Nghê Gia rất đúng giờ. Bảy rưỡi, tiếng chuông cửa đã vang lên. Khi Tần Cảnh
ra mở nhìn thấy cô ấy liền có chút trầm trồ, giống như giây phút cô mới
xuyên không đến đây, đứng trong thang máy cũng trầm trồ nhìn mình qua
tấm kính.
Nghê Gia rất đẹp, thuộc về kiểu ngũ quan xinh xắn, kiểu đặt vào tổng thể không tài nào bới móc được. Gương mặt cô ấy ẩn chứa vẻ thuần khiết, vừa dịu dàng vừa xa cách, hoàn toàn điều khiển được vẻ đẹp trời sinh của mình, không khiến người ta cảm thấy cô ấy là bình hoa,
trái lại càng làm cho người ta xuýt xoa. Đây chính là thục nữ danh môn
đấy!
Đương nhiên Tần Cảnh cũng là một người đẹp, nhưng cô đã sớm
thay đổi phong cách trang điểm tỉ mỉ này, trở nên càng linh động tự
nhiên và tràn đầy sức sống hơn. Cho nên Nghê Gia nhìn thấy hình ảnh Tần
Cảnh tùy ý buộc mái tóc lên, mặc đồ thể thao cũng hơi ngạc nhiên: “Nhiều năm không gặp, phong cách của cậu thay đổi nhiều quá!”.
Nói là
nhiều năm không gặp nhưng giọng lại rất tự nhiên, thoải mái. Tần Cảnh
đoán quan hệ giữa hai người hẳn rất tốt, thầm thở phào nhẹ nhõm, cười
nói: “Con người sẽ luôn thay đổi mà. Vào nhà trước rồi nói sau.”
Sau khi vào nhà, Nghê Gia cũng không ôn chuyện cũ nhiều, liền nói thẳng vài chuyện kịch bản: “Đúng rồi, mình nghe nói cuộc thi lần này của cậu là
ban tổ chức quy định nam nữ diễn viên chính sao?”.
Tần Cảnh đưa cho cô ấy xem: “Đây, Long Kỳ và Tập Vi Lam.”
Nghê Gia khẽ nhăn mày: “Long Kỳ thì thực lực giỏi, diễn y như thật. Nhưng
Tập Vi Lam thì diễn hơi tệ. Giống bộ phim Khoa ngoại số mười ba ấy. À,
hôm nay lên sóng này.”
Tần Cảnh vừa nghe liền vội vàng cầm điều
khiển đổi đài, tập một được chiếu vào khung giờ vàng trên ti vi. Hai
người chăm chú xem được mười mấy phút, Tần Cảnh thầm nghĩ Doãn Thiên Dã
diễn rất đạt, vô cùng nhập tâm, ngay cả cô cũng có lúc bị mê hoặc bởi
anh chàng bác sĩ ngoại khoa này.
Lời thoại rất chặt chẽ, vừa
thông minh vừa dí dỏm, kết hợp giữa phần diễn của diễn viên kỳ cựu và
diễn viên mới trong phim cũng ăn ý, quả thật là do đại biên kịch chế
tác. Điểm không hoàn mỹ duy nhất là:
“Nữ chính không hợp!”.
“Nữ chính không hợp!”.
Hai người gần như đồng thanh, nói xong lại liếc nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười.
Tần Cảnh nghiêm túc phân tích: “Cô ta không kiểm soát được kiểu nhân vật
này, nữ chính chỉ có thể coi như tạm được thôi, nhưng những nhân vật
xung quanh đóng quá hoàn mỹ và sáng chói, diễn chung với họ khiến cô ta
trông khá lóng ngóng.”
“Đúng vậy!” Nghê Gia gật đầu, “Long Kỳ
cũng có kỹ thuật diễn xuất như vậy, có thể nói là nam diễn viên phái
thực lực. Nếu đóng chung với Tập Vi Lam, mà Tập Vi Lam lại diễn theo
kiểu lối mòn, rất có thể sẽ xảy ra đối lập tạo nên hiệu quả thế này.”
Nghê Gia chỉ vào Tập Vi Lam trong màn ảnh, “Cứ theo đà phát triển này,
tổ biên tập của Khoa ngoại số mười ba chắc chắn sẽ cắt bớt đất diễn của
cô ta, thậm chí là đổi nữ chính. Tình huống thế này là chuyện thường xảy ra với kiểu phim chiếu tuần. Nhưng mà…”, Nghê Gia chần chừ.
Tần
Cảnh biết cô ấy muốn nói gì, khẽ cười: “Nhưng thời hạn chế tác phim của
mình ngắn, không thể nào giữa chừng thay đổi vai chính được, chỉ có thể
dứt khoát hoặc thành công hoặc thất bại thôi.”
Nghê Gia cũng khá tiếc nuối: “Có điều nam nữ chính chỉ định này của cậu không thể thay đổi được à?”.
Tần Cảnh nhún vai, tận lực nhìn theo hướng lạc quan: “Thôi, coi như luyện
tập đi! Sau này, lúc quay phim tìm đầu tư, ban đầu nhất định sẽ bị ràng
buộc áp lực từ phía đó, phải chọn nghệ sĩ họ thích. Nam nữ chính cũng
không phải mình có thể muốn là được. Vì vậy…”
Tần Cảnh im lặng một hồi, dù không cam lòng vẫn nói: “Lần này viết kịch bản theo lĩnh vực sở trường của Tập Vi Lam đi!”.
Nghê Gia hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc với thái độ co được dãn được của
cô, bỗng cười an ủi: “Cậu thật sự khác trước đây quá! Hồi xưa, cậu cứng
đầu cứng cổ lắm!”.
Tần Cảnh khẽ mỉm cười, tiếp tục xem ti vi. Bộ phim hài Khoa ngoại số mười ba này rất thu hút người xem.
Nghê Gia chống cằm, nhìn đăm đăm Doãn Thiên Dã và Tập Vi Lam trong màn ảnh
một lúc lâu, rồi đột ngột quay đầu hỏi Tần Cảnh: “Cậu có nghĩ đến chuyện cậu nhân nhượng cho Tập Vi Lam như vậy, đến lúc đó cô ta lại đâm sau
lưng cậu không? Mình nghe nói hai người không hợp nhau lắm!”.
Điểm này Tần Cảnh đã nghĩ đến. Lúc xem bộ phim này, nhớ đến đủ mọi tình tiết ở phim trường, rõ ràng Tập Vi Lam còn chưa từ bỏ hy vọng với Doãn Thiên Dã và càng oán hận cô hơn. Cộng thêm gần đây, cô ta bị vụ tai tiếng với An Nham làm hình tượng hao tổn, còn mất cổ phần ở Trường Ninh. Bây giờ
thấy Tần Cảnh xuôi chèo mát mái làm đạo diễn nhất định sẽ giở trò cho
xem.
Tần Cảnh tựa người vào lưng, lẳng lặng nói: “Tuy không thể
thay đổi diễn viên, nhưng nếu có cách nào đuổi cô ta đi thì tốt biết
mấy.”
Nghê Gia nghĩ một lát, lại hỏi: “Cậu hẳn nên nghĩ sơ lược xem muốn quay nội dung phim thế nào trước đã.”
“Ừ. Nửa năm sau, lúc công chiếu bộ phim trùng hợp vào ngày lễ dân tộc. Mình vốn định quay kiểu phim chiến tranh sử thi, nhưng nếu suy nghĩ đến nhân tố Tập Vi Lam, vậy chỉ có thể quay phim tình cảm thanh xuân thôi.”
Nghê Gia khẽ nhướng mày, cười nói: “Mình chưa từng thử thách với phim chiến
tranh sử thi nữa cơ. Cậu nói khiến mình động lòng rồi. Hay là viết cả
hai đi!”.
Tần Cảnh sửng sốt, bỗng hiểu ý cô ấy: “Trước tiên cứ
theo kế hoạch quay phim tình cảm kia đi đã. Nếu Tập Vi Lam diễn tốt,
không gây phiền phức cho mình thì bình yên vô sự. Lần sau quay phim
chiến tranh.”
Nghê Gia gật đầu: “Nhưng nếu cô ta soi mói, nghĩ
cách làm náo loạn thì đuổi cô ta ra khỏi đoàn làm phim. Hoặc là không
cần đuổi, cô ta cũng sẽ nghĩ cách rút lui giữa chừng. Kịch bản của cậu
là đo ni đóng giày cho cô ta, đương nhiên cô ta sẽ cho rằng bộ phim của
cậu sẽ thất bại trong gang tấc, có thay đổi kịch bản lại cũng không kịp
nữa.”
“Sau đó, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị quay phim kịch bản thứ hai.”
Sau khi Tần Cảnh và Nghê Gia cùng thương lượng, lập tức bắt đầu từng giây
từng phút hành động. Hai người ngồi cạnh bàn trà, bưng cà phê, cầm giấy
bút, hí hoáy suốt cả đêm, phác họa dàn ý cho bộ phim tình cảm này.
Nữ chính có lần đi qua sân bóng rổ, bị đàn anh lỡ tay ném quả bóng vào
đầu, lại không ngờ vừa gặp đã yêu anh ta. Cô ấy nhát gan, ngày ngày như
mất hồn theo dõi bóng dáng anh, lén lút nhặt về sách vở cũ anh vứt đi,
nhìn nét chữ phóng khoáng của anh mà cười khúc khích, lén lút lấy điện
thoại bạn gọi cho anh, sau khi nghe được giọng anh liền lập tức cúp máy, vui vẻ hí hứng.
Tuy yêu thầm rất ngọt ngào nhưng đa phần là đau
khổ và rối rắm. Cô ấy cảm giác mình không đủ hoàn mỹ, bắt đầu chăm chỉ
học hành, bắt đầu dùng mỹ phẩm dưỡng da, nghĩ rằng đợi đến khi mình đẹp
lên mới đi tỏ tình với đàn anh.
Hôm lấy can đản đi bày tỏ thì
thấy đàn anh đang ôm cô bạn thân của mình nhẹ nhàng hôn nhau dưới tán
cây anh đào. Sau khi đàn anh trở thành bạn trai của bạn thân, cơ hội gặp mặt lại tăng vọt, từ đó, cô gái kia càng rơi sâu vào nỗi đau của tình
đơn phương.
Vài năm sau, đàn anh và cô bạn thân kết hôn. Có lần
cô gái đến nhà bạn thân chơi, đàn anh xuống dưới đón cô lên, lúc lên
tầng thì thang máy gặp sự cố. Đàn anh mắc chứng sợ không gian kín nên
ngất xỉu, cô gái nhìn người đàn ông mình đã yêu thầm bảy năm, rốt cuộc
bật khóc thổ lộ với khuôn mặt tái nhợt và yên tĩnh của anh.
Tiếc là đàn anh không nghe thấy.
Song, sau khi thổ lộ, nội tâm của cô gái nhát gan lại nảy sinh thay đổi, cô
khẩn thiết hy vọng đàn anh biết được tình cảm này, lại lần nữa quyết tâm bày tỏ với anh ta. Vị đàn anh vô cùng kinh ngạc, cũng có chút tiếc
nuối. Hóa ra, ban đầu anh ta cố tình ném quả bóng rổ trúng đầu cô bởi vì anh ta cũng có tình cảm với cô. Tiếc rằng trước mặt anh, cô vẫn im lặng không tỏ bày, anh cho rằng là cô không thích mình nên dần từ bỏ tình
cảm trong lòng. Ngược lại, cô bạn thân hoạt bát, gan dạ lại thu hút ánh
mắt anh.
Tuy đàn anh tiếc nuối năm đó bỏ lỡ nhưng cũng không muốn thương tổn người vợ yêu quý hiện tại nên từ chối cô gái. Tuy nhiên, sau khi cô gái biết được chuyện năm xưa thì càng không cam lòng tình cảm
mình đã bỏ ra nhiều năm như vậy chỉ là để lỡ. Thế là cô bắt đầu điên
cuồng theo đuổi đàn anh, cũng lợi dụng niềm tin của cô bạn thân đối với
mình, cố gắng bịa đặt, châm ngòi chia rẽ lòng tin giữa hai vợ chồng họ.
Cuối cùng, vị đàn anh và cô bạn thân mệt mỏi, tuy không ly hôn nhưng cũng
trong trạng thái ly thân. Cô gái đã chiếm được đàn anh như ý nguyện. Cho dù là kẻ thứ ba không danh chính ngôn thuận, cô cũng cho đây là hạnh
phúc, cho rằng nhiều năm trao đi của mình rốt cuộc đã có hồi đáp.
Mãi đến một ngày, cô bạn thân ngã bệnh, đang đêm đàn anh bật dậy khỏi
giường cô, chạy đến bệnh viện thăm vợ. Ban đêm trời mưa, cô gái trốn ở
góc bệnh viện, nhìn anh đưa vợ về nhà. Cô cảm thấy tư thế anh che ô lạ
lùng quá đỗi.
Khi ấy, hai vợ chồng họ đang chiến tranh lạnh nên
anh không hề ôm vợ, nhưng chiếc ô trong tay anh từ đầu đến cuối đều
nghiêng về phía cô ấy. Bả vai rắn chắc của anh ướt đẫm.
Cô gái
nhớ đến trước kia, lúc trời mưa, anh sẽ ôm cô thật chặt, nhưng chiếc ô
trong tay anh chưa bao giờ nghiêng qua. Bấy giờ cô mới hiểu, tuy họ đã
da thịt kề nhau nhưng vẫn không thể nào cận kề trái tim. Tình cảm anh
đối với cô bảy năm trước đã trôi qua rồi. Dù cô cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể kéo lại được.
Thế là cô mất mát tuyệt vọng, quyết định rút lui khỏi cuộc tình tay ba này, hoàn toàn chịu thua, triệt để rút lui.
…
Sau khi Tần Cảnh và Nghê Gia liệt kê tình tiết và cảnh mấu chốt một lần,
Nghê Gia ra về, trước khi đi còn nói với cô: “Yên tâm, hai ngày hai đêm, tuyệt đối sẽ cho cậu một kịch bản hoàn mỹ.”
Tần Cảnh tiễn Nghê
Gia về liền ngủ một giấc thật say. Khi tỉnh lại mới phát hiện trong điện thoại đang đặt ở chế độ im lặng có ba cuộc gọi nhỡ của Doãn Thiên Dã.
Nhưng khi gọi lại thì không ai nghe máy. Cũng phải, hiện tại hai người
họ giờ giấc đảo lộn mà.
Tần Cảnh hơi hụt hẫng, rời giường xem tin tức, không ngờ trong tin giải trí đều đăng tải bộ phim Khoa ngoại số
mười ba chiếu tối qua. Giới truyền thông rất khen ngợi bộ phim hài chiếu tuần sáng tạo đầu tiên trong nước, từ ngữ tán thưởng không sao tả xiết. Từ đạo diễn đến diễn viên, biên kịch, vân vân… đều nhận được lời khen
rầm rộ. Mà nổi bật nhất chính là Doãn Thiên Dã đóng vai nam chính. Bởi
vì bộ phim này toàn là diễn viên thực lực diễn xuất cho nên trong lúc
nhất thời, bác sĩ Doãn trở thành nhân vật khán giả yêu thích nhất, mong
đợi nhất. Anh tuấn giàu có, phóng khoáng khôi hài, nghiêm túc cẩn thận.
Thậm chí người dẫn chương trình tin tức giải trí còn gào thét: “Nếu bệnh
viện thật sự có bác sĩ Doãn tốt như vậy, mọi người nhất định sẽ xếp hàng muốn làm phẫu thuật hết rồi.”
Tần Cảnh cười vui vẻ, mới vừa định tắt ti vi lại nghe người dẫn chương trình nói: “Theo tin tức chúng tôi
thăm dò được, bắt đầu từ tập thứ ba, Khoa ngoại số mười ba sẽ xuất hiện
một nữ bác sĩ mới. Đây là nhân vật mà tổ biên kịch mới quyết định đưa
vào vào trưa hôm nay, nghe nói sẽ do Tô Man, ngôi sao mới của Thịnh Hạ
đảm nhiệm. Không biết bác sĩ Tô Man có thể triển khai màn tranh đấu tình yêu với y tá Tập không nhỉ? Hì hì, nói đùa thôi, nghe tổ biên kịch nói
bác sĩ Tô Man chỉ là nhân vật phụ, vì thế các fan của y tá Tập không
phải lo đâu nhé!”.
Tần Cảnh hơi nhướng mày. Bây giờ tổ biên kịch
nói vậy chẳng qua tung hỏa mù thôi. Nếu kỹ thuật diễn xuất của Tô Man
xuất sắc, vị trí nữ chính của Tập Vi Lam tất nhiên khó giữ được rồi.
Nhưng mà, Tần Cảnh à Tần Cảnh, Tập Vi Lam và Tô Man, mày hy vọng ai là
nữ chính đây? Ôi, ai bảo mày không phải là diễn viên chứ?
Ngày
thứ ba, Tần Cảnh nhận được kịch bản Tình yêu để lỡ của Nghê Gia gửi đến. Sau khi xem, Tần Cảnh cảm thán, quả nhiên là xuất thân biên kịch chính
quy, biên soạn lời thoại và bố trí cảnh tượng cũng hơn người.
Tần Cảnh gọi trợ lý đạo diễn gửi kịch bản cho nhân viên chủ chốt rồi triệu
tập mọi người họp. Tất cả đều đến đúng giờ, bao gồm đại minh tinh Long
Kỳ. Lúc gặp mặt, anh ta còn lịch sự nịnh nọt Tần Cảnh: “Xin thời gian
chậm lại rất hay. Lần đầu hợp tác với nữ đạo diễn xinh đẹp như cô là
vinh hạnh của tôi đấy!”.
Tần Cảnh cười xấu xa: “Thật ra thì mấy
kỳ trước của Chuyện ngôi sao phiên bản mới do tôi biên đạo, thế nên hẳn
coi như từng gián tiếp hợp tác rồi.”
Long Kỳ “ồ” một tiếng đầy thâm ý rồi cười nói: “Hợp tác vui vẻ!”.
Thế nhưng Tập Vi Lam lại đến muộn. Cô ta viện cớ rất đơn giản cũng rất dễ
khiến người ta thông cảm là: “Tôi mới từ phim trường Khoa ngoại số mười
ba đến, đã làm chậm trễ công việc của mọi người rồi, thật xin lỗi.”
Khoa ngoại số mười ba vừa chiếu một tập đã vô cùng thu hút công chúng. Bởi
vì nó thật sự quá nổi, tần suất chiếu từ một tuần một tập đổi thành một
tuần ba tập. Nữ chính như cô ta cũng nở mặt vẻ vang rồi.
Tần Cảnh không để ý lắm, sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho nhân viên chủ chốt lại đơn giản trình bày với Tập Vi Lam hiệu quả và chủ đề muốn tự thuật ra từ
tác phẩm.
Tất cả đều không có ý kiến gì khác. Chỉ có điều khi
cuộc họp chấm dứt, Tập Vi Lam đi đến, cười khó chịu: “Tần Cảnh, tôi có
chút ý kiến về kịch bản này với cô.”
Tần Cảnh gật đầu: “Nói đi!”.
“Trong kịch bản này, cuối cùng nữ chính và nam chính không ở bên nhau, điều
này không hợp với lẽ thường cho lắm. Hơn nữa, tại sao nam chính lại phải thích cô bạn thân kia? Tôi cảm thấy, nếu đổi thành cô bạn thân chen
chân, phá rối tình yêu giữa nam nữ chính tạo nên sự hiểu lầm cho họ, như vậy sẽ càng hợp tình hợp lý hơn.”
Tần Cảnh không buồn ngó ngàng: “Đây chính là nội dung tôi nghĩ ra. Với lại, kịch bản này có hai nữ
chính, nhân vật cô bạn thân coi như là một nữ chính khác.”
Tập Vi Lam cười khổ: “Cho dù có hai nữ chính cũng phải phân biệt chính thứ
chứ! Tác phẩm của cô không ổn, cô không đặt đúng vị trí của nữ chính số
một. Nếu cũng là nữ chính, tại sao nam chính chỉ yêu cô ta trong thời
gian ngắn rồi lại quay đi yêu bạn thân của cô ta?”.
“Cho nên mới gọi là để lỡ.” Tần Cảnh vừa bận thu dọn đồ đạc vừa điềm nhiên trả lời.
Tập Vi Lam khẽ nghiến răng, rốt cuộc hỏi ra vấn đề cô ta quan tâm nhất: “Tại sao nữ chính lại là kẻ thứ ba?”.
Tần Cảnh ngẩng đầu, rất thản nhiên: “Xã hội bây giờ có rất nhiều kẻ thứ ba. Câu chuyện của tôi muốn nói với mọi người rằng làm kẻ thứ ba sẽ không
vinh quang gì, sẽ không có kết quả tốt, cũng sẽ không có được tình yêu
đích thực. Song đối với kẻ thứ ba trong câu chuyện này, tôi vẫn rất
khoan dung, ít nhất ban đầu cô ta cũng là một cô gái hồn nhiên, hơn nữa
cũng trao đi tình cảm nhiều năm. Chỉ có điều, sau này cô ta lại trở nên
ghê tởm và ác độc. So với mấy kẻ thứ ba tham tiền trong xã hội, nữ chính này coi như là trong chỗ đáng hận cũng có chút đáng thương…”
“Tần Cảnh, cô có ý gì?” Tập Vi Lam không kìm được tức giận, “Cô đang ám chỉ ai?”
Tần Cảnh hơi kinh ngạc, không hiểu sao cô ta lại bất chợt kích động như
thế. Sau một hồi lâu, cô mới bừng tỉnh: “Cô không cho rằng tôi đang châm chọc cô hay là mẹ cô đấy chứ?”.
Tập Vi Lam thừa nhận cũng không được, mà phủ nhận cũng không xong, mặt đỏ như muốn nhỏ máu: “Cô dám nói là không có hay không?”.
Cô ta trợn mắt nhìn cô, nhưng một giây sau, Tần Cảnh đã thờ ơ nói: “Không
có!”, cuối cùng còn hờ hững nói thêm một câu: “Tôi hoàn toàn không có ý
đó, nhưng nếu cô tự cho là có thì tôi cũng không còn cách nào khác”.
“Vả lại…” Tần Cảnh nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm, “Đợi đến lúc bộ phim được
quảng cáo, đề tài kẻ thứ ba này tất nhiên sẽ được tuyên truyền chủ yếu.
Cho nên cô điềm tĩnh một chút vẫn tốt hơn.”
“Cô!” Tập Vi Lam trợn trừng mắt giận dữ.
Tần Cảnh cũng nói thẳng: “Tập Vi Lam, cô đã xem kịch bản này rồi thì nên
biết nó là tác phẩm hay hiếm có. Mà tôi cũng tin tưởng, nếu nhân viên
chủ chốt cùng đồng thời hiệp lực, không xảy ra vấn đề gì khác, chắc chắn sẽ khiến cho tác phẩm này tỏa sáng một cách hoàn mỹ nhất. Nếu thành
công, đối với cô và tôi đều có lợi trăm bề, không hề tổn hại. Cho nên
đừng có giở thói trẻ con nữa, chuyên nghiệp một chút đi, hoàn thành công việc cho tốt, ok?”.
Tập Vi Lam khó tin, cô ta đã nói rõ ràng như thế mà Tần Cảnh còn ra vẻ không thẹn với lương tâm, không khỏi nghẹn ứ: “Cô nói là giờ tôi giở thói trẻ con? Cô nói tôi không chuyên nghiệp?”.
“Diễn viên chuyên nghiệp ít nhất sẽ không vừa bắt đầu đã phản bác kịch bản
đạo diễn đã chọn.” Tần Cảnh lạnh nhạt nhìn cô ta, “Tôi biết cô không
thích tôi và tôi cũng không hợp tác với cô vì thích cô. Vì vậy, chuyên
nghiệp một chút, giống như nghệ sĩ chân chính, ok?”.
Tập Vi Lam
cũng biết không cãi lại Tần Cảnh, im lặng suy tư trong chốc lát rồi chợt tao nhã cười: “Vậy cũng tốt, hợp tác vui vẻ.”
Trước khi quay
người rời đi, cô ta lại nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, ban đầu, tại sao cô muốn bán cổ phần Trường Ninh? Ba biết chuyện này không?”.
Hiện tại, cổ phiếu Trường Ninh vẫn đang chậm chạp tăng lại, Tần Cảnh cũng
không công khai nói rõ, bởi vì theo lý, bây giờ Tập Vi Lam vẫn chưa biết cổ phần Trường Ninh đã trở về tay cô rồi. Thế là Tần Cảnh châm chước
xem giờ phút này có nên nói sự thật cho cô ta biết không.
Mắt Tập Vi Lam tối sầm, lại hỏi: “Ban đầu, cô bán tháo cổ phần không phải để nhiễu loạn thị trường, hại tôi lỗ vốn đấy chứ?”.
Tần Cảnh nghĩ ngợi, vừa định nói thật thì Nghê Gia gọi điện đến, nói nếu có thời gian, cô ấy muốn bàn bạc với cô về kịch bản thứ hai. Bởi vì là
phim chiến tranh, có thế cô phải dành nhiều thời gian để chuẩn bị. Vấn
đề của Tập Vi Lam đương nhiên bị bỏ qua, Tần Cảnh cũng vội vàng rời đi.
***
Trước khi khai máy hai tuần, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Ban đầu là câu
chuyện xảy ra ở thời đại học. Cũng không biết Tập Vi Lam thích hợp với
nhân vật ngây thơ này hay vì lúc quay vườn trường xung quanh có rất
nhiều fan vây xem, biểu hiện của cô ta khá tốt. Không chỉ tính tình tốt, ngay cả những lần NG cũng giảm đi rất nhiều.
Nói thật, Tần Cảnh
cũng rất hài lòng với thái độ của Tập Vi Lam. Nếu mang bộ phim này ra
thì, Tần Cảnh vẫn tự tin vô cùng. Cô đã hỏi thăm, bởi vì kinh phí có hạn nên mấy đạo diễn khác quay phần lớn là phim hài hoặc phim tình cảm lãng mạn thị trường.
Tình tiết nội dung phim của cô trầm bổng, có vui có buồn, khá ấm áp lãng mạn và có một chút khác lạ. Hơn nữa, còn đụng
vào vấn đề nóng là kẻ thứ ba. Thêm phần cách quay phim của cô biến hóa
phong phú, hình ảnh mang vẻ đẹp như phim tình cảm Âu Mỹ, tin tưởng đến
lúc đó nhất định sẽ đem lại cho khán giả một cảm giác mới.
Từ
trên xuống dưới đoàn làm phim đều hòa đồng đoàn kết. Có một ngày quay vô cùng thuận lợi, công việc kết thúc rất sớm. Lúc Tần Cảnh đi ngang qua
sân trường, bất ngờ gặp được đoàn quay của Khoa ngoại số mười ba đang
quay cảnh trưởng khoa ngoại đến đại học y giảng bài.
Tần Cảnh đến xem chốc lát, không hề thấy bóng dáng của Doãn Thiên Dã đâu. Nhân viên
đoàn làm phim nói phần của anh đã quay xong, hình như về nhà ngủ bù rồi.
Lúc này, Tần Cảnh mới nhớ ra hai tuần qua bận rộn, họ luôn gọi nhỡ cho
nhau. Hai người đều bận đến mức gần như không có thời gian nhắn tin. Nếu hôm nay cả hai đều tan việc sớm, không bằng đi thăm anh một chút xem
sao.
Ý nghĩ này khiến Tần Cảnh rộn rã trong lòng. Chỉ đi thăm anh một chút thôi, sao lại bồn chồn như sắp làm chuyện gì xấu thế này?
Trong lòng cô vừa kích động vừa thấp thỏm, thật là quái đản.
Cô
nhanh chóng chui vào xe, đến khu căn hộ Duyệt Thủy. Trên đường đi, tâm
trạng bay bổng không sao áp chế được. Ngừng xe, vào thang máy, đến cửa
căn hộ của anh, trái tim đập như trống vỗ, cô háo hức ấn chuông cửa.
Phút giây chờ đợi càng lúc càng hồi hộp. Lúc này cô mới phát hiện, chia cách không bao lâu, vừa rảnh rỗi thì tình cảm trong lòng đối với anh lại
nhiệt tình hơn rất nhiều. Câu đầu tiên nên nói gì đây? Nên dí dỏm trêu
đùa hay nghiêm túc thật tình nhỉ?
“Đại minh tinh, ký tên cho em nhé?” Không được!
“Thành danh sau một đêm có phải nên mời em dùng cơm không?” Không được!
“Em muốn ăn mì Lasagna.” Vẫn không được.
Tần Cảnh rối rắm, bất an đứng ở cửa. Trong khoảnh khắc cửa mở ra, tất cả ý
nghĩ hỗn loại trong đầu liền tiêu tan, theo phản xạ, cô cười rất tự
nhiên: “Doãn…”.
Nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô phút chốc trở nên cứng ngắc: “Tô Man?”.
Tô Man mặc áo ngủ, tóc vẫn ướt nhẹp. Lúc nhìn thấy cô, khuôn mặt xinh đẹp
cũng thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cười nói: “Tần Cảnh, cô tìm Thiên Dã à? Mau vào nhà đi!”.
Cho dù lúc trước bỏ qua nghi ngờ
Doãn Thiên Dã và Tô Man, nhưng hiện giờ bắt gặp Tô Man tắm ở nhà Doãn
Thiên Dã, Tần Cảnh vẫn không thoải mái. Cô cười khá lúng túng, vào nhà
nhưng không thấy Doãn Thiên Dã đâu.
Không biết tại sao, tâm trạng lại hơi nhẹ nhõm: “Doãn Thiên Dã không có ở nhà sao?”.
Song, cảm giác may mắn thoáng chốc này nhanh chóng bị phá hỏng.
“Ồ, anh ấy đang ngủ.” Giọng Tô Man bất giác khẽ khàng, giống như sợ giọng nói sẽ vọng lên phòng ngủ trên gác rồi đánh thức anh.
Giọng cô ấy rất nhẹ rất khẽ nhưng vẫn như quả đấm nện thẳng vào tim Tần Cảnh.
Tần Cảnh cảm giác mình hơi cứng đờ, nhưng vẫn gượng cười: “Vậy sao? Gần đây, anh ấy mệt mỏi quá à?”.
“Ừ.” Tô Man gật đầu, lại nói: “À, tóc tôi vẫn còn ướt, tôi sấy tóc đã nhé! Cô xem ti vi một chút được không?”.
Tần Cảnh gật đầu. Có lẽ thời điểm này cô nên nói tôi chỉ đến đây xem thử
thôi, đi trước đây. Nhưng cô không cam lòng nói ra câu này, cô không hề
muốn bỏ đi. Ngơ ngác nhìn góc cầu thang, thật ra thì cô muốn đi lên
tầng, nhìn khuôn mặt ngủ say của Doãn Thiên Dã, chỉ cần im lặng nhìn một cái là được. Cô thật sự đã rất nhiều ngày không gặp anh rồi. Trên ti vi đâu tính là gặp được.
Nếu không có Tô Man ở đây thì tốt biết
mấy. Chắc chắn cô sẽ bay đến, nhào lên giường anh, yên lặng ôm anh ngủ.
Tần Cảnh nghĩ đến đây thì đỏ bừng mặt, thất thần nhìn chằm chằm vào ti
vi, đổi sang kênh giải trí theo thói quen. Trùng hợp tin tức giải trí
đang nói đến Khoa ngoại số mười ba. Mấy tuần nay tuy chỉ chiếu mới chín
tập nhưng bộ phim này đã trở thành tiêu điểm nóng của giới phim truyền
hình rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô bận quá, ngoại trừ hôm
đó cùng Nghê Gia xem tập một, mấy tập sau đều chưa xem. Lúc này, trên ti vi đang chiếu phần cắt nối biên tập của bác sĩ Doãn Thiên Dã và Tô Man.
Kể từ khi bác sĩ Tô Man xinh đẹp hoạt bát gia nhập vào đoàn làm phim, cư
dân mạng đã bình luận bác sĩ Tô và bác sĩ Doãn đóng chung rõ ràng hấp
dẫn người xem hơn nhiều. Suy nghĩ đến cảm xúc của khán giả, biên tập
cũng có ý định kết bác sĩ Tô và bác sĩ Doãn thành một đôi. Ngoài ra,
tiểu biên tập tôi còn phát hiện một chi tiết nhỏ, có một cảnh, trên kịch bản viết bác sĩ Doãn nhìn bác sĩ Tô một giây, nhưng thực tế lúc quay
phim thì diễn viên tiếp theo tiến vào trễ hai giây. Thế là ánh mắt này
biến thành ba giây. Khi ấy, đạo diễn cảm thấy ánh mắt bác sĩ Doãn rất có cảm xúc, liền đâm lao phải theo lao cho lên sóng. Không ngờ khán giả bị xúc động bởi ánh mắt này, rối rít bày tỏ hy vọng bác sĩ Doãn và bác sĩ
Tô ở bên nhau. Lúc này mới thúc đẩy việc ‘Khoa ngoại số mười ba’ đổi lại nữ chính. Đối với việc này, chúng tôi phải xuýt xoa tài diễn xuất của
diễn viên mới Doãn Thiên Dã có thể nói là xuất sắc. Bây giờ, mời các bạn xem ánh mắt mấu chốt khiến biên kịch cũng phải thay đổi kịch bản nhé!
Trên màn hình ti vi, trong phòng nghỉ bệnh viện, Doãn Thiên Dã đi vào chuẩn
bị đi ngủ, nhưng nhìn thấy Tô Man mới vừa mổ cho bệnh nhân xong mệt mỏi
ngủ say thế nên cứ yên lặng, dịu dàng, quên hết tất cả nhìn khuôn mặt
say giấc của cô ấy. Đến ba giây sau, cửa phòng nghỉ bị người khác đẩy
ra…
Trong màn hình bỗng vang lên tiếng mở cửa, khiến Tần Cảnh
ngồi trước ti vi giật mình, trái tim cô cô đơn run run. Cô nghiêng đầu
sang, phát hiện Tô Man đã sấy khô tóc, lẳng lặng ngồi bên cạnh cô từ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT