An Nham hận đến mức không thể xông đến tát Tần Cảnh vài cái. Trên đường
đến đây, hắn dẵ nghe chuyện của Tập Vi Lam và Tần Cảnh. Hóa ra hai người là chị em kế. Có điều Tập Vi Lam luôn bị Tần Cảnh chèn ép không ngóc
đầu lên được, cũng quá tự ti không dám nói với người ngoài về mối quan
hệ của họ. Nghĩ vậy, An Nham càng thương Tập Vi Lam hơn. Nhưng đây là
chuyện nhà họ, người ngoài như hắn không tiện nhúng tay vào.
Trong nháy mắt, hắn mơ tưởng vô hạn. Nếu… Nếu có thể cưới Tập Vi Lam thì tốt
rồi. Như vậy, sau này, hắn càng có thể quang minh chính đại bảo vệ cô
ta.
Ba người trước mắt Tần Cảnh đây, mẹ con Tập Quyên sắm vai
nhân vật chính đáng thương, trong mắt mang nỗi hận thù, còn An Nham hoàn toàn bị họ làm cho ngu muội, biến mình thành anh hùng cứu thế đầy lỗ
mãng.
Tần Cảnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cạn lời, dường như có
nói lý với đám người này cũng không thông, thế nên… cần cay nghiệt thế
nào thì cứ cay nghiệt thế ấy đi!
“Bà Tập, bà bảo mình cống hiến
cả đời vì nhà họ Tần, nhưng tôi chỉ thấy cả đời bà làm quý bà giàu có,
ngày ngày say mê mạt chược, sắm sửa chứ đừng nói là theo ba tôi gây dựng sự nghiệp. Vì thế, đừng có mà ngoạc mồm ra mà kêu gia đình tôi ức hiếp
bà trước mặt tôi. Về phần hy sinh sự nghiệp diễn viên cơ à, tôi đã điều
tra rồi. Hồi ấy, bà phải đèo bòng Tập Vi Lam, tiếng tăm không tốt, diễn
xuất cũng tệ hại, căn bản chẳng kiếm được đồng nào. Nếu không, sao bà
phải năm lần bảy lượt quyến rũ đàn ông đã có vợ, phá hoại gia đình người ta chứ? Khi người ta hối hận quay đầu, bà con không biết liêm sỉ diễu
võ dương oai trước mặt vợ người ta? Ba tôi chưa từng có lỗi với bà,
nhưng lỗi lầm của bà với ba tôi thì suốt cả đời này bà cũng không trả
nổi đâu.”
Sắc mặt Tập Vi Lam trắng bệch. Hồi ấy cô ta còn nhỏ, có một số việc không rõ ràng lắm. Nhưng Tần Cảnh đã biết hết tất cả, vậy
sau này, cô ta càng không có cơ ngẩng đầu trước mặt cô rồi! Cô ta hơi
hối hận vì đã chạy đến đây. Dạo này, hành động của Tần Cảnh thật khác
thường. Cô ta vốn không ngăn cản được, chỉ có thể chịu nhục vô cớ. Mấu
chốt là nơi này không chỉ có Tần Cảnh, còn có người giúp việc, quản gia, vệ sĩ và bảo vệ. Dù sao cô ta cũng là một ngôi sao, thân phận đặc biệt, bất kể làm gì cũng phải nghĩ đến hình tượng trước mặt công chúng, bất
kể trong lòng căm tức ra sao cũng phải cố mà chịu đựng.
Tần Cảnh
tiếp tục: “Tôi đoán bà làm ầm lên như vậy chỉ vì muốn thêm chút tiền
thôi. Xin lỗi nhé, bây giờ tiền của nhà họ Tần nằm trong tay tôi hết
rồi. Bất kể bà tìm được luật sư tài ba đến đâu, tốn bao nhiêu năm cũng
không có chuyện mẹ kế ly hôn đòi chia phần tài sản của đứa con gái không phải ruột thịt đâu. Thế nên tôi khuyên bà bớt bày mưu tính kế đi. Huống chi 30% kia của Tập Vi Lam cũng đủ cho bà thỏa mãn rồi”.
Nghe vậy, Tập Quyên không giả bộ được nữa, lập tức nhào qua: “Là mày, đều do đứa con chết tiệt mày giở trò”.
Quản gia Hà vội gọi người đến can ngăn, Tập Quyên hoàn tòan trở mặt: “Đều do đứa ác độc như mày mà ra! Sau khi mày trở về, tất cả đã thay đổi hoàn
toàn. Sao mày có thể nham hiểm đến thế?”.
Tập Vi Lam thì nước mắt ngân ngấn, giọng nghẹn ngào đến mức khiến người nghe tan vỡ cả trái
tim: “Mẹ, thôi đi, chị hiểu lầm chúng ta, nên chờ ba khỏe lại rồi nói”.
Vừa rồi, An Nham không thèm để ý những lời Tần Cảnh nói vào đầu, cảm thấy
người phụ nữ này mới thật sự mặt trâng mày tráo, ngậm máu phun người,
hỗn láo xấc xược. Chứng kiến Tần Cảnh tàn nhẫn như vậy, lại thấy Tập Vi
Lam uất ức như thế, hắn càng chắc chắn rằng Tần Cảnh luôn ức hiếp Tập Vi Lam, thậm chí khinh thường cả dì Tập.
Hắn giận đến mức mặt đỏ
như gan heo: “Tần Cảnh, tôi thật sự mù rồi mới không nhận ra cô là loại
đàn bà đáng sợ, vô tình như vậy”.
Hàng mày nhỏ nhắn của Tần Cảnh nhíu lại: “Cứ tự nhiên, đồ thần kinh!”. Ai thèm quan tâm đến một kẻ ăn bám như hắn chứ?
An Nham càng điên tiết, hắn giận dữ vậy mà người phụ nữ này lại không buồn đếm xỉa. Mà Tập Vi Lam cũng kinh hãi, Tần Cảnh thật sự không còn chút
tình cảm nào với An Nham sao?
Nói hết những gì cần thiết, Tần
Cảnh không có tâm trạng để ý đến họ nữa, ôn hòa tiếp lời: “Bà Tập, bà
thật sự định làm náo loạn ở đây nữa sao? Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra
đều bị camera giám sát ở cửa quay lại đấy! Vì tiền đồ ngôi sao của con
gái bà, một vừa hai phải hộ cái”.
Trước sau cô vẫn điềm nhiên:
“Bà muốn cho mọi người biết mẹ của ngôi sao Tập Vi Lam là một mụ điên,
hay bà muốn cho mọi người biết mẹ của ngôi sao Tập Vi Lam không chịu ly
hôn với ông chồng đại gia tái giá nên bị đuổi ra khỏi nhà?”.
Tập
Vi Lam giật mình, lúc này mới ý thức được vấn đề, một mặt cảm thấy vô
cùng may mắn vì vừa rồi cô ta đã nhẫn nhịn, vẫn sắm vai nhân vật yếu
đuối, không chửi đổng cũng không ra tay, thậm chí chưa tỏ thái độ phẫn
nộ; nhưng mẹ như vậy quả thật làm cô ta mất mặt quá. Cô ta đang định
khuyên mẹ thì An Nham đã không nhịn được, lao về phía Tần Cảnh. “Tần
Cảnh, cô quá đáng rồi đấy!”
Nhưng bảo vệ nhà họ Tần không phải
ngồi không, mấy gã lực lưỡng ngăn lại, An Nham không thể động đến dù chỉ một sợi tóc của Tần Cảnh.
“Đạo diễn An vẫn chưa chịu yên à?” Tần Cảnh liếc mắt, “Chê cái phốt của hai người vẫn chưa đủ ‘hot’ sao?
Chuyện của bà Tập cũng đến phiên con rể hờ như anh ra mặt chắc?”.
Nếu cô đăng tải đoạn video giám sát này, tin đồn về họ sẽ được chứng thực rồi.
“Cô!” An Nham mắng chửi không lại cô, so khả năng giữ bình tĩnh càng không bằng.
Trái lại, Tập Vi Lam kiêng dè camera giám sát, không ngừng đẩy Tập Quyên lên xe, nhỏ giọng nói: “Tạm thời không làm gì được cô ta, trở về trước rồi
hẵng nói”.
Cô ta không quên quay đầu lại, ra vẻ tội nghiệp với quản gia Hà: “Chú Hà, phiền chú gửi lời hỏi thăm ba giúp cháu”.
Quản gia Hà cười lấy lệ, không tiếp lời.
Tần Cảnh lười ngó ngàng đến mẹ con họ, quay người đi thẳng vào nhà, đồng
thời gọi điện cho Ethan: “Chuyển phòng bệnh cho ba tôi, đừng để Tập
Quyên biết”.
Tập Vi Lam dẫn Tập Quyên trở về căn hộ của
mình, bảo An Nham đi trước. Hai mẹ con lẳng lặng gỡ hành lý. Hồi lâu
sau, Tập Vi Lam không nhịn được nữa: “Sớm biết Tần Cảnh như vậy, con đã
không dọn ra ngoài ở rồi. Không biết cô ta có công khai video giám sát
không nữa. Nếu để người ta biết mẹ là…”. Cô ta khẽ cắn răng, không nói
nốt ba chữ “kẻ thứ ba” đằng sau.
Tập Quyên cất giọng yếu ớt: “Không đâu, nó đâu muốn để người ta biết quan hệ của chúng ta”.
Nhưng Tập Vi Lam vẫn mù mờ: “Mẹ, mấy năm qua ba Tần Cảnh đối xử với con rất tốt, sao nói trở mặt là trở mặt ngay vậy?”.
Tập Quyên không trả lời ngay, Tập Vi Lam chỉ biết bà ta là kẻ thứ ba nhưng
không biết bà ta còn là kẻ thứ ba đi hại vợ người khác nữa. Bà ta nghĩ
ngợi rồi quyết định nói giảm nói tránh: “Mẹ nghe nói ông ta tìm người
điều tra con, phát hiện lúc An Nham và Tần Cảnh còn chưa chia tay, con
và hắn đã lén lút qua lại. Tần Cảnh là con gái duy nhất của ông ta, con
chỉ là con gái khác họ, đương nhiên ông ta không thể chấp nhận chuyện
hai đứa con gái tranh giành một người đàn ông rồi. Đâu phải con không
biết, nhà giàu kiêng kị nhất chuyện này. Lúc đó, mẹ đã nhắc nhở con rồi
mà con có chịu nghe đâu”.
Tập Vi Lam há hốc mồm không thể tin, cô ta lại vì An Nham mà phá hủy hình tượng hoàn mỹ đã khổ tâm đắp nặn
nhiều năm trước mặt Tần Cảnh, quả thật là không sao tưởng tượng nổi.
Cô ta rất bất mãn: “Hồi đó, mẹ nhắc nhở con như vậy sao? Nguyên văn của mẹ là An Nham không tiền không thế thì phải? Có khi nào mẹ nói quan hệ của hắn và Tần Cảnh sẽ ảnh hưởng đến con đâu?”.
“Vậy con không tự nghĩ ra được à?” Tập Quyên gõ mạnh vào đầu cô ta.
Tập Vi Lam bực tức hất tay bà ta ra, nổi giận đùng đùng nói: “Thôi, có
trách móc cũng không thay đổi được nữa. Bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách tranh thủ thêm chút lợi ích từ vụ ly hôn này mới được. Mẹ khổ sở hy
sinh vì nhà họ Tần nhiều năm như vậy, lẽ nào để bọn họ đá ra khỏi nhà
với hai bàn tay trắng sao?”.
Tập Quyên sửng sốt: “Chỗ con không phải có 30% cổ phần của Trường Ninh à?”.
Sắc mặt Tập Vi Lam dịu lại: “Ý con là, đây chẳng phải chỉ là số tiền ba của Tần Cảnh cho con sao? Ông ta cũng phải cho mẹ một phần chứ!”.
Tập Quyên thở dài: “Vừa rồi, mẹ đã gọi điện hỏi luật sư rồi, dù có chống án tranh chấp tài sản cũng không thắng được”.
“Tại sao?” Tập Vi Lam khó hiểu, “Hiện tại, ông ta chuyển giao toàn bộ tài
sản cho Tần Cảnh, đó là tẩu tán tài sản, chúng ta có thể kiện cô ta mà”.
“Toàn bộ chứng khoán và bất động sản của Tần Chính đều đã có trước khi Cảnh
Trương Ninh chết. Hồi chưa kết hôn với mẹ, Tần Chính đã đi công chứng,
giao toàn bộ bất động sản cho Tần Cảnh thừa kế rồi. Bây giờ chẳng qua
chỉ hiện thực hóa chỗ giấy tờ kia thôi. Về phần cổ phiếu, 30% đó vốn dĩ
là của Cảnh Trường Ninh, Tần Cảnh nghiễm nhiên được hưởng một nửa. Vì
thế, trên thực tế phải là Tần Cảnh 15%, Tần Chính 45%. Nếu ly hôn, con
và mẹ theo lý chỉ được nhận ít hơn 22.5% thôi.”
Sắc mặt Tập Vi
Lam trắng bệch, tức giận nghiến răng: “Mẹ, lẽ nào mẹ cam tâm với từng
ấy? Tài khoản của ông ta tính ra ít nhất cũng phải đến mấy trăm triệu.
Ngoài một tài khoản chín mươi triệu ông ta chuẩn bị cho Tần Cảnh làm của hồi môn ra còn có chiếc xe trị giá mấy chục triệu, 5% Tần Thị Trọng
Kim, 5% Giải trí Doãn Thị. Tại sao cô ta lại lấy được nhiều thế chứ?”.
Tuy Tập Quyên ghen tỵ, tức giận nhưng có nhiều thứ có giận cũng không được: “Tài khoản của Tần Chính thuộc ngân hàng Thụy Sĩ, số tiền này cũng chỉ
là suy đoán của con thôi, căn bản không điều tra được. Về phần Tần Cảnh, mẹ đâu có kết hôn với nó, sao bắt nó chia tiền được?”.
Tập Vi
Lam tức đến mức choáng váng, bị một câu nói của Tập Quyên làm cho nghẹn
ứ. Cô ta cũng biết mình không thể nào đụng vào số tiền của Tần Cảnh,
nhưng mà cô ta vẫn căm hận. Tại sao Tần Cảnh có thể lấy được nhiều như
vậy mà cô ta chỉ có thể nhận được 30% của Trường Ninh.
Tập Quyên
không biết phải làm sao: “Mẹ cũng không có cách nào. Làm sao mẹ có thể
ngăn cản Tần Chính chuẩn bị của hồi môn cho Tần Cảnh chứ! Ngay từ lúc
Tần Cảnh chưa thành niên, mẹ đã khuyên Tần Chính chuyển 5% Tần Thị Trọng Kim từ danh nghĩa người giám hộ sang danh nghĩa của ông ta rồi. Có lần
ông ta cũng bị lay chuyển, không ngờ ông nội Tần Cảnh nhất quyết không
đồng ý, nói là số cổ phần kia phải đợi đến khi Tần Cảnh kết hôn mới có
hiệu lực. Chuyện này cứ thế cho qua”.
“Về phần 5% Doãn Thị…” Tập
Quyên trừng mắt nhìn Tập Vi Lam, “Vụ này là lỗi tại con đấy! Lúc trước,
khi nhắc tới chuyện quản giáo Doãn Thiên Dã, con ở bên cạnh thêm dầu vào lửa làm gì?”.
“Đâu phải mẹ không hiểu con người Doãn Thiên Dã,
mấy năm nay tính tình càng lúc càng ngông cuồng, ghét nhất người khác
quản lý anh ta. Còn Tần Cảnh thì cứng đầu cứng cổ. Chẳng phải con chỉ
muốn khiến quan hệ giữa họ chuyển biến xấu hay sao?”
Nhắc đến
chuyện này, Tập Vi Lam càng căm phẫn hơn: “Nhưng không ngờ Doãn Thiên Dã lại ngoan ngoãn đi làm trợ lý cho cô ta”, trong cơn nóng giận, cô ta
vứt gối tựa sô pha đi thật xa.
Tập Quyên thở dài: “Ba của Doãn
Thiên Dã nghe lời Tần Cảnh, không chỉ chặn đứng tất cả nguồn kinh tế của Doãn Thiên Dã, còn tịch thu hết mấy món đồ xa xỉ của nó nữa. Nghe nói
thái độ vô cùng quyết liệt. Nó cũng hết cách, tự dưng trắng tay sau một
đêm. Bằng không, với kiểu người lớn lên trong nhung lụa như nó, sao lại
chịu làm trợ lý cho Tần Cảnh chứ?”.
“Nhưng mà…” Nói đến đây, Tập
Quyên cười khẩy hai tiếng: “Đàn bà đừng bao giờ ép bức đàn ông, cũng
đừng tưởng rằng có thể đạp đàn ông dưới chân mình. Nếu không sẽ để lại
bóng ma trong lòng họ, và người đó cũng không thể thật lòng thật dạ yêu
cô ta đâu”.
Tập Vi Lam cau mày đăm chiêu nghe bà ta nói, hình như sự thật là vậy. Hồi lâu sau, cô ta lẳng lặng thở dài: “Nhưng chuyện này cũng có chỗ tốt, con và Tần Cảnh không còn là chị em nữa”, cô ta lẩm
bẩm: “Chủ nhật tới, có thời gian con sẽ đi thăm bà Doãn”.
Tập
Quyên không bình luận gì, ngược lại chợt nhớ đến An Nham: “Đúng rồi, mẹ
không thích thằng An Nham đó. Nhưng mà mấy hôm nay xem tin tức giải trí
có thấy nó, nói là nó đã lên phó diễn rồi. Tài nguyên tốt như vậy, con
nên nắm cho chắc, đừng để chạy mất đấy!”.
Tập Vi Lam vừa thu dọn
đồ đạc bừa bãi trên sô pha vừa thờ ơ nói: “Mẹ, mẹ lo chuyện của mình cho tốt đi! Chuyện của con, tự con có chừng mực”.
An Nham, cổ phần,
nhà họ Doãn… tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta cả. Nhớ lại cảnh
tượng ở trước cổng nhà họ Tần, vẻ miệt thị của Tần Cảnh đối với An Nham
không thể nào là giả, điều này khiến cảm giác thắng lợi khi cướp được An Nham trong cô ta giảm sút kịch liệt. Cô ta vốn tưởng rằng mượn năng lực của Tần Cảnh có thể thành công bồi dưỡng một người đàn ông khiêm đạo
diễn xuất sắc. Cô ta vốn tưởng rằng mình đã cướp được người mà Tần Cảnh
yêu nhất, trân trọng nhất. Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Cảnh chỉ hững hờ,
lúc nói đến An Nham cũng thể hiện rõ thái độ khinh miệt. Nói cứ như Tần
Cảnh đã thoát khỏi một gã thứ phẩm, còn Tập Vi Lam lại nhặt món đồ Tần
Cảnh không thèm lên mà coi như bảo bối này. Mọi cảm giác ưu việt và
thắng lợi khi trước đã bay biến chỉ trong thoáng chốc.
Cô ta vốn
an ủi bản thân rằng Tần Cảnh chẳng qua chỉ mạnh miệng nói cho thỏa mà
thôi, bây giờ mới biết Tần Cảnh thật sự nghĩ vậy. Người ta đã thu phục
được một hoàng tử chân chính ngoan ngoãn làm trợ lý cho mình rồi.
Tập Vi Lam bất giác nghĩ đến bộ dạng trước kia của An Nham: không tiền,
không thế, không tướng mạo. Tài hoa ư, có một chút nhưng cũng không nổi
trội. Cho nên lúc Doãn Thiên Dã còn ở đây, Tần Cảnh hoàn toàn không để ý đến An Nham cũng phải. Doãn Thiên Dã đã trở lại, có anh so sánh, An
Nham lại càng chẳng ra làm sao cả.
Nghĩ vậy, Tập Vi Lam càng lúc càng có cảm giác bị lừa gạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT