Type: Fang Yuan

Từ ngày Tập Vi Lam bị Tần Cảnh làm nhục trước cổng nhà họ Tần, An Nham vẫn canh cánh trong lòng. Sau vô số lần phiền muộn suy nghĩ, hắn cảm thấy nếu mình là chồng của Vi Lam, hoặc chí ít là vị hôn phu thôi, hắn đã có thể danh chính ngôn thuận giáo huấn Tần Cảnh, trút giận cho Vi Lam mà hắn yêu thương rồi.

Vì thế sau bao ngày rối rắm, hắn quyết định cầu hôn Tập Vi Lam. Tuy bây giờ hắn không đủ giàu để mua chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu, nhưng mua chiếc nhẫn một carat trước, sau này đổi lại cũng được. Chỉ cần để Vi Lam cảm nhận được tình cảm sâu nặng và quyết tâm muốn bảo vệ của hắn là đã đủ rồi.

An Nham đang lựa chọn nhẫn thì chợt nhận được điện thoại công việc, liền vừa nghe máy vừa đi ra ngoài.

Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đi ngang qua, từ xa nhìn thấy bóng lưng hắn, tròng mắt cô đã đảo tròn một vòng, chợt nảy lên suy nghĩ tinh ranh. Thế là cô vội dặn Doãn Thiên Dã: “Tôi đi vào nói vài câu với nhân viên bán hàng kia đã, anh đứng ở ngoài canh chừng, thấy An Nham đến thì nháy máy nhé!”.

Doãn Thiên Dã không hiểu ra sao, nhìn khuôn mặt mưu ma chước quỷ rõ rành rành của Tần Cảnh, hỏi: “Em lại định làm chuyện xấu xa gì thế?”.

“Đâu có, tôi là người tốt mà!” Tần Cảnh nhét túi đồ vào tay anh, “Lát nữa nói với anh”, dứt lời liền chạy vào quầy trang sức nhanh như chớp.

Doãn Thiên Dã không ngăn cô được, lắc đầu bất đắc dĩ, đành đứng canh chừng cho cô. Nhưng anh bỗng thấy lạ kỳ, sau mấy năm không gặp, tính tình Tần Cảnh đã phóng khoáng hơn một chút, dù khá nhây với anh và An Nham nhưng không quá bận tâm mà sinh hận thù.

Ôi, con người thật sự sẽ thay đổi mà. Có điều sự thay đổi này có giúp họ phù hợp hơn trước kia hay không thì vẫn còn là ẩn số.

Anh quay đầu nhìn vào cửa hàng trang sức, Tần Cảnh đang nhoài người trên quầy, nghiêng đầu tinh nghịch nói gì đó với nhân viên cửa hàng. Xem chừng rất vui vẻ đây.

Khoé môi Doãn Thiên Dã ẩn chứa nụ cười, nhìn cô một lúc lâu, quay lại mới phát hiện An Nham đã đi về phía này. Anh ngoảnh về phía Tần Cảnh, gọi điện cho cô. Không đến ba giây, cô cầm di động lên, vẫy tay chào nhân viên cửa hàng rồi nhanh chóng chuồn khỏi tiệm như chú thỏ con.

Khi ấy, Doãn Thiên Dã đang mải nghe bản nhạc chờ vui tươi trong điện thoại, nhìn Tần Cảnh cười rạng rỡ như hoa hướng dương chạy như bay ra khỏi cửa tiệm lung linh rực rỡ, cứ thế xông thẳng vào lồng ngực anh. Dường như có thứ gì đó ấm áp lùa khắp khoang ngực, anh không trốn không tránh, chỉ ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ vui sướng của cô. Trong mắt của anh không còn gì khác, chỉ còn nụ cười xán lạn của cô mà thôi.

Cuối cùng, cô đã chạy về bên anh, nhưng không nhào vào lòng anh mà đột ngột khoác tay anh, kéo anh chạy trốn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Doãn Thiên Dã cũng chạy theo cô trong đại sảnh rực rỡ sắc màu. Nghe tiếng cô cười khanh khách, khoé môi anh cũng vô thức cong lên.

Hai người cứ thế chạy lên thang máy, cười suốt cả quãng đường đến nhà hàng xoay tại tầng thượng. Sau khi ngồi xuống, Tần Cảnh gọi món bít tết, súp nấm và mì Lasagna.

Doãn Thiên Dã kinh ngạc nói: “Nhiều thế em có ăn hết không?”.

Tần Cảnh rất thành thật: “Anh đã có lòng khao thì tôi phải ăn nhiều chút chứ! Nếu không thì lỗ lắm!”.

Doãn Thiên Dã bất mãn nhướng mày: “Em cứ hiền lành nói thẳng là ‘ăn hết’ không được sao? Đừng có móc mỉa tôi chứ?”.

Tần Cảnh ngây ngô nói: “Ừ, ăn hết”.

Quả nhiên là cô ăn hết sạch, mà còn ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa không quên khen ngợi Doãn Thiên Dã: “Món Lasagna này không ngon bằng anh làm”.

Doãn Thiên Dã không hề trúng chiêu của cô: “Mục đích khen ngợi của em là bảo tôi làm đầu bếp cho em chứ gì?”.

Âm mưu của Tần Cảnh thất bại, lập tức tỏ ra chán nản: “Ơ, tôi thật sự thích món Lasagna anh làm mà. Có thể đổi với bánh xoắn rượu rum không?”.

Bánh xoắn rượu rum chỉ làm mất vài phút, mì Lasagna mất đến mấy tiếng, có thể so sánh với nhau sao? Doãn Thiên Dã nhăn mày, biết dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô là giả, nhưng sao anh vẫn bị cái trò mèo này của cô tóm chặt thế nhỉ?

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, ánh mắt dần dịu dàng, nói: “Khi nào em muốn ăn, cứ nói với tôi”.

Tần Cảnh hài lòng cười gật gù, vừa định lên tiếng lại thấy Quan Hân Hân đi lên từ phía đối diện. Tần Cảnh không biết sau hôm phỏng vấn, hai người họ đã gặp lại nhau, càng không biết cô ta đã biết anh là Doãn Thiên Dã thật sự nên lúc Tần Cảnh nhìn thấy Quan Hân Hân, từ xa đã mỉm cười coi như chào hỏi.

Nhưng nụ cười của Quan Hân Hân rất giả tạo, lời nói dối của Tần Cảnh đã hại cô ta thê thảm, khiến Doãn Thiên Dã có ấn tượng xấu không thể xoá nhoà về cô ta. Cô ta đã đưa danh thiếp cho Doãn Thiên Dã mà không nhận được bất cứ cuộc gọi nào, xin Cao Hàn số của anh nhưng lại bị từ chối, nói là Doãn Thiên Dã không thích bị người lạ xin số. Kết quả là từ đó bặt vô âm tín.

Lần này, cô ta nhìn thấy Tần Cảnh chỉ tính cười một cái rồi đi luôn, không ngờ người ngồi đối diện Tần Cảnh lại là Doãn Thiên Dã. Khi ấy, anh đang dốc lòng pha sốt salad cho cô. Lẽ nào họ đang hẹn hò với nhau sao?

Không thể nào! Rõ ràng hôm đó, Doãn Thiên Dã còn tà lưa với cô ta mà! Đầu óc Quan Hân Hân xoay chuyển, lập tức đưa ra kết luận, Tần Cảnh đang theo đuổi Doãn Thiên Dã, thậm chí không tiếc giở mọi thủ đoạn.

Nghĩ vậy, Quan Hân Hân càng bất mãn, cười tít mắt đi đến chào hỏi, còn tỏ ra rất thắm thiết: “Thiên Dã, thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây!”.

Tần Cảnh líu lưỡi. Hả, cô ta biết anh là cậu ấm xịn rồi sao? Ôi, toi rồi! Thế là Tần Cảnh vội càng cúi đầu uống canh, làm bộ như không biết gì cả.

Doãn Thiên Dã thoáng cau mày, anh không thích người lạ gọi anh thân mật như vậy. Anh ngẩng đầu, liếc nhìn Quan Hân Hân, thờ ơ nói: “Ừ”. Chỉ vẻn vẹn một chữ, không hơn không kém.

Quan Hân Hân hơi giận, càng không tài nào hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng lần đầu tiên gặp gỡ, anh còn hứng thú nói mấy câu, sao về sau lại mang cái vẻ thờ ơ thế này? Nghĩ đến đây, cô ta liếc xéo Tần Cảnh. Cảm nhận được ánh mắt thù hằn của cô ta, Tần Cảnh chỉ biết câm nín.

Thấy Tần Cảnh cũng không chủ động nói chuyện với mình, Quan Hân Hân tưởng Tần Cảnh chột dạ, thầm nghĩ chỉ cần vạch trần thủ đoạn nham hiểm của cô, không tin Doãn Thiên Dã vẫn để ý đến bà cô này. Thế nên, cô ta tự tin cười khẽ: “Thiên Dã, đây là bạn gái của anh sao? Lần trước ở phim trường, cô ấy còn nói đùa anh chỉ là trợ lý của cô ấy thôi đấy!”.

Tần Cảnh run lên, hận không thể cắm đầu xuống gầm bàn ngay lập tức.

Thảo nào, biết ngay mà! Hôm đó, Tần Cảnh còn giả vờ giả vịt phân tích năm loại phụ nữ gì đó cơ đấy! Đồ hồ ly gian xảo!

Doãn Thiên Dã ngước lên, nhìn xoáy Tần Cảnh đầy thâm ý cả ba giây. Cô bị lộ tẩy, càng chăm chỉ uống canh, đầu gần như vùi vào bát.

Thật bi thảm, anh sẽ không trả thù chứ? Không thể nào, không thể nào!

Quan Hân Hân thấy thế thì vô cùng đắc ý. Không ngờ, Doãn Thiên Dã chỉ liếc nhìn cô ta rồi thản nhiên nói: “Bạn gái tôi hay đùa. Hơn nữa, Thiên Dã là để người quen gọi. Sau này, cô đừng gọi vậy nữa”.

Tần Cảnh cắm cúi uống canh bỗng giật mình. Quan Hân Hân cũng sững sờ. Ơ, lẽ nào cô ta đoán sai rồi, Tần Cảnh đã tóm gọn được người đàn ông này trong lòng bàn tay rồi à? Đúng là đáng ghét, nhưng cô ta đâu thể làm gì được. Quan Hân Hân tức tối, chỉ đành cười xấu hổ rồi đánh bài chuồn.

Tần Cảnh vẫn cắm cúi vào cái đĩa, cuối cùng không chịu được ánh mắt sáng rực của Doãn Thiên Dã, đành dè dặt ngẩng đầu lên. Cô không nhận lỗi, ngược lại còn ra vẻ nịnh bợ, cười xoà nói: “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi! Lấy ân báo oán, anh đúng là người tốt mà”.

Doãn Thiên Dã sa sầm mắt nhìn cô hồi lâu, sắc mặt không tốt lắm, cuối cùng nghiến răng nói: “Mặt phì hả?”.

Tần Cảnh run rẩy: Sao tên này thích ghim thù mấy chuyện đó thế chứ?

Trên đường ra về, Tần Cảnh bỗng dưng nổi hứng muốn ăn nho, bèn ghé vào siêu thị mua một ít. Về đến nhà, hai người vừa xem ti vi vừa ăn, Doãn Thiên Dã nằm trên sô pha còn Tần Cảnh ngồi trên thảm, không khí bình yên vô cùng. Giữa chừng họ chuyển kênh, trùng hợp gặp trúng bộ phim thần tượng do Tập Vi Lam diễn, Doãn Thiên Dã chợt nhớ lại việc chiều nay, hỏi: “Đúng rồi, lúc An Nham đi nghe điện thoại, em đã nói gì với nhân viên bán trang sức vậy?”.

Tần Cảnh không hề ngoảnh lại, bỏ quả nho vào miệng, lẩm bẩm: “Không có gì, tôi nói người anh ta muốn cầu hôn là bạn thân của tôi, bảo rằng cô gái kia rất mong chờ chuyện cầu hôn, nhưng anh chàng này lại không lãng mạn. Tôi thuật lại ý định của tôi cho nhân viên kia, bảo cô ấy bày kế cho An Nham”.

Doãn Thiên Dã nảy sinh hứng thú, đưa chân cọ cọ cô: “Em lại giở trò khôn ranh gì thế?”.

Tần Cảnh nghiêng đầu nhìn anh, mím môi cười xảo trá: “Không phải dạo trước ngôi sao Uông Nhất Thành đã mua tất cả biển quảng cáo ở tàu điện ngầm để cầu hôn cô bạn gái người mẫu sao? Tôi nói An Nham có thể bắt chước, dùng màn hình lớn ở quảng trường Thời Đại cầu hôn, để mọi người đều biết đến chuyện tình hạnh phúc của họ”.

Doãn Thiên Dã khá kinh ngạc, lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Em xấu xa quá rồi. Nghe nói Tập Vi Lam không bao giờ thừa nhận chuyện tình cảm giữa cô ta và An Nham, em gián tiếp bày An Nham làm vậy chẳng phải khiến cả thế giới biết chuyện của hai người họ à?”.

Tần Cảnh nhún vai: “Dù gì vụ cầu hôn của anh ta có phải do tôi giật dây đâu, không sớm thì muộn, người ta cũng sẽ biết cả thôi. Với lại, An Nham là một gã mắc chứng hoang tưởng không hề nhẹ, nhất định sẽ mơ về cảnh tượng Tập Vi Lam tràn ngập hi vọng chia sẻ với thế giới. Tôi ấy à, chỉ hơi tò mò thôi”.

Mắt cô sáng lấp lánh: “Anh nói Tập Vi Lam bị anh ta kéo đến quảng trường Thời Đại cầu hôn, liệu có đồng ý không?”.

Doãn Thiên Dã chọc tay lên trán cô nhưng không trách mắng cô gì cả. Tần Cảnh tiếp tục ăn nho, nhưng trong đầu bỗng loé lên một tia sáng, quay phắt lại nằm nhoài trên sô pha, cười tít mắt nhìn Doãn Thiên Dã.

Anh sởn hết cả da gà da vịt, cảnh giác nhìn cô chằm chằm: “Em lại nghĩ ra chủ ý gì nữa thế?”.

Tần Cảnh tốt bụng, an ủi: “Này, An Nham muốn cầu hôn Tập Vi Lam, anh có ghen không thế?”.

Doãn Thiên Dã bị cô nói khích, khoé môi nhếch lên: “Em nghĩ tôi và cô ta có quan hệ gì?”.

Tần Cảnh nhún vai: “Quan hệ kia đấy! Tuy bây giờ không còn gì nữa, nhưng trước kia có mà!”.

“Không có quan hệ gì hết!” Doãn Thiên Dã thờ ơ, giọng nói cũng bình thản đến lạ, không hề có vẻ bỡn cợt, “Trước kia, hiện tại hay sau này đều không có gì cả”.

Không thể nào, điêu toa!

“Không tin!” Tần Cảnh dẩu môi, không biết sao mình lại như vậy, nhất thời khó chịu, không kiềm chế được nữa “Rõ ràng anh từng mướn phòng với cô ta mà”.

Lời buột miệng đâu thể thu hồi, phòng khách yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng quảng cáo trên ti vi. Tất cả biểu cảm trên mặt Doãn Thiên Dã bay biến phút chốc, giờ đây anh hờ hững, trống rỗng, như thể bị nước rửa trôi.

Đôi mắt tĩnh lặng của anh nhìn xoáy vào mặt Tần Cảnh, im lìm không tỏ rõ cảm xúc. Nhưng Tần Cảnh lại run rẩy, thậm chí hơi sợ, dường như suốt bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên cô thật sự chọc giận anh.

Cả người Tần Cảnh cứng đờ, bị ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn không biết bao lâu. Đến khi tưởng chừng như đã cả một thế kỷ trôi qua, cuối cùng anh trầm giọng cất lời: “Thế nên em muốn bới móc chuyện quá khứ à?”.

Tần Cảnh há hốc, không biết nói sao bèn dứt khoát quay người, ủ rũ ngồi xuống thảm, ra vẻ xem ti vi nhưng không còn lòng dạ nào nữa. Cô không biết mình rốt cuộc bị làm sao, trước kia cô đâu buồn quan tâm anh “chim chuột” với em gái nào đâu, nhưng sao bây giờ lại để bụng vậy? Tại sao lại như thế?

Doãn Thiên Dã vẫn nhìn chòng chọc vào cô, thấy cô ỉu xìu cúi thấp đầu, gương mặt cũng chán nản phụng phịu ra chiều rất khó chịu. Lần này hình như không vui thật rồi!

Anh nhắm mắt lại, không hiểu vì sao lại đau lòng vì dáng vẻ buồn bã của cô đến thế, bất chợt đưa tay vò rối mái tóc cô, khẽ nói: “Phải, tôi và cô ta từng thuê phòng, nhưng không xảy ra chuyện gì hết”.

Tần Cảnh lập tức quay đầu lại, đôi mắt bất giác long lanh sáng bừng, tràn ngập tò mò hỏi: “Tại sao?”.

Doãn Thiên Dã nghẹn lời. Ánh mắt tò mò này là sao? Dựa theo trạng thái thoáng hụt hẫng khi nãy, lẽ ra bây giờ cô phải vui mừng như trút được gánh nặng mới đúng? Tại sao chỉ thuần tuý hiếu kỳ thôi? Anh sắp điên lên mất!

Doãn Thiên Dã sầm mặt: “Tại sao cái gì?”.

“Tập Vi Lam mặt đẹp dáng chuẩn, mồi đưa đến tận miệng sao anh không đớp chứ?” Tần Cảnh lại nằm nhoài trên sô pha, chống má, “Đúng là khó tin mà”.

Doãn Thiên Dã thật sự muốn đá cô một cái, quở trách: “Không có gì là không có gì. Em đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”.

Tần Cảnh không buồn đoái hoài đến anh, nghiêng đầu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tập Vi Lam e lệ quá sao?”. Nhìn không giống chút nào!

Lời này có ý gì? Doãn Thiên Dã hận đến nghiến răng, anh mà là kiểu đàn ông ép phụ nữ lên giường à? Chỉ vài câu trớt quớt của cô đã suýt nữa ép anh điên tiết, cuối cùng không nhịn được hừ một tiếng: “E lệ á? Tôi chưa thấy ai thoáng như cô ta thì có”.

Tần Cảnh nghiêm túc nhíu mày, tiếp tục suy đoán đầy logic: “Tập Vi Lam thoáng vậy nhưng kết quả lại không có gì, lẽ nào…”.

Tần Cảnh nghi ngờ nhìn Doãn Thiên Dã từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói: “Doãn Thiên Dã, hoá ra… hoá ra anh ‘không được’ à?”.

Doãn Thiên Dã bị cô khích bác đến mức nảy sinh một ý nghĩ gian ác, bất chợt muốn giày vò đến mức cô ngoan ngoãn xin anh tha mới thôi.

Anh im lặng trọn ba giây, đồng tử hơi co lại, ánh mắt u ám, người kề sát vào vô, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ngón tay cái còn cố tình mơn trớn: “Về phần có được hay không… Em… bây giờ có muốn thử không?”.

“Không muốn!” Tần Cảnh lủi như chạch, nhưng không thoát khỏi đôi bàn tay dài của anh, bị anh bắt trở lại.

Anh tóm lấy cổ áo cô, dễ dàng nhấc cô lên sô pha như xách một con mèo. Tần Cảnh vừa kêu “a” một tiếng đã bị anh đè chặt xuống dưới. Sô pha rất mềm, cô gần như lún sâu xuống tấm nệm nhung, nhưng Doãn Thiên Dã vẫn đè ép cô như một tảng đá.

Anh nhìn cô đăm đăm không dời mắt, khẽ hừ lạnh: “Bị em nói như thế, tôi lại muốn thử một chút xem thế nào”.

“Thế nào cái gì?” Tần Cảnh vừa xấu hổ vừa cáu tiết đẩy anh, “Anh tránh ra đi!”.

Anh vẫn sừng sững, mặc đôi tay nhỏ bé của cô đấm thình thịch vào lồng ngực mình như gãi ngứa. Anh cúi người xuống, kề sát tai cô, thổi hơi nhè nhẹ: “Gần đây tôi ngoan ngoãn như vậy, lẽ nào em không định thưởng cho tôi sao?”.

Tên này lại định làm nũng với cô à? Tần Cảnh không nén được cơn rùng mình, tai ngứa ran, cảm giác run sợ dội thẳng vào lòng. Nhưng cô biết thật ra Doãn Thiên Dã chỉ doạ mình mà thôi nên không quá lo lắng. Có điều, rõ ràng anh chưa làm gì cả, sao cô lại cảm thấy lòng râm ran thế này?

Tần Cảnh đang đỏ mặt nghi ngờ thì toàn thân bỗng như bị điện giật. Bởi vì tay Doãn Thiên Dã đã bất ngờ luồn vào áo cô, cô chưa kịp phản ứng thì ngón tay thon dài của anh đã lưu loát lên lưng cô, anh chỉ gảy nhẹ như lướt trên phím đàn piano mà chiếc áo lót của cô đã bung ra…

Toi rồi, anh làm thật rồi!

Tần Cảnh không thể khống chế tiếng thốt sợ hãi: “Doãn Thiên Dã, anh làm gì thế?”.

Mắt anh trong suốt, thờ ơ “à” một tiếng, nghi ngờ: “Làm gì à? Lẽ nào em không cảm nhận được sao?”. Dứt lời, tay kia đã luồn vào váy cô, lòng bàn tay nóng hổi vuốt ve từ dưới chân cô ngược lên trên. Không đến hai giây, tay anh đã tiến đến lớp vải cotton mỏng manh.

Tần Cảnh có cảm giác như mình để mông trần ngồi trên lòng bàn tay nóng ran của anh vậy. Cô sợ mất hết hồn vía, ra sức quẫy đạp trên sô pha: “Tên dê xồm này, bỏ tay anh ra, bỏ ra ngay!”.

Nhưng dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không lay chuyển được Doãn Thiên Dã. Anh khẽ cười: “Ôi, em đúng là không ngoan gì cả”.

Mặt Tần Cảnh đỏ như sắp rỉ ra máu, quýnh quáng cùng cực: “Doãn Thiên Dã, tôi sai rồi, lúc nãy tôi chỉ lỡ miệng nói linh tinh thôi”.

Bấy giờ, hai bàn tay anh mới chịu dừng lại. Nhíu mày, anh thản nhiên nhìn cô gái không biết sống chết bên dưới. Lần này, cô đã ngoan ngoãn hơn, hàng mi dài khẽ run, thoáng nỗi thấp thỏm và bất an, khuôn mặt đỏ ửng khiến cô xinh đẹp, đáng yêu hơn bao giờ hết.

Nhìn cô như vậy, ánh mắt Doãn Thiên Dã dần sâu thẳm. Thôi xong đời, khi nãy anh chỉ định trêu cô thôi, bây giờ anh thật sự muốn mất rồi…

Đột nhiên anh ngồi bật dậy tận đầu kia sô pha, dặn lòng cố gắng khắc chế hết lần này đến lần khác. Tần Cảnh cũng vội vàng bò dậy, rụt người về đầu bên kia của tấm thảm trải sàn, sửa sang lại áo váy, giả bộ điềm tĩnh ăn nho, không buồn nhìn anh nữa.

Doãn Thiên Dã ngồi tựa vào sô pha, không biết qua bao lâu, cuối cùng thất bại thầm thở dài. Thêm một hồi lâu nữa, anh mới trầm lặng nói: “Có khó hiểu đến vậy không? Bởi vì cô ta… là em gái của em”.

Tần Cảnh không rõ đầu đuôi, sửng sốt: “Là sao?”.

Doãn Thiên Dã cũng ngồi xuống thảm, ngắt quả nho trên bàn trà bỏ vào miệng, hờ hững nói: “Tuy cô ta và em không có quan hệ huyết thống, nhưng hai người vẫn là chị em trên luật pháp”.

“Cho nên?” Tim Tần Cảnh lỡ nhịp.

“Nếu tôi và cô ta có quan hệ gì, tôi và em sẽ không bao giờ có thể quay lại với nhau được nữa.” Doãn Thiên Dã vô cùng điềm nhiên, như thể đang lặng lẽ kể chuyện của người khác vậy, “Tuy rằng khi ấy tôi đã không nghĩ đến tương lai của chúng ta, cũng không nghĩ sau này chúng ta có thể về bên nhau, nhưng mà…”. Anh thoáng dừng lại, mỉm cười tiếc nuối. “Câu nói ‘đời này mãi mãi không thể’ vẫn luôn khiến người ta không cam lòng.”

Cảm giác ấm áp tuôn trào từ lồng ngực bủa vây Tần Cảnh trong thoáng chốc. Sao anh có thể bình thản cất lời ấm lòng đến vậy? Sao anh có thể tốt đến thế? Cô bỗng cảm thấy ghen tỵ với Tần Cảnh trước kia, có thể khiến một người con trai dù đã không còn yêu cô ấy nữa nhưng vẫn không nỡ cắt đứt con đường trở lại. Nhưng cảm giác vui vẻ cũng nảy nở trong cô, hoá ra khi ấy, Doãn Thiên Dã đã không còn thích Tần Cảnh ngày xưa nữa rồi. Nhưng cô vui gì chứ? Chuyện này có liên quan gì đến cô?

Thôi, không nghĩ mấy chuyện rối ren này nữa, tiếp tục ăn nho thì hơn.

Doãn Thiên Dã lẳng lặng nhìn Tần Cảnh ra sức nhét nho đầy miệng, không nhịn được cười thầm. Nếu hôm nay cô không nhắc đến chuyện đó, anh gần như đã quên mất rồi. Anh không muốn nhớ lại tâm trạng khi ấy, nhưng vẫn cảm thấy may mắn vô cùng. May là lúc đó đã nghĩ như vậy, may là không có gì xảy ra giữa anh và Tập Vi Lam.

Anh vốn đã quên hết tất cả, không còn so đo chuyện quá khứ, chỉ muốn buông thả bản thân mình. Dù chuyện chia tay với Tần Cảnh khá tiếc nuối nhưng những gì đọng lại trong lòng anh chỉ còn là tình nghĩa bạn bè nhiều năm. Nhưng không ai ngờ rằng, bốn năm không gặp, chỉ vài tháng ngắn ngủi, anh chợt phát hiện có rất nhiều chuyện hình như đã thay đổi. Mà hôm nay, anh bỗng xác định mình không chỉ muốn là bạn của cô.

Bây giờ, anh hẳn nên xem mình như một Doãn Thiên Dã hoàn toàn mới. Năm đó, anh đã sớm nghĩ đến việc Tần Cảnh sẽ hiểu lầm anh và Tập Vi Lam, nguyên do là khi ấy anh cũng hiểu lầm An Nham và Tần Cảnh. Có điều giờ nghĩ lại thấy rất buồn cười, chuyện đơn giản có thể nói rõ ràng thế mà lại thật sự khiến hai người chia tay hệt như tình tiết trong mấy bộ phim cẩu huyết.

“Lời giải thích là không cần thiết” – Câu nói này thật vớ vẩn. Càng là người mình coi trọng thì càng nên giải thích mới phải.

Nhưng lúc trước, Doãn Thiên Dã kia lại ngậm nỗi ấm ức nhìn Tần Cảnh đến với An Nham, tức tối bỏ đi không nói tiếng nào, chuyển đến sống ở một môi trường cô độc xa lạ, trái tim trở nên lạnh lẽo cô đơn, sống phóng túng bất chấp hết thảy như không bao giờ nghĩ đến chuyện quá khứ nữa. Tâm trạng lạc lối này một khi đã thành thói quen thì rất khó quay về lối cũ.

Doãn Thiên Dã cười tự giễu, thản nhiên không nói một lời

***

Buổi sáng, Doãn Thiên Dã đi làm, phát hiện Tần Cảnh đang cuộn tròn trên sô pha đọc sách, tò mò hỏi: “Không đi làm à?”, dứt lời liền phát hiện có gì đó không đúng. Hiện giờ, Tần Cảnh đã chuyển hết mọi việc cho Trâu Manh, trên cơ bản chẳng khác gì ăn không ngồi rồi cả.

Tần Cảnh không ngẩng đầu lên: “Anh loạn não rồi à? Hôm nay là thứ Bảy mà!”. Nói xong, chính cô cũng phát hiện có điều bất ổn. Doãn Thiên Dã làm nghệ sĩ thì không còn thời gian làm việc và nghỉ ngơi rạch ròi nữa.

Ôi, trước nay đều là cô bận rộn, anh rảnh rỗi. Bây giờ chỉ còn lại một mình, quả thật là cô không quen cho lắm.

Tần Cảnh ngẩng đầu khỏi quyển sách, mỉm cười với anh: “Làm việc suôn sẻ nhé!”.

Doãn Thiên Dã “ừ” một tiếng, ngậm miếng sandwich bước đi, đến sảnh lại dừng bước, lùi về sau, ló đầu nhìn cô: “Này, trước khi Thịnh Hạ công bố kết quả, em cũng rất rảnh phải không?”.

Tần Cảnh đặt sách xuống, buồn bã thở dài, cô cũng thấy hơi nhàm chán. Chuyện ngôi sao đã giao cho Trâu Manh, cô sẽ không ích kỷ mà ngang ngược đi đòi lại. Nhưng bởi rảnh rỗi nên đầu óc luôn tự động nghĩ về kết quả sơ tuyển, tâm trạng không sao bình an cho nổi.

“Vậy thì sao?” Tần Cảnh chán chường, “Anh cứ làm việc của anh, đừng để ý đến tôi”.

“Không phải!” Doãn Thiên Dã nhoẻn miệng cười, “Em làm trợ lý tạm thời cho tôi đi!”.

Tần Cảnh sửng sốt. Thật ra, trong lòng cô vừa tò mò vừa thích thú, nhưng nhìn đôi mắt tuấn tú sáng rực của anh, cô hơi chần chừ và cảnh giác: “Làm gì? Không phải anh muốn trả thù tôi chứ?”.

Doãn Thiên Dã cười khẩy: “Không phải em hay nói là đối xử rất tốt với tôi sao? Chột dạ đấy à?”.

Tần Cảnh lườm anh, lại cuộn tròn làm ổ trên sô pha.

“Tôi nói thật, trợ lý mới của tôi không có kinh nghiệm, làm gì cũng lóng nga lóng ngóng. Tôi định tìm người khác nhưng quản lý còn đang xem xét, nên dạo gần đây hơi tù túng. Dù sao em cũng không có việc gì làm, đi giúp đỡ chút đi! Bao giờ có trợ lý mới, tôi sẽ không nhở vả em nữa.”

Vì rảnh đến ê người nên Tần Cảnh hớn hở đi theo. Vì thế, cô phát hiện, hình như cô có chút không nhận ra Doãn Thiên Dã nữa rồi.

Lúc bắt tay vào việc, Doãn Thiên Dã thật sự giống Tần Cảnh, lập tức trở nên nghiêm túc, thậm chí gọi anh là người cuồng công việc cũng không ngoa. Tuy hồi làm trợ lý cho cô, anh luôn làm tròn nhiệm vụ, nhưng dù sao mấy việc đó đều chỉ là lông gà vỏ tỏi nên anh luôn ung dung thản nhiên, dễ dàng hoàn thành mọi chuyện.

Nhưng bây giờ, anh đã trở thành trung tâm của cả nhóm, công việc của mọi người đều vây quanh anh, có lẽ anh đã có ý thức trách nhiệm hơn rồi. Vì thế, anh luôn quyết đoán rạch ròi, toát lên phong thái nghiêm cẩn. Thêm phần trời sinh anh tạo cảm giác khó gần, ít cười đùa hay nói chuyện bâng quơ với người không quen thân hoặc chỉ giới hạn là đồng nghiệp nên phần lớn nhân viên đều cho rằng anh là một người đàn ông lạnh nhạt hờ hững, lúc làm việc cũng chịu ảnh hưởng mà trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí vẽ nên hình tượng lạnh lùng cho con đường sau này của anh.

Từ đầu đến cuối, Tần Cảnh chỉ đứng ngoài quan sát, đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Cô lẽo đẽo theo anh trọn một ngày, từ nhà đến salon, đến công ty, rồi lại phim trường. Suốt quá trình ấy, anh không giao cho cô việc gì nhiều nhặn, đa phần chỉ căn dặn Tiêu Tiêu – một trợ lý khác của anh. Nhưng thấy Tiêu Tiêu loay hoay không ngớt, Tần Cảnh vẫn giúp cô ấy rất nhiều. Chỉ những lúc rảnh rỗi cô mới nhìn ngắm Doãn Thiên Dã chăm chỉ làm việc.

Giống như bây giờ, sau khi trao đổi với đạo diễn, chỉ một mình anh ngồi trong góc, lặng yên đọc kịch bản. Đúng vậy, bây giờ anh đã nhận hai bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh, đều diễn vai nam chính. Thậm chí còn mấy kịch bản đang trong giai đoạn chờ quyết định nữa.

Nhà họ Doãn có mạng lưới quan hệ rất rộng, nếu anh thật sự muốn, sẽ không có gì làm khó được anh. Huống chi kỹ năng diễn xuất của anh không phải hạng xoàng.

Tần Cảnh chống má, ngơ ngác nhìn Doãn Thiên Dã trong chốc lát, trông anh lặng im một mình thế kia thật quá xa lạ. Sao cô luôn cảm thấy Doãn Cặn Bã bị cô gài bẫy, bị cô chọc giận xù lông khiến người ta an tâm hơn nhỉ? Nhìn anh trong chốc lát, cô quay sang lật xem lịch trình mấy ngày tiếp theo của anh, phải qua lại rất nhiều phim trường, kín mít.

Lúc này, Tiêu Tiêu đi đến: “Tần Cảnh, quản lý nói chị biết nhà anh Doãn Thiên Dã ở đâu phải không?”.

“Ừ, sao thế?”

“Mấy ngày nay phải quay gấp, xem ra phải ở lại khách sạn gần phim trường rồi. Chị em mình trở về lấy vài bộ quần áo cho anh ấy đi!”

“Được.”

Tần Cảnh lái xe chở Tiêu Tiêu về căn hộ của cô. Đến khoảnh khắc mở cửa cô mới muộn màng phát hiện, Tiêu Tiêu không hề hay biết hai người họ ở chung với nhau. May mà trong nhà không bày ảnh ọt gì.

Cô bé Tiêu Tiêu này đã sớm coi Doãn Thiên Dã là ngôi sao tương lai nên vừa vào cửa đã nhìn ngó khắp nơi, ca ngợi không ngớt miệng: “Nhà anh Doãn Thiên Dã đẹp quá, trang trí tinh tế thật. Em nghe anh ấy có người chống lưng ghê lắm, không biết có phải thật không nữa”.

Tần Cảnh không trả lời, chỉ nói: “Mau xếp quần áo thôi”.

“Được ạ!” Tiêu Tiêu lập tức phấn khởi xông vào phòng ngủ của Doãn Thiên Dã, Tần Cảnh cũng đi vào theo. Nói ra mới nhớ, kể từ khi Doãn Thiên Dã dọn qua đây, cô chưa từng bước chân vào căn phòng này. Nó giống như anh, rất đơn giản, rất sạch sẽ, giường màu xanh biển, sô pha màu nâu nhạt.

Tần Cảnh mở tủ treo quần áo, chọn mấy bộ anh hay mặc, tìm vài đôi tất. Lúc nhìn thấy quần lót, cô khá do dự, không hiểu sao lại chợt thấy ngại ngùng, đỏ mặt lấy vài món.

Lúc cô ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Tiêu đã chạy vào nhà vệ sinh từ lúc nào không hay. Thời điểm Tần Cảnh đi gọi, Tiêu Tiêu chỉ vào mỹ phẩm của phụ nữ và hai chiếc bàn chải trên kệ, hết sức kinh ngạc và thất vọng nói: “Hoá ra anh ấy đang sống chung với một cô gái thần bí nào đó”.

“Ặc…” Tần Cảnh không biết nói gì.

Tiêu Tiêu vô cùng hụt hẫng: “Ôi, em còn tưởng làm trợ lý của ngôi sao, không biết chừng sẽ nảy sinh tình cảm như phim thần tượng cơ đấy! Không ngờ anh Doãn Thiên Dã đã có bạn gái rồi”.

Tần Cảnh hết nói nổi. Nhưng sao cô lại có cảm giác thầm đắc ý thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play