Tần Cảnh tắm rửa xong, soi gương ngắm nghía. Làn da của cơ thể này đúng là
quá nhạy cảm, đã hơn hai tiếng rồi mà cổ và ngực vẫn đỏ hồng. Mặc dù lúc không chú ý thì không có cảm giác gì, nhưng nếu chạm vào vẫn thấy hơi
đau rát. Ngoài cửa sổ bỗng dậy lên tiếng nước xối xả, khi nãy tắm vòi
sen không nghe thấy, sao mới có một lát mà trời đã đổ cơn mưa rào thế
này?
Sau khi mặc lên người bộ đồ thể thao thoải mái, Tần Cảnh đi
ra ngoài tìm một vòng, khi ấy mới phát hiện Doãn Thiên Dã đã biến mất từ lúc nào không hay. Quái lạ, không phải đã hẹn là đi ăn mỳ Ý sao?
Tần Cảnh vừa xem ti vi vừa gọi điện cho anh, tiếng chuông vang lên ở hiên
cửa. Doãn Cặn Bã ướt sũng đi vào, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”.
Mái tóc anh ướt đẫm nước mưa, từng giọt chảy xuống theo đường nét khuôn mặt. Tần Cảnh trố mắt. “Sao anh ướt nhẹp thế này?”
“Bởi vì trời mưa.” Anh nhìn cô một cách khó hiểu, dường như cảm thấy vấn đề này rất rõ ràng rồi còn gì.
Tần Cảnh: “Ý tôi là …”, câu sau chưa kịp thốt ra, Doãn Thiên Dã đã ném một túi đồ cho cô: “Thuốc mỡ trị bỏng, mau bôi đi!”.
Thế là không cần đáp án cho câu hỏi trước đó nữa. Nhưng Tần Cảnh vẫn do dự, cuối cùng hỏi: “Suốt quãng đường trở về từ phim trường, anh cứ là lạ…
Ừm, không… không phải vẫn gai mắt cô em diễn viên kia chứ?”.
“Hả? Cô em diễn viên nào?” Doãn Thiên Dã rất nghi ngờ, mãi sau mới hiểu ra,
khoé môi khẽ nhếch, “Tần Cảnh, em không phát hiện ra đầu óc của chúng ta không cùng một bước sóng sao?”.
Tần Cảnh nhún vai: “Rất may là ít nhất chúng ta cũng đạt được nhận thức chung trong sự việc này”.
Cô lấy thuốc mỡ ra xem, mùi khá nặng, còn đặc sệt, cô ghét nhất loại này:
“Không cần đâu, bỏng tí tẹo ấy mà, cứ để tự nhiên là lành thôi. Tôi
không muốn bôi thứ này đâu”.
Lúc ấy Doãn Thiên Dã đang cầm khăn lau tóc, thấy phản ứng của cô liền trừng mắt, lạnh lùng nói: “Vậy để tôi bôi giúp em nhé!”.
Tần Cảnh lập tức cầm thuốc mỡ chạy biến vào phòng ngủ.
Cô rề rà rất lâu, cầm quạt quạt cho bay hết mùi rồi mới chậm chạp đi ra
ngoài. Doãn Thiên Dã cũng đã tắm xong, thay sang chiếc quần thể thao và
áo thun thoải mái.
Tần Cảnh nhìn đồng hồ: “Nhanh đi thôi, nếu không lát nữa quán ăn đóng cửa hết đấy!”.
Doãn Thiên Dã xếp lại một túi đồ khác cũng mang về từ khi nãy, không buồn ngẩng đầu lên: “Gấp cái gì, không đi nữa!”.
“Tại sao?” Tần Cảnh bất mãn, “Trên đường về, tôi đã nói muốn ăn Lasagna rồi
mà. Hôm nay, tôi nhất định phải ăn Lasagna mới được”.
Doãn Thiên Dã liếc nhìn cô, đôi mắt dưới mái tóc không mang cảm xúc: “Đang mưa rào, lỡ ướt vết thương thì sao?”.
Tần Cảnh im lặng, kéo cổ áo ra, chỉ chỉ vào rồi nói: “Mấy vết đỏ này đâu được coi là vết thương chứ!”.
Doãn Thiên Dã nheo mắt: “Nhìn không thấy, em kéo xuống chút nữa đi!”.
“Đồ dê xồm!” Tần Cảnh tức giận kéo áo lên, “Anh không đi thì tự tôi đi! Trả chìa khoá xe đây!”.
Doãn Thiên Dã nghiêng người: “Nó ở trong túi quần tôi đây này, em đến mà
lấy!”, nói xong còn đắc ý nhìn cô, giống như bị cô chọc giận quá lâu,
cuối cùng cũng đã trả đũa thành công vậy.
“Anh!” Tần Cảnh vừa
định lên tiếng đã thấy anh lấy ra một hộp mì Lasagna, mấy hộp phô mai và cả mấy thứ như bơ, nước sốt, bột mì… từ túi mua hàng siêu thị. Như thể
thấy người ngoài hành tinh, cô kinh ngạc đến mức không khép miệng lại
được. “Anh định làm mì Lasagna hả?”
Doãn Thiên Dã hơi nhướng mày: “Tôi đã từng ở Ý hai năm rưỡi đấy!”.
Tần Cảnh vẫn rất ngạc nhiên, nhìn anh bắt đầu đánh tan bơ, chạy đến bên cạnh hỏi: “Ý hả? Anh đến đó làm gì?”.
“Học diễn xuất.”
Tần Cảnh sửng sốt, hỏi tiếp: “Sao chỉ học có hai năm rưỡi?”.
“Chưa tốt nghiệp. Mà sao em hỏi lắm thế? Đi, đi đi, đừng có uốn éo trước mặt tôi nữa.”
Nghe nói các đầu bếp đều nóng tính, Tần Cảnh đành ra sô pha xem ti vi. Cô
bật ti vi lên, kênh giải trí đang giới thiệu bộ phim điện ảnh Lý Mục
được chú ý nhất dạo gần đây, mà Di Đoá đóng vai kỹ nữ tiêu biểu nhất
trong lịch sử đương nhiên đang nhận phỏng vấn.
Phóng viên hỏi khó khăn lớn nhất cô ta phải trải qua khi diễn vai này là gì.
Di Đoá ra vẻ khó xử: “Tôi cảm thấy nhân vật này khác xa bản thân ở mọi
phương diện. Cô ấy mưu mô xảo quyệt, còn rất lẳng lơ. Nhưng trong cuộc
sống thực tế, tôi là một người khá đơn giản, cũng chỉ giao thiệp với mấy người bình thường…”.
Tần Cảnh lẳng lặng chuyển kênh, kết quả lại nhìn thấy bộ phim thần tượng Nếu như yêu của Tập Vi Lam. Xem được nửa
chừng thì Doãn Thiên Dã gọi cô, báo đã nấu xong món mỳ Lasagna rồi.
Cô tắt ti vi chạy đến trước bàn ăn nhìn ngó, món ăn anh làm trông bắt mắt
vô cùng: mì vàng óng, phô mai trắng sữa, nước sốt cà chua đỏ sẫm.
Tần Cảnh vội vàng cầm thìa xúc một miếng lên nhấm nháp, mùi bơ nồng nàn,
sốt bò băm cũng rất tuyệt: “Ngon quá! Này, Doãn Thiên Dã, sau này anh có thể ứng tuyển làm đầu bếp đấy!”.
Doãn Thiên Dã thờ ơ nhìn cô:
“Nếu tôi biết làm gì cũng kiếm tiền bằng thứ đó thì ít nhất tôi phải có
mấy chục ngón nghề để kiếm sống rồi”.
Tần Cảnh chộp lấy cơ hội,
tận dụng triệt để: “Nhưng chẳng có cái nào hữu dụng cả. Nếu anh hiểu
biết nhiều như vậy, sao không đi kiếm tiền bằng chính sức của mình đi?”.
Doãn Thiên Dã nhăn mày: “Em không dạy dỗ tôi nửa phút sẽ chết à? Với lại, ba tôi nhiều tiền như vậy, để không đó làm gì? Dĩ nhiên là để tiêu, kiếm
tiền không phải để dùng à? Hơn nữa, tôi làm vậy còn có thể thúc đẩy sự
tăng trưởng của kinh tế nước nhà, vừa lợi mình vừa lợi nước”.
“Anh đánh tráo khái niệm”, Tần Cảnh phân tích, “Tôi đâu nói là anh không
được tiêu, tôi nói anh tiêu tiền mình kiếm ra cơ. Đúng là sau này tiền
của ba anh sẽ để lại cho anh, nhưng núi vàng núi bạc ngồi không ăn cũng
lở, chỉ có tự mình đào sâu vào lĩnh vực nào đó, thành thạo ngón nghề thì tiền mới chảy liên tục vào túi, từ đó tự lập tự cường được”.
Doãn Thiên Dã trợn mắt khinh thường, không để ý đến cô.
Tần Cảnh thở dài bất đắc dĩ, cô phát hiện ra người đàn ông đối diện này
thuộc kiểu thân lừa ưa nặng. Lúc bạn nói chuyện, nếu có quân bài nào chế ngự được anh, kiểu gì anh cũng sẽ xù lông trước, cuối cùng lại ngoan
ngoãn khuất phục. Nhưng nếu bạn không có gì có thể uy hiếp thì anh sẽ bỏ tất cả những gì bạn nói ngoài tai.
Nhưng mấu chốt là, Tần Cảnh đã mang ra mọi quân bài có thể áp chế anh rồi. Con đường cải tạo trai hư thật trắc trở mà!
***
Ngày thứ hai và ngày thứ ba đi phỏng vấn Liễu Du Doá và Tô Đoá Đoá đều vô
cùng thuận lợi. Liễu Du Đoá là người mẫu quốc tế, tính cách rất hiền
lành và vui vẻ. Tô Đoá Đoá là người mẫu hạng ba, cũng rất khiêm tốn,
lịch sự.
Tần Cảnh không khỏi cảm khái: Ôi, cái kiểu không cao không thấp như Di Đoá mới thật sự đáng sợ!
Thứ Sáu, lúc đến văn phòng, bốn người còn lại đã có mặt đầy đủ, đang tụ tập thảo luận về tin giải trí nóng sốt vừa rộ lên sáng nay.
“Bởi vậy mới nói, chỉ có kiểu người ngu ngơ như các cô mới tin tưởng ngôi sao
thôi.” Đây là giọng nói lạnh nhạt của Trâu Manh. “Đặc biệt là Diệu Khả
đấy, làm trong giới này còn suốt ngày hâm mộ sao này sao nọ. Cô không
biết những người đó đều được những người như chúng ta đánh bóng tên tuổi sao?”
Diệu Khả dửng dưng nói: “Đương nhiên ngôi sao nữ khá tạp nham, bên nam khá hơn, mình chỉ hâm mộ ngôi sao nam thôi”.
Thái Vi cố ý khiến Diệu Khả vỡ mộng: “Nếu phía nam quy tắc ngầm với nhân
viên thì sao? Với lại, ngộ nhỡ ngôi sao nam muốn thăng tiến rồi bán thân cho đạo diễn nữ hay nhà sản xuất nữ, chuyện đó còn gớm hơn”.
Tần Cảnh đi vào, hỏi: “Mới sáng sớm mà các cô đã bàn tán chuyện gì thế?”.
Đường Quả hơi kinh ngạc: “Sáng nay xôn xao hai tin tức về Thư Miểu và Di Đoá, chị chưa xem à?”.
Tần Cảnh vỗ đầu: “Quên mở điện thoại. Hai người họ sao thế?”. Nghe thấy tên Thư Miểu, Tần Cảnh liền nhìn thoáng qua Doãn Thiên Dã theo bản năng.
Anh đang mải nghịch máy quay, hình như không nghe thấy gì hết.
“Không phải mấy hôm trước Thư Miểu nói với đám nhà báo là muốn đi Mỹ du học
sao? Hôm qua, vợ của đạo diễn Trương Thành lại dẫn theo người xông đến
sân bay quốc tế cản cô ta lại, còn đánh chửi cho một trận tơi tả. Cảnh
đó bị người ta chụp lại, thế mới biết hoá ra cô ta ‘dính chưởng’, chuẩn
bị đi Mỹ phá thai”, Đường Quả nói xong liền rùng mình, “Không ngờ cô ta
xinh đẹp như thế mà lại léng phéng với ông chú tục tằn như Trương Thành. Điên thật!”.
Trâu Manh thở dài thườn thượt: “Vì thế tôi thắc mắc sao lần nào cô ta cũng thủ vai nữ chính trong phim của đạo diễn Trương. Có điều cũng đáng tiếc, tầm nhìn của cô ta hạn hẹp, tự dưng bấu víu lấy gã đạo diễn bất tài Trương Thành làm gì. Nếu muốn quy tắc ngầm thì cũng phải tìm ai có thực lực chứ!”.
Tần Cảnh cạn lời.
Thái Vi
im lặng hồi lâu, sầu não nói: “Thật ra Thư Miểu rất đáng thương. Mấy năm trước lúc tôi phỏng vấn, cô ta vẫn là diễn viên nhỏ ngây thơ, trong
lòng tràn trề hy vọng. Tiếc là bao nhiêu cơ hội tốt đều bị diễn viên
khác cướp mất. Cô ta không có người chống lưng, đương nhiên không thể so bì với đám người tình của các nhà đầu tư rồi. Mấy diễn viên xung quanh
đều thông qua quy tắc ngầm giành được vai, cô ta chỉ bị ép buộc đến bất
đắc dĩ mà thôi. Nghèo đến mức không trả nổi tiền thuê nhà, sau đó phải
đi theo con đường ấy. Thật ra, cô ta từng nghĩ đến việc rời khỏi Trương
Thành, nhưng Trương Thành đe doạ cô ta, kết quả vẫn phải làm tình nhân
bí mật của gã”.
Đường Quả nghe Thái Vi nói vậy cũng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, tôi nhớ hồi tôi học đại học, đạo diễn Thạch Tiểu
Thương quay bộ phim điện ảnh Nỗi buồn Mai Phi, hình như muốn Thư Miểu
đóng vai Mai Phi thì phải. Nhưng sau đó không biết tại sao đổi thành
Liễu Phi Phi”.
Thái Vi thở dài: “Đúng vậy. Khi đó, Thư Miểu vừa
chân ướt chân ráo bước vào showbiz, vô cùng ngây thơ thuần khiết. Được
đạo diễn Thạch Tiểu Thương chọn trúng nhưng nhà đầu tư kiên quyết muốn
diễn viên mới Liễu Phi Phi đóng vai chính. Mà khi đó, đạo diễn Thạch
Tiểu Thương chưa thành danh như bây giờ, có rất nhiều chuyện bị áp chế,
liền loại bỏ Thư Miểu. Bằng không, vị trí của Liễu Phi Phi hiện giờ có
lẽ là của Thư Miểu rồi”.
Tần Cảnh bỗng thấy hơi nghèn nghẹn. Hôm
ấy ở bãi gửi xe, cô không nên hạ nhục Thư Miểu như vậy, chí ít không nên lấy thân phận và gia thế của mình ra để khinh rẻ cô ta. Song, Thư Miểu
vừa đáng thương vừa đáng hận, không lôi cô ta ra khỏi cái hố kia, sợ
rằng cô ta sẽ không biết khó mà lui, vẫn sẽ dây dưa bám chặt lấy nhà họ
Doãn.
Hiện giờ, Tần Cảnh cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi,
quay đầu nhìn Doãn Thiên Dã. Anh đã sớm chuyển hai clip phỏng vấn vào
máy tính, đang đeo tai nghe xem lại, có lẽ không nghe thấy mấy lời tám
nhảm của đám phụ nữ các cô.
“Nhưng mà so với việc Thư Miểu đáng
thương đáng hận thì Di Đoá đúng là mạt hạng đến đáng đời rồi.” Trâu Manh xưa nay luôn bình tĩnh lại nghiến răng nghiến lợi nói những lời này,
thậm chí hả hê cười thành tiếng: “Ba năm trước tham gia phỏng vấn ở Tinh Quang Đại Điển, Giang Giang vào nhà vệ sinh không cẩn thận vẩy vài giọt nước lên váy cô ta, chưa kịp nói xin lỗi đã bị cho một cái bạt tai. Cô
ta còn mắng một tràng những lời khó nghe, toàn là những từ mà phụ nữ
không nên nói nữa chứ!”.
Tần Cảnh nghi ngờ, Giang Giang là ai?
“Thảo nào Giang Giang lại thôi việc một cách khó hiểu”, Thái Vi kinh ngạc,
“Mình còn thấy lạ, không phải ước mơ của Giang Giang là đưa tin giải trí sao? Cô ấy còn nói sau này muốn làm nhà truyền thông cao cấp nhất nữa
kìa”.
Trâu Manh cười khẩy: “Khi đó, Giang Giang rất thích Di Đoá, Ngọc nữ chưởng môn nhân cơ mà, lúc nào xuất hiện trước mặt công chúng
cũng ra vẻ thuần khiết đáng yêu, nhiệt tình làm công ích, đại sứ từ
thiện. Cô ấy hâm mộ Di Đoá lên bờ xuống ruộng, không ngờ lần đầu tiên
gặp thần tượng lại thành ra như thế”.
Nói đến đây, Trâu Manh như
nhớ lại tình cảnh ngày đó, buồn bã rủ mắt: “Di Đoá xem như đã phá huỷ
tất cả ảo tưởng tốt đẹp của Giang Giang về giới này rồi”.
Trâu Manh nhún vai: “Clip ‘nóng’ của cô ta và ba bốn mươi người đàn ông bị đăng lên mạng, đang chia sẻ điên cuồng kìa”.
“Bi thảm nhất chính là…” Thái Vi khẽ nói: “Đám đàn ông kia không chỉ có đạo diễn, ngôi sao trong giới mà còn có cả bạn trai của mẹ cô ta, cha nuôi
cô ta nữa…”.
Tần Cảnh há hốc mồm: “Ai mà ác thế?”.
“Bây
giờ đám fan ruột của cô ta cũng quay lưng lại hết rồi, mắng cô ta là kỹ
nữ còn muốn được lập đền thờ.” Trâu Manh cong cong khoé môi: “Nhưng quan trọng nhất là mấy người đàn ông có danh có tiếng trong clip kia nhất
định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu. Đến nước này rồi thì cô ta
không còn đường sống trong giới giải trí nữa”.
Nghe xong, Tần
Cảnh vô thức nhíu mày. Không phải cô thương hại Di Đoá mà khá nghi ngờ,
tại sao mấy minh tinh va chạm với cô dạo gần đây đều gặp hoạ thế này? Lẽ nào cô chính là kẻ gieo rắt tai hoạ trong truyền thuyết sao?
Ý
nghĩ này khiến Tần Cảnh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cô quyết định gán
danh hiệu “mang họa” này cho Doãn Thiên Dã. Cô đẩy Doãn Thiên Dã, chờ
anh tháo tai nghe ra mới nhỏ giọng hỏi: “Này, anh đã từng ngủ với Di Đoá chưa thế?”.
Doãn Thiên Dã nhăn mặt: “Cô ta á? Em bị bệnh sao?”.
“Vậy là chưa rồi.” Tần Cảnh thất vọng.
“Ê, cái vẻ mặt hụt hẫng kia của em là sao hả?” Doãn Thiên Dã không hiểu tại sao cô gái này luôn dễ dàng khiến anh nổi điên lên thế.
Tần Cảnh nghiêng đầu cười, nói khẽ: “Không có gì. Anh có thấy mấy ngôi sao anh
tiếp xúc dạo gần đây đều gặp chuyện không, có khi anh chính là sao chổi
không biết chừng?”.
Doãn Thiên Dã tức đến nghẹn lời. Em mới là sao chổi, cả khu chung cư của em đều là sao chổi thì có.
Anh nhìn cô chằm chằm chốc lát, cuối cùng bình tĩnh “ờ” một tiếng, cộng thêm biểu cảm “Em rảnh quá nhỉ?”.
Tần Cảnh gặng hỏi tới cùng: “Vậy anh không trả thù Thư Miểu vì cô ta một chân đạp đủ các loại thuyền đấy chứ?”.
Doãn Thiên Dã không hiểu lời nói của cô cho lắm, khẽ nhăn mày: “Tôi đâu có
chung tình với cô ta. Vả lại, hãm hại tình nhân trước bằng cách này thì
độc ác quá!”.
Sau đó anh còn quái gở bổ sung một câu: “Dĩ nhiên, nếu cô ta thật sự chọc đến tôi thì không tính…”.
Tần Cảnh càng hỏi càng đần mặt, nghe anh nói vậy thì chuyện của Thư Miểu
hẳn không liên quan gì tới anh rồi. Còn câu sau có thể hiểu là Thư Miểu
chưa chạm tới giới hạn của anh được không nhỉ. Nhưng Thư Miểu đã mang
con cái ra uy hiếp, vậy mà còn chưa chọc đến anh sao? Lẽ nào Doãn Cặn Bã bẩm sinh đã thích ngược đãi à?
Không biết có phải Doãn Thiên Dã
nhận ra mối ngờ vực của Tần Cảnh hay là có giác quan thứ sáu, anh thở
dài nói: “Con người Thư Miểu vô cùng đơn giản, chỉ cần tiền và trèo cao
thôi”.
Tần Cảnh sững sờ, vừa định hỏi đến chuyện Di Đoá thì thấy
nhóm Trâu Manh, Thái Vi đã lục tục sao chép clip phỏng vấn vào máy, thế
là cô chạy qua sàng lọc với họ.
Trước tiên xem nhóm của Trâu Manh và Đường Quả đã. Trâu Manh còn đang điều chỉnh clip, Tần Cảnh bê cốc nước vừa uống vừa xem.
Clip thứ nhất là ngôi sao nam đang nổi – Long Kỳ. Anh ta mặc quần jeans và
áo vest nam tính, thể hiện nhiều dáng vẻ cool ngầu, tuấn tú trước màn
ảnh.
Thái Vi và Diệu Khả cũng chạy đến, mắt hiện hình trái tim: “Long Kỳ đẹp trai quá!”.
Đường Quả ở bên cười ngặt nghẽo khiến người ta không hiểu ra sao.
Sau khi tạo dáng vài kiểu, Long Kỳ mới nói: “Có rất nhiều người phát hiện
tôi thích bỏ tay vào túi quần, bởi vì dáng vẻ này trông rất cuốn hút. Ví dụ thế này…”, nói xong mặt mày hớn hở bắt đầu tạo dáng. “Nhưng mà…”,
anh ta ngừng lại, tỉnh bơ cười trộm: “Hôm nay, tôi muốn nói cho các bạn
một bí mật qua chương trình Chuyện ngôi sao. Các bạn thường thấy tôi hay bỏ tay vào túi quần, không phải vì kiểu này trông ngầu đâu, mà là vì…”.
Anh ta cố ý tạm dừng trong chốc lát, kế đó là nụ cười gian xảo: “Bởi vì nhiều khi quần lót bó quá…”.
Tần Cảnh phun hết nước ra ngoài, Thái Vi và Diệu Khả cười đến mức đập bàn
rầm rầm. Mà trong clip, Long Kỳ vẫn chia sẻ rất điềm nhiên: “Mọi người
thấy rất nhiều ngôi sao nam tạo dáng này nhưng nhiều khi đều vì nguyên
nhân ấy mà thôi”.
Trâu Manh vừa ôm bụng cười nghiêng cười ngả vừa đặt tên cho đoạn clip này gọi là Sự kiện ngôi sao Long Kỳ “sờ trứng”.
Tần Cảnh trở về cất cốc nước, rút khăn giấy lau miệng. Liếc thấy Doãn Thiên Dã ngồi bên cạnh, cô bỗng nổi hứng tò mò, cười xấu xa hỏi: “Doãn Thiên
Dã, tôi thấy anh hay bỏ tay vào túi quần, không phải cũng vì vậy chứ?”.
Câu hỏi vừa thốt ra, bốn cô gái còn lại trong văn phòng cũng đồng loạt quay lại nhìn Doãn Thiên Dã với ánh mắt sáng rực, lòng đầy chờ mong, còn
mang theo vẻ chọc ghẹo của sắc nữ nữa chứ.
Doãn Thiên Dã lặng
thinh. Tuy anh không nói gì nhưng vẫn bình thản. Dù sao anh đã lăn lộn
tình trường nhiều năm, nào dễ trúng mánh của Tần Cảnh đến mức đỏ mặt hay lúng túng cơ chứ?
Anh biết tỏng mục đích của Tần Cảnh, cho nên bình thản nhìn cô, nhướng mày đầy khiêu khích: “Em có muốn đến đây sờ thử không?”.
“…”
Nhiệt độ trên mặt Tần Cảnh lập tức tăng vọt lên một trăm độ. Ở phương diện này, cô không có định lực và da mặt dày như anh…
Những người còn lại trong văn phòng ngơ ngác, sau hồi lâu mới đồng thanh giễu cợt, cất lên một tiếng “ồ” kèo dài thật dài và cực kỳ mờ ám. Ý là, hai
người này có điều đen tối đây ~~~
Tần Cảnh hận không thể tát mình một cái cho rồi, ai bảo mày ngứa miệng đi chọc Doãn Thiên Dã, còn muốn
đùa bỡn anh nữa, kết quả là bị chơi xỏ rồi. Thấy chưa?
***
Mấy ngày sau, Tần Cảnh đang làm việc thì nhận được tin tốt. Ngạch mua của
chuyên mục Chuyện ngôi sao tăng lên 30%, hơn nữa đang có chiều hướng gia tăng. Mà trên mạng, số lượng fan tham gia bình chọn cũng vượt quá dự
tính của Tần Cảnh.
Rất nhiều cư dân mạng bình luận rất thú vị,
không ngờ ngôi sao lại có phương diện xấu hổ đến thế. Căn cứ vào kết quả bình chọn trên mạng, clip được xếp hạng xấu hổ nhất chính là sự kiện
Long Kỳ “sờ trứng”.
Thứ nhất là vì anh ta thật sự khôi hài, thứ
hai là vì anh ta rất hút fan. Nhưng còn có một điều bất ngờ khác, Trâu
Manh rất kích động báo với Tần Cảnh, Chuyện ngôi sao của họ đã lăng xê
được một người, đó là ngôi sao hạng ba Hoàn Mộ.
Hoá ra, lúc Trâu
Manh và Đường Quả đi phỏng vấn Hoàn Mộ, cô ấy không nói đến chuyện xấu
hổ hay thất bại gì đó mà nói về một sự việc khiến mình cảm thấy nhục nhã suốt cả một đời. Hồi cấp hai, Hoàn Mộ từng có thời gian nổi loạn, chơi
chung với nhóm đầu gấu, tưởng đó là chuyện rất đáng nể. Nhưng sau đó, cô ấy lại phát hiện không phải như vậy nên hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng gã
bạn trai du côn của cô ấy không đồng ý, kết quả là rạch một nhát lên
trán cô ấy. Sau này, cô ấy vẫn giữ lại vết sẹo này để nhắc nhở sai lầm
của mình, đồng thời tự nói với bản thân: Dù cho hoàn cảnh khó khăn đến
cỡ nào đi nữa, cô ấy vẫn quyết tâm không khuất phục trước sai trái.
Giống như hiện tại, dù phải bước đi bao lâu trên con đường nghệ thuật
này, cô ấy vẫn kiên quyết không chịu theo quy tắc ngầm.
Khi xem
clip thấy Hoàn Mộ vén mái tóc để lộ vết sẹo, Tần Cảnh rùng hết cả mình.
Cô suy nghĩ rất lâu, quyết định giữ lại clip khác hẳn những clip mang
không khí vui nhộn khác. Hơn nữa, cô sợ khán giả nói Hoàn Mộ bịa đặt,
còn dặn Trâu Manh tìm một tấm hình Hoàn Mộ buộc tóc đuôi ngựa để lộ ra
vầng tráng sáng bóng thời cấp hai, đối chiếu với hình ảnh vết sẹo thâm
mờ mờ trên trán Hoàn Mộ bây giờ. Không ngờ lại tạo ra hiệu quả bất ngờ
đến thế!
Đường Quả cười ngoác cả mồm: “Cư dân mạng khen ngợi Hoàn Mộ hết lời, nói rằng trông cô ấy yếu ớt thế nhưng tính cách lại dũng
cảm, cứng cỏi vô cùng. Cô ấy dám thách thức, dám đối mặt. Còn có rất
nhiều cư dân mạng khích lệ cô ấy đi xoá sẹo và có rất nhiều người khen
cô ấy có ý chí, dám nói không với quy tắc ngầm”.
Thái Vi cũng mỉm cười: “Nghe nói bộ phim tiếp theo của đạo diễn Thạch Tiểu Thương lấy đề tài vạch trần quy tắc ngầm trong giới, hình như có ý mời Hoàn Mộ đóng
vai chính”.
So với những điều này, Trâu Manh quan tâm đến lợi ích nhận được của chương trình hơn: “Kết quả, chương trình kỳ này vừa được
đăng lên, tôi liền nhận được điện thoại của mấy người quản lý, nói là
ngôi sao của họ muốn tham gia”.
“Nhiều vậy à?” Tần Cảnh không ngờ hiệu quả lần này lại tốt đến thế, vậy chương trình cuối tháng kia chắc
chắn sẽ thành công rồi. “Nếu đã vậy, kỳ sau chúng ta phỏng vấn toàn bộ
các ngôi sao lớn đi!”.
Bởi vì thời gian phát sóng khá vội, theo
gót phỏng vấn cũng cần chuẩn bị lâu nên Tần Cảnh để mức độ sinh động của chương trình dựa hoàn toàn vào nhóm ngôi sao. Nhưng lần này có kỳ trước làm nền tảng, lại có nhiều ngôi sao tự nguyện phối hợp, Tần Cảnh quyết
định thừa thắng xông lên, không ngừng cố gắng mài giũa chuyên mục Chuyện ngôi sao ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.
Vì thế kỳ này, bước
đầu tiên không phải là chạy đôn chạy đáo đi phỏng vấn nữa mà là nhận
file ghi âm câu chuyện ngôi sao muốn bày tỏ thông qua người quản lý. Sau khi nghe xong, họ sẽ biên tập và tô vẽ một chút trên cơ sở ban đầu,
chèn thêm ít nội dung và dẫn dắt ngôn ngữ cơ thể sao cho câu chuyện trở
nên thú vị hơn, ý nghĩa hơn và cảm động hơn. Ngay sau đó, tổ chuyên mục
sẽ hồi đáp lại ý kiến sửa đổi của mình cho ngôi sao và người quản lý,
nhận được sự đồng ý của họ mới cử nhân viên đến quay phim và phỏng vấn.
Cứ như vậy, không những đảm bảo mọi câu chuyện đều được lên sóng, mà còn
đảm bảo sau khi cải biên, mỗi câu chuyện sẽ tăng độ hiệu quả của chương
trình lên đến một mức nào đó.
So với lần phỏng vấn đơn giản kỳ
trước, quy trình của công việc lần này mang tính khảo nghiệm và khắt khe hơn với mọi người. Tuần tiếp theo, hầu như tất cả đều tập trung ở văn
phòng nghe ghi âm, sau đó phát huy toàn bộ tế bào hài hước trong người,
trau chuốt lại câu chuyện cho từng ngôi sao.
Nhưng may mắn là tất cả đều có động lực, nhiệt huyết dâng trào, những ý nghĩ quái đản bình
thường không dùng vào công việc giờ đã được phát huy triệt để. Tất cả
đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Khiến Tần Cảnh vui mừng chính là ê-kíp
chương trình trước kia chia năm xẻ bảy giờ đã bất giác đoàn kết lại với
nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT