên xích gây ra trên vai thì không nhằm nhò gì nhưng Khổ Khẩu Bà Tâm đại pháp của Lục Ngữ đã phá đi tu vi tâm cảnh mấy chục năm của ta, quả là lợi hại!"

Thủy Tri Hàn dường như đã sớm biết đến sự tồn tại của người này, không hề tỏ ra kinh ngạc, hờ hững nói: "Không phá thì không lập được cái mới, trước đây ngươi quá cố chấp đối với cái đạo ẩn nấp, dẫn đến việc thiếu đi sự dũng mãnh và vong ngã khi đối địch, tiếng quát ấy chưa chắc đã không phải là việc hay."

Người trong bóng tối trầm ngâm, dường như đang nghiền ngẫm lời nói của Thủy Tri Hàn.

Thủy Tri Hàn lại hỏi: "Kỳ hạn Trùng đại sư treo tên trên Ngũ Vị nhai chỉ còn gần nửa tháng, trong thành Thiên Châu đột nhiên lại xuất hiện nhiều nhân vật như vậy, ngươi nhận định thế nào về việc này?"

Giọng nói kia lại vang lên, nghe rất rời rạc, tựa như bên trong có một lưỡi đao sắc bén: "Có ngươi ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cho dù Trùng đại sư có bản lĩnh ghê gớm hơn nữa thì cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này."

Mặt Thủy Tri Hàn lạnh tựa băng sương.

"Chỉ e Trùng đại sư là người duy nhất trên thế gian này vẫn còn sống sau khi giao thủ với ngươi. Ngươi đã biết thực lực của hắn, còn dám đánh giá thấp hắn như vậy sao?"

Người trong bóng tối cất tiếng cười quái dị.

"Ta há chẳng phải là người duy nhất còn sống sau khi giao thủ với hắn sao? Hắn có lẽ không ngốc đến mức đánh giá thấp thực lực của phủ tướng quân, chỉ e sẽ biết khó mà lui."

"Thư Tầm Ngọc chết trong tay ta, Tần Linh Vận vâng lệnh báo thù, Tề Sinh Kiếp và Mặc Lưu Bạch há có thể khoanh tay đứng nhìn? Huống chi..."

Thủy Tri Hàn hít một hơi thật sâu.

"Cái bóng của hắn rốt cuộc là gì?"

"Cái bóng ấy có tên Thiết Hồn nhưng ta nghĩ không ra làm thế nào mà nó gây sát thương cho địch thủ được? Trong suy nghĩ của ta, cái bóng này không phải vũ khí mà là một cái bóng thật sự."

"Ý ngươi là Thiết Hồn ảnh thực ra là một người?"

"Không sai! Có lẽ trong khi chúng ta chỉ để ý đến Tần Linh Vận và Mặc Lưu Bạch, cái bóng ấy sẽ đột ngột ra tay."

Thủy Tri Hàn đưa mắt nhìn về hướng Dư Thu Ngôn vừa rời đi.

"Dư Ngâm Ca tự cho rằng bản thân mình thay trời hành đạo, làm việc thận trọng, trong giới bạch đạo có thanh danh cực tốt, vậy mà con trai y lại tự do, phóng túng như thế, ngươi thấy người này có giống không?"

"Người này phong mang quá lộ, ít nhất cũng không giống một cái bóng. Huống chi ta biết hắn quả đúng là một con cờ ngầm trong tay Hồng Tu La."

"Ồ, ngươi đã từng gặp người này ở bộ Hình rồi sao?"

"Đúng vậy, một năm trước, Dư Thu Ngôn đến đầu nhập bộ Hình, trong vòng ba tháng đã ngầm phá được mấy vụ án lớn nhưng lại không cậy công, rất có phong phạm "cầu đạo không cầu danh" của phụ thân hắn. Hồng Tu La cũng rất xem trọng hắn, tuy thanh danh của hắn không vang dội nhưng hiện đã là một trong năm bổ khoái lợi hại nhất của bộ Hình."

Thủy Tri Hàn thở phào một hơi.

"Như vậy thì ta yên tâm rồi. Nếu người này là địch chứ không phải bạn, lại liên thủ với Hoa Tiễn Lệ thì quả thực đáng sợ!"

"Có ngươi với ta, bọn chúng có thể làm được việc gì chứ?"

Thủy Tri Hàn nói: "Chỉ một mình Thư Tầm Ngọc ra tay đã khiến Vệ Trọng Hoa mất mạng, Cát Xung bị thương, bề ngoài ta không cầu viện Tướng quân nhưng lại âm thầm mời ngươi đến là vì muốn dụ dư đảng của Trùng đại sư ra rồi một lưới bắt gọn. Hiện giờ, thành Thiên Châu nhỏ bé này đã trở thành chốn lôi đài cho Trùng đại sư và chúng ta giao thủ, thậm chí còn có thể tính là chiến trường cho cuộc giao phong giữa thế lực của bạch đạo và phủ tướng quân, chúng ta quyết không thể thua!"

Tĩnh lặng!

Thủy Tri Hàn trầm ngâm hồi lâu, khi lên tiếng trở lại, giọng hắn đã trở nên lạnh băng: "Ta phải đi giết Hoa Tiễn Lệ trước, bất kể hắn có phải là Mặc Lưu Bạch hay không. Võ công của người này quá cao, không trừ được hắn, ta thực khó mà ngủ yên."

"Tổng quản hà tất phải đích thân ra tay, cứ giao cho ta là được rồi."

"Ngươi chưa từng gặp người này, võ công của hắn thực sự khiến người ta kinh hãi, có thể dùng nội khí để khống chế viên súc sắc ở cách xa hơn năm thước, dù là ta cũng chưa chắc thắng được!" Thủy Tri Hàn lại thở dài tiếng nữa.

"Nếu hôm đó kẻ ám sát là hắn chứ không phải là Thư Tầm Ngọc, thực không biết kết quả sẽ như thế nào!"

"Ồ! Ta chưa từng nghe thấy tên của người này trên giang hồ, hắn thực sự lợi hại như vậy sao?"

"Trùng đại sư hư thực khó lường, có lẽ Hoa Tiễn Lệ chính là cái bóng lợi hại nhất của hắn, còn chuyện giữa Hoa Tiễn Lệ và Lâm Vân chỉ là một màn kịch được diễn cho chúng ta xem mà thôi!"

"Nhân vật như vậy, ta thực muốn đi gặp một lần cho biết."

Thủy Tri Hàn nghiêm túc nói: "Mục tiêu lớn nhất của chúng ta bây giờ không phải giết chết cái bóng mà là bảo vệ Lỗ Thu Đạo. Ngươi bị thương chưa lành, hãy ở trong bóng tối ngầm bảo vệ Lỗ Thu Đạo!"

Một người đi ra từ trong bóng tối, thứ đập vào mắt người ta đầu tiên là cái nốt ruồi màu đen ở mi tâm hắn. Kẻ này không phải ai khác, chính là Quỷ Thất Kinh.

"Xin Tổng quản hãy yên tâm, Quỷ Thất Kinh nhất định sẽ bảo vệ Lỗ Thu Đạo được an toàn trong kỳ hạn một tháng của Trùng đại sư!"

Thủy Tri Hàn ngẩng đầu nhìn trời, hờ hững nói: "Đêm nay gió mát mây thưa, ngày kia giai nhân có hẹn, đêm mai mới là đêm giết người!" Kế đó hắn lại cười dài một tiếng.

"Ngày kia, khi không nhìn thấy Hoa công tử tình thâm ý trọng, không biết Lâm Vân cô nương có rơi giọt lệ tình nào không đây..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play