Thái Vi nghi ngờ: “Tự nói chuyện của mình là sao?”.
Doãn Thiên Dã lười nhác ngả vào lưng ghế, thờ ơ đáp: “Không nhất thiết phải
là chuyện riêng tư tai tiếng long trời lở đất gì, chỉ bảo mấy ngôi sao
kể lại chút chuyện khó khăn, bức xúc, xấu hổ từng gặp thôi. Kiểu chuyện
đấy nói ra không bị kiện tụng, mà đa phần họ cũng sẽ phối hợp.”
“Phải đấy!” Trâu Manh suy nghĩ giây lát rồi bỗng sáng tỏ, phụ họa theo:
“Trong mắt người hâm mộ, ngôi sao luôn cao xa vời vợi, chia sẻ những
chuyện nhỏ nhặt này có thể rút ngắn khoảng cách giữa họ với người bình
thường, khán giả nhất định sẽ thích xem.”
Diệu Khả cũng chen lời: “Đúng vậy đấy! Ví dụ như tôi này, mặc dù tôi ghét giới giải trí Hàn
Quốc, nhưng chương trình giải trí của họ thường miêu tả cuộc sống đời
thường của ngôi sao, tôi rất thích xem. Nếu là chuyện khó khăn trong
cuộc sống của ngôi sao, chắc chắn tôi còn thích xem hơn nữa.”
Thái Vi và Đường Quả cũng liên tục tỏ vẻ đồng ý.
Tần Cảnh tiếp tục bổ sung sáng kiến: “Nếu như vậy, mỗi kỳ có thể chọn phỏng vấn vài ngôi sao, sau đó bỏ phiếu bình chọn trên mạng. Ngôi sao nào có
câu chuyện thê thảm nhất, bức xúc nhất hoặc xấu hổ nhất theo người xem
bình chọn sẽ được tặng giải thưởng đáng yêu nhất.”
Tần Cảnh vừa nói xong, tất cả mọi người đều có ý kiến, thi nhau góp vui.
Diệu Khả: “Huy hiệu kia có thể in hình gấu koala.”
Đường Quả: “Nếu khách mời nào đồng thời đạt được giải ngây thơ đáng yêu nhất
của tiết mục có thể tiến vào kỳ tiếp theo, tiết tục tiết lộ, thi đấu với khách mời khác.”
Thái Vi: “Việc bỏ phiếu và tuyên truyền thì nhờ ngôi sao đăng Weibo cá nhân hoặc trang xã hội nào khác kêu gọi fan đến
xem là được.”
Trâu Manh: “Nhưng mà kinh phí vẫn là vấn đề, làm
sao để mời hàng loạt ngôi sao đến chương trình của chúng ta được? Hơn
nữa, nếu chỉ là mấy ngôi sao nhỏ thì cũng không có sức hút đáng kể gì.”
Tần Cảnh đã dự đoán được, cười xòa: “Không cần mời, với lại, ngôi sao lớn cũng không thành vấn đề.”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, có cách hay nào ư?
Tần Cảnh hít sâu vào rồi nói: “Tôi đã kiểm tra danh sách khách mời những
năm gần đây của Chuyện ngôi sao. Chúng ta đã từng mời rất nhiều ngôi sao hạng nhất, hạng hai, hàng ba. Quy luật chung là: nếu mời ngôi sao hạng
A, kinh phí chỉ đủ mời một người, mà thời gian ghi hình còn bị rút ngắn; hạng B thì có thể mời hai người một lần, hạng C thì ba người. Nhưng dựa theo ý tưởng đổi mới vừa rồi của chúng ta, tiết mục mười lăm phút cần
số lượng ngôi sao lên hình ít nhất là năm đến sáu. Kinh phí chắc chắn
không đủ, có điều…”.
Tần Cảnh cười rạng rỡ: “Mời đến không được thì chúng ta có thể đi tìm họ mà.”
“Giống như phóng viên giải trí đi phỏng vấn, hỏi một câu, họ sẽ trả lời từ ba
đến bốn phút, sau đó mang về cắt ghép biên tập lại là được rồi.”
Mọi người gật gù tâm phục khẩu phục.
Trâu Manh xuýt xoa: “Nếu là vậy, phỏng vấn ngôi sao hạng A sẽ không thành
vấn đề. Không những thế, kinh phí còn giảm đi rất nhiều, một tiết mục
mời mười mấy khách cũng không sao.”
“Có điều…” Tần Cảnh nhếch môi cười, “E rằng mọi người không được ở văn phòng nữa, sau này phải thường xuyên ra ngoài.”
Đường Quả cười khanh khách: “Làm nghề của chúng ta, phải chạy qua chạy lại
mới đúng, cứ ngồi lì trong văn phòng thế này mới là lạ ấy.”
Tần
Cảnh thấy mọi người đều đồng ý liền ra lệnh: “Tốt lắm, Trâu Manh và Diệu Khả chung một tổ, Đường Quả và Thái Vi một tổ, tôi và Doãn Thiên Dã một tổ. Mỗi tổ chịu trách nhiệm phỏng vấn từ ba đến bốn ngôi sao, có cả
hạng A hạng B, sau khi trở về sẽ sàng lọc bỏ đi những tin không có sức
hấp dẫn. Lần đầu tiên phỏng vấn, mọi người có thể lựa chọn mấy ngôi sao
thường hợp tác chung hoặc quen thân với mình. Lát nữa, Trâu Manh sắp xếp lại số điện thoại của ngôi sao và người đại diện rồi phát cho mọi
người. Thái Vi cho chuyển thiết bị sang đây, mỗi tổ một máy ảnh, một máy ghi âm. Sáng thứ sáu, mọi người tập trung tại văn phòng, cùng sàng lọc
lại video, lên nội dung kịch bản. Hai ngày này, tất cả chịu trách nhiệm
truy tìm ngôi sao, không cần đến văn phòng, làm sớm nghỉ sớm. Được rồi,
xuất phát!”.
Tần Cảnh thu dọn tài liệu xong, đứng lên khích lệ: “Cố gắng lên nào!”.
“Cố gắng nào!” Bốn cô gái còn lại đồng thanh hô to rồi vội vàng lao vào việc. Văn phòng bỗng chốc tràn trề sức sống.
Doãn Thiên Dã lười biếng đứng dậy, liếc nhìn Tần Cảnh: “Em biết không? Trông em chẳng khác gì mấy tên diễn giả chém gió tung trời ở công ty đa cấp
cả.”
Tần Cảnh nghiến răng: “Cút!”.
Tổ Tần Cảnh và Doãn
Thiên Dã chịu trách nhiệm liên lạc với người mẫu hạng A Liễu Du Đóa,
diễn viên hạng B Di Đóa và người mẫu hạng C Tô Đóa Đóa. Bản thân Tần
Cảnh không hiểu rõ lắm về giới showbiz nên nhờ Trâu Manh chọn bừa cho cô ba người.
Lúc lấy được số điện thoại của đối phương, Tần Cảnh nhăn mày: “Sao nhiều ‘Đóa’ thế hả? Quái đản thật!”.
Doãn Thiên Dã ló đầu đến xem, bật cười: “Có gì quái đản đâu, nghe hay hơn là ‘Hoa’ mà! Em xem, Tần Đóa dễ nghe hơn Tần Hoa nhiều ấy chứ! Dĩ nhiên…”, anh bổ sung thêm: “So với Tần Cảnh thì Tần Hoa nghe vẫn ổn hơn.”
Tần Cảnh liếc xéo anh một cái: “Tôi cảm thấy Doãn Hoa Hoa nghe hay nhất, phù hợp với khí chất lăng nhăng của anh đấy!”.
Sau khi liên lạc và sắp xếp thời gian với người đại diện của ba ngôi sao, Tần Cảnh đến phỏng vấn Di Đóa trước.
Gần đây, Di Đóa bận đến thành phố khác chạy sô, chỉ có xế chiều hôm nay là
quay phim ở ngoại thành. Người đại diện của cô ta nói có thể tranh thủ
khoảng mười phút trong lúc quay.
Bản thân Tần Cảnh cũng rất có
hứng thú với lần phỏng vấn này. Di Đóa đang đóng bộ phim Lý Mục của đạo
diễn Thạch Tiểu Thương. Ông rất nổi tiếng trong giới, Tần Cảnh vô cùng
thích ý tưởng và cách quay phim của ông. Lần này đến phim trường, nhân
tiện có thể quan sát công việc của đạo diễn, có lẽ sẽ học hỏi được chút
đỉnh.
Khi đến nơi mới phát hiện, tổ quay chia ra hai nhóm A, B.
Nhóm của đạo diễn Thạch Tiểu Thương đi quay ngoại cảnh dã chiến, để lại
nhóm B quay cảnh thâm cung nội chiến. Di Đóa diễn vai Triệu xướng cơ của Triệu Điệu Tương vương, tham tiền dâm loạn, tư thông với Xuân Bình
Quân, nhận hối lộ từ nước Tần, hại chết danh tướng Lý Mục, cuối cùng
khiến nước Triệu diệt vong.
Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã xuất hiện
vào lúc Di Đóa đang hóa trang, người đại diễn nói mấy diễn viên kia đến
trễ nên thời gian quay bị kéo dài một tiếng đồng hồ, bảo chờ một chút.
Chuyện này rất bình thường nên Tần Cảnh không mấy để ý, bèn ra ngoài xem đạo diễn nhóm B quay phim.
Trước ống kính là cảnh phu nhân Lý
Mục hay tin Lý Mục bị xử tử, vội vã chạy ra khỏi cung Hoàng Diệp Phân
Phi để gặp phu quân của mình lần cuối, nhưng mới được nửa đường đã nghe
thấy tiếng chuông báo tang.
Diễn viên đóng vai phu nhân Lý Mục là sinh viên của học viện điện ảnh, một cô gái trông vô cùng hiền lành. Cô ấy để mặt mộc, mặc chiếc váy tay rộng màu trắng, giữa cảnh lá vàng
giăng khắp chốn, vẻ đẹp diễm lệ mà thê lương vô cùng.
Tần Cảnh
đứng ở phía này ống kính, xem đến mê mẩn. Lúc vừa quay người định hỏi
Doãn Thiên Dã cô gái này có đẹp không thì đã thấy anh nheo mắt, nhìn về
phía diễn viên nữ kia như có điều suy nghĩ, bàn tay vô thức vuốt cằm.
Bỗng có thứ lóe lên trong đầu Tần Cảnh. Ồ, hình như đây là thói quen khi
Doãn Thiên Dã có hứng thú với cô gái nào đó. Đúng là chứng nào tật nấy
mà!
Tần Cảnh khẽ huých anh, cảnh cáo bằng khẩu hình: “Lộ liễu quá, chú ý hình tượng.”
Doãn Thiên Dã từ từ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt lấp lánh, hình như chưa được
thỏa mãn: “Tôi cảm thấy em mặc bộ đồ cổ trang đó, để xõa tóc như cô ta
hẳn là rất đẹp.”
Ớ, đây là trêu bóng ghẹo gió à?
Tần Cảnh
khựng lại giây lát, cô gái nào cũng thích được khen xinh đẹp, nhất là
khi được so sánh với cô gái trẻ hơn mình. Trong lòng Tần Cảnh có chút
vui vẻ và đắc ý, nhưng tâm trạng kia cũng không ngăn được cô lạnh lùng
mắng anh thần kinh.
Nói xonh, Tần Cảnh tiếp tục nghiêm túc quan
sát nam đạo diễn trẻ tuổi và màn hình của anh ta. Đoạn phim được quay
bằng ống kính tiêu cự lớn, hình ảnh trực quan mà có độ rộng.
Tần
Cảnh nhìn cô gái váy trắng chạy băng băng trong màn hình, nửa đường nghe thấy chuông tang, ánh mắt bỗng nhòe đi, ngã quỵ xuống đất. Cô khẽ nheo
mắt, không dằn lòng được, buột miệng: “Chỗ này đổi thành quay chậm sẽ
hay hơn.”
Tần Cảnh độc thoại xong mới phát hiện mình đường đột, nhưng anh đạo diễn kia đã quay đầu lại: “Cô vừa nói gì?”.
Tần Cảnh xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: “Đây chỉ là cảm giác của cá nhân tôi thôi, không chắc chắn là hiệu quả…”.
Phía sau có người ngắt lời: “Tôi cũng cảm thấy đổi thành quay chậm sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Tần Cảnh quay đầu lại liền giật mình, là đạo diễn Thạch Tiểu Thương. Lẽ nào nhóm quay ngoại cảnh kết thúc sớm nên về đây thị sát sao?
“Đạo diễn Thạch, chào ông!” Tần Cảnh lịch sự chào hỏi.
“Chào cô, Tần Cảnh!” Thạch Tiểu Thương gật đầu.
Tần Cảnh hốt hoảng, đạo diễn Thạch biết cô ư?
Thạch Tiểu Thương quay đầu nói với đạo diễn trẻ: “Chương Hiên, quay lại cảnh kia đi!”.
Tần Cảnh như bị sét đánh ngang tai. Chương Hiên? Chương Hiên á? Cái gã
Chương Hiên nửa phần sau truyện quy tắc ngầm với Tần Cảnh còn dẫn Tần
Cảnh tới cho N nhà đầu tư đó sao?
Cô ớn lạnh, cả người run rẩy,
may mà hiện tại tình tiết vẫn chưa phát triển đến mức ấy. Sau này, cô
nhất định phải cách xa gã đạo diễn thối tha này mới được. Mà ngay bây
giờ, cô đã muốn ngồi phi thuyền rời khỏi phim trường này luôn rồi…
Nhưng Thạch Tiểu Thương lại quay sang bắt chuyện: “Năm ngoái, khi làm giám
khảo cho cuộc thi phim ngắn, tôi đã xem tác phẩm của cô. Các phương diện như kịch bản, tình tiết, cảnh quay và biên tập đều chắc tay, rất xuất
sắc, không giống người mới vào nghề. Nhưng tại sao sau này lại không
nghe thấy tin tức nào nữa vậy?”.
Cô không phải là người quay bộ
phim kia nên hơi hổ thẹn, đành trả lời ứng phó: “Bởi vì thay đổi vị trí
trong công ty nên bận quá ạ!”.
Thạch Tiểu Thương gật đầu, trò
chuyện thêm với cô về mấy bộ phim điện ảnh gần đây, hai người nói chuyện không lâu nhưng rất vui vẻ. Cuối cùng, Thạch Tiểu Thương đưa cô một tấm danh thiếp: “Nếu cần thảo luận về phương diện này có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Cảnh vui mừng nhận lấy, cầm trong tay nhìn hồi lâu mới quay lại định khoe khoang với Doãn Thiên Dã. Nhưng ngoảnh đầu sang
đã thấy anh đi bắt chuyện làm quen với nữ diễn viên đúng vai phu nhân Lý Mục từ lúc nào.
Tên này là cái giống gì thế? Vừa không để ý đã nhảy đi khắp nơi rồi.
Cô thản nhiên tới sau lưng Doãn Thiên Dã, nghe anh ba hoa phét lác rằng cô gái kia rất giống một người mẫu gốc Hoa anh đã từng gặp ở tuần lễ thời
trang Milan.
Làm quen kiểu lỗi thời thế này thật mất mặt quá.
Nhưng kỳ lạ là cô diễn viên vô cùng thoải mái, còn cười khanh khách hỏi
anh đi lúc nào.
Tần Cảnh khẽ vỗ vai Doãn Thiên Dã, anh quay lại
thấy cô thì giật bắn cả mình. Tần Cảnh nghẹn lời. Làm ơn đừng ra vẻ bị
bắt gian thế được không? Chúng ta đâu có gì với nhau cơ chứ…
“Anh đi hỏi thăm người đại diện của Di Đóa, có phải cô ta diễn cảnh tiếp theo không?”.
“Sao em không tự…” Hai chữ “đi đi” phía sau chưa kịp nói, Doãn Thiên Dã đã
bị ánh mắt cưỡng chế của Tần Cảnh cảnh cáo, đành bỏ đi với vẻ mặt tức
tối.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Doãn Thiên Dã đi xa, cô diễn viên cười khúc khích, gương mặt trắng nõn ửng hồng.
Tần Cảnh cũng cười ấm áp: “Sao hả? Trợ lý của tôi đẹp trai không?”.
“Trợ lý?” Diễn viên nữ sửng sốt: “Anh ấy là trợ lý, không phải là Doãn Thiên Dã cậu chủ của Doãn Thị sao?”.
Tần Cảnh còn tỏ ra kinh ngạc hơn, trố mắt: “Anh ta lại dùng chiêu giả mạo cậu chủ Doãn Thị đi tán gái à?”.
Diễn viên nữ không tin tưởng cho lắm: “Không thể nào đâu, tôi thấy anh ấy rất khí chất, cũng… rất phong độ mà.”
Tần Cảnh khe khẽ thở dài: “Lăn lộn trong giới này, có ai không biết làm màu đâu! Nhưng mà, anh ta thật sự là trợ lý của tôi, đường đường là con
trai độc nhất của giải trí Doãn Thị, tội gì chạy đến đây làm cu li cho
tôi chứ! Làm nghề này nào có được mấy đồng.”
Cô diễn viên đỏ mặt, không phải xấu hổ mà là tức giận vì bị gạt và cả có chút mất mát vì không câu được con đại gia nữa.
Tần Cảnh vờ như không thấy, nói tiếp: “Nghe nói gần đây có một số tên dựa
vào mã bề ngoài để lừa tình lừa tiền đấy! Có điều trợ lý của tôi không
phải là người như thế đâu, chắc là anh ta thích cô thật! Thật ra anh ta
cũng rất đẹp trai mà, có lẽ hai người qua lại cũng tốt.”
Diễn viên nữ cười không thật lòng cho mấy, hiển nhiên không có hứng thú gì.
Tần Cảnh lại thêm mắm dặm muối: “Đúng rồi, Doãn Thiên Dã thật xấu lắm, hồi bé ăn quá nhiều thịt nên phị ra.”
Cô diễn viên lại trở nên hăng hái: “Cô biết anh ấy à?”.
Tần Cảnh á khẩu, mắt cô ta sáng như đèn pin thế này là sao nhỉ? Cô dứt
khoát kết thúc câu chuyện: “Bên kia tôi còn có cuộc phỏng vấn, đi trước
đây! À, đúng rồi, lỡn như chút nữa trợ lý của tôi đến tìm cô, cô đừng
huỵch toẹt ra nhé! Dù sao tôi và anh ta cũng là đồng nghiệp.”
Tần Cảnh đến nơi dựng cảnh, Di Đóa đã bắt đầu quay phim. Lúc Doãn Thiên Dã
nhìn thấy cô, ánh mắt anh rất kỳ lạ: “Em cũng vác xác qua đây còn bảo
tôi đến xem làm gì?”.
Tần Cảnh: “Hiếm khi được sai bảo cậu Doãn làm chân chạy vặt, dĩ nhiên phải tận dụng triệt để rồi.”
Doãn Thiên Dã lườm cô, lập tức đi tìm diễn viên nữ khi nãy. Tần Cảnh len lén nhìn theo bóng lưng anh, không nhịn được cười: Doãn Cặn Bã, chúc anh
cưa gái thuận lợi nhé ---
Tần Cảnh vui vẻ quay lại xem đóng phim, cảnh này quay Triệu xướng cơ phát huy sức quyến rũ trên giường, gièm
pha với Triệu Điệu Tương vương hồ đồ rằng Lý Mục tay cầm binh quyền, rất được lòng dân, chỉ sợ muốn tạo phản… Triệu Điệu Tương vương túng dục
quá độ vừa thì thầm “Quả nhân sẽ trị tội hắn” vừa ôm ấp vuốt ve thân thể ả. Triệu xướng cơ vừa tiếp tục thỏ thẻ bên tai vừa nở nụ cười gian xảo.
Tần Cảnh đứng xem hồi lâu, Di Đóa quả thật đã diễn rất ngọt vai Triệu xướng cơ này, vẻ cám dỗ lả lơi của kỹ nữ đã được cô ta khắc họa một cách sâu
sắc.
Chờ tới khi phân cảnh được quay xong, Tần Cảnh định gọi Doãn Thiên Dã đi phỏng vấn, nhưng vừa quay đầu lại thì đã thấy anh đứng sau
cô từ lúc nào. Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt u buồn, còn vô thức căn nhẹ
môi, trông cô đơn cùng cực.
Tần Cảnh sửng sốt, tên ngoài hành tinh lúc nào cũng hớn ha hớn hở, bàng quan với hết thảy mọi chuyện này bị động kinh rồi ư?
“Này, anh sao thế?”.
Doãn Thiên Dã không nhìn cô, trầm lặng, rũ mi, buồn bực than thở: “Lần đầu
tiên có phụ nữ từ chối cho tôi số điện thoại, không thể nào tin nổi.”
Tần Cảnh nghẹn lời. Nhìn dáng điệu của anh còn tưởng chuyện chết nguời đấy!
“Anh phải lòng con gái người ta nhanh thế à?” Tần Cảnh kinh ngạc.
“Không phải!”.
Doãn Thiên Dã tức giận nhìn cô, tỏ vẻ tiếc rẻ sao cô không bắt được trọng
điểm: “Nếu cô ta cho tôi số điện thoại, chưa chắc tôi đã liên lạc với cô ta, hoặc là quay đầu liền quên phắt. Nhưng cô ta lại từ chối tôi, cả
đời này của tôi chưa từng bị phụ nữ cự tuyệt bao giờ. Quan trọng là…”
Doãn Thiên Dã nghiến răng, tức tối vô cùng: “Lẽ nào tôi còn không xứng
với cô ta?”.
Tần Cảnh thấy anh thật sự tức giận, đột nhiên phát
hiện hình như mình đã làm sai rồi. Trông anh cứ canh cánh như thế, chỉ
sợ sẽ luôn để trong lòng. Cứ nghĩ tới nghĩ lui, từ không có hứng thú rồi sẽ thành ra có hứng thú đúng không?
Tần Cảnh không khỏi bận tâm. Tuy cô nói với cô diễn viên kia Doãn Thiên Dã là kẻ giả mạo lừa gạt phụ nữ có tiền, nhưng Doãn Thiên Dã không biết chuyện này. Có lẽ anh còn
nghi ngờ sao cô gái kia lại có định lực như thế, thậm chí khinh thường
cả người thừa kế duy nhất của ông trùm giải trí Doãn Thị. Không phải anh sẽ chịu khó tiến lên, tưởng rằng cô ta là nữ thần thoát tục đấy chứ?
Nhưng cô diễn viên này hẳn là một cô gái hám của đáng ngờ. Nếu sau này
anh thật sự quấn quýt lấy cô ta, kế hoạch cải tạo của cô không phải là
công toi hay sao?
Tần Cản có cảm giác nguy cơ bủa vây tứ phía,
mắt đảo quanh, tỏ vẻ khinh bỉ rõ mồn một: “Loại diễn viên cỏn con này
anh cũng có hứng thú á? Tôi cảm thấy cô ta không xứng với anh đâu.”
Ngày nào Doãn Thiên Dã cũng bị cô đả kích, bây giờ nghe cô nói thế, hóa ra
cảm nhận về anh trong cô cũng không đến nỗi nào, sắc mặt dịu đi một
chút. Nhưng mà…
“Cô ta không đếm xỉa đến tôi như vậy đã đụng chạm vào lòng tự ái của tôi rồi.”
“Tự ái của anh mua được bằng tiền à? Dễ bị đả kích thế sao?” Tần Cảnh trừng mắt lườm anh, quay trở về chuyện chính, “Nói gì thì nói, có phải anh đã quên năm loại phụ nữ tôi đã liệt kê cho anh rồi không?”.
Doãn
Thiên Dã cau mày hồi tưởng: “Ý em là, cô ta thuộc về một trong năm loại
em nói. Kiểu phụ nữ vờ tha để bắt, cố tình làm ngược ý tôi gì đó ấy
hả?”.
“Dĩ nhiên rồi!” Tần Cảnh gật đầu, vui mừng vì anh vẫn còn
nhớ lời cô giảng giải: “Tôi phân tích cho anh xem nhé! Một diễn viên nhỏ mới vào nghề đương nhiên thực sự cần mở rộng quan hệ xã hội. Cô ta biết anh là Doãn Thiên Dã, chắc muốn thông qua anh quen biết thêm một số
người, như vậy làm bạn gái của anh là tốt nhất. Nhưng mà…”.
Tần
Cảnh nhấn mạnh hai chữ cuối rồi chuyển giọng: “Chắc chắn cô ta biết bên
cạnh anh không hiếm phụ nữ, nếu cô ta dễ dàng nhận lời, không phải bị
anh chơi đùa dăm ba ngày rồi quên luôn hay sao? Nhưng nếu cô ta cho anh
nếm chút khổ sở thì sẽ gợi lên ham muốn chinh phục của anh, cho anh cảm
thấy cô ta khác với mọi người. Không phải người ta hay nói muốn cắt mạ
thì phải khom lưng sao? Qua lại đôi lần, con cá lớn như anh không phải
đã cắn câu của cô ta rồi à?”.
Tần Cảnh giảng giải nguyên nhân và
kết quả rất có đạo lý, Doãn Thiên Dã không mảy may nghi ngờ, giọng nói
cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Em thật sự nghĩ như vậy à?”.
Tần Cảnh
gật đầu, nói dứt khoát: “Phải, khi nãy anh vừa mới quay đi, cô ta đã
hỏi…” Tần Cảnh bắt chước bộ dạng nũng nịu mê trai của cô diễn viên kia:
“Anh ấy thật sự là Doãn Thiên Dã sao? Doãn Thiên Dã mà gia tộc có cả hệ
thống rạp chiếu phim, cả tá công ty điện ảnh và truyền hình đấy hả? Ôi,
tôi lại gặp được anh ấy ở chỗ này, may mắn quá đi mất! Mà anh ấy còn đẹp trai hơn lời đồn rất nhiều, hình như còn rất thích tôi nữa…”.
“Đừng nói nữa!” Doãn Thiên Dã thành công bị cô làm buồn nôn, không còn hứng
thú gì với cô gái kia. Anh cau chặt mày, “Em đừng nhại theo cô ta, tôi
sởn cả da gà rồi đây này!”.
Tần Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Thành
công mĩ mãn rồi! Cô lấy ra hai chiếc mũ lưỡi trai có in logo Tinh Nguyệt từ ba lô ra, đội một chiếc lên đầu anh: “Đi thôi, đến phòng nghỉ của Di Đóa nào!”.
Doãn Thiên Dã kéo lệch vành mũ sang một bên, mày vẫn
nhíu chặt, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó thì phải. Cuối cùng, anh chợt
nghĩ ra, sầm mặt hỏi: “Đúng rồi, câu ‘đẹp trai hơn lời đồn rất nhiều’ là sao?”.
Tâm tư Tần Cảnh không mấy đàng hoàng, giả bộ sửa lại tóc
tai để khỏi phải ngoảnh lại nhìn anh, tỉnh bơ nói dối: “Hình như người
ta đồn Doãn Thiên Dã của Doãn Thị hồi bé ăn thịt nhiều nên mặt phị ra,
siêu xấu xí.”
Doãn Thiên Dã suýt nữa hộc máu: “Là tên khốn nào bịa đặt thế hả!!!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT