Hiểu My có chút quê độ, liếc một người một rắn, đay nghiếng đáp trả xà vương:

- Nếu ngươi đã khinh ta như vậy thì còn đi theo ta làm gì. Trở về hang ổ của ngươi đi.

- Làm như ta muốn chắc. Tại sứ mạng của ta là làm hộ vệ của Hoan Hỉ Thần. Nếu không thể ở bên cô, e là cả đời này cô cũng không thể nào khôi phục.

Nghe nhắc tới thân phận không thể ra ánh sáng của mình lúc này, Hiểu My chán nản thở dài.

- Ta có thể không cần khôi phục được không? Cứ như vậy không tốt sao?

- Thế nào mới là tốt. Không tới năm mươi năm nữa, toàn bộ phiến đại lục này sẽ không thể tiếp tục chống đỡ lại sức thiêu đốt của mặt trời. Lúc đó sẽ bùm một phát, tan thành tro bụi. Lẽ nào cô cứ thế giương mắt nhìn những người mà cô yêu quý nhất đồng quy vô tận cùng cô.

Tiểu Bạch bực tức hét lên. Tuy nhiên, giọng nó nhỏ xíu, chỉ đủ cho hai tỷ đệ Hiểu My cùng nghe.

Trường An cau mày suy nghĩ, sau mới chầm chậm mở lời.

- Tiểu Bạch, có một chuyện ta hoàn toàn không hiểu. Sao bọn người Yêu thần lại ngoan ngoãn chấp nhận giao ước hai vạn năm. Không phải với sức mạnh của họ, chỉ cần vãy tay một cái là có thể huỷ hoại cả Huyền Thiên đại lục này ư?

Hiểu My gật gật đầu, đồng suy nghĩ với Trường An. Nếu cô là Yêu Thần, sẽ không cho đối thủ cơ hội trở mình như vậy.

Xà Vương trầm lặng, nhớ lại những ký ức trước đây. Giọng nó cũng dần ìu xuống.

- Không phải không muốn mà là không thể. Dù sao thì mảnh Huyền Thiên đại lục này cũng là một phần của Thiên Huyền Vũ. Khi Hoan Hỉ thần tách nó ra, đã gây ảnh hưởng chung cho cả mảnh thiên địa còn lại bên kia. Nếu Huyền Thiên đại lục biến mất thì Thiên Huyền Vũ cũng chẳng còn. Do đó, họ mới không cam lòng mà đợi tới hai vạn năm sau mới ra tay lùng diệt.

- Ra vậy.

Hiểu My gật gật đầu. Sau đó không tiếp tục theo đuổi đề tài này mà tập trung săn lùng kho báu. Sưu tập tài nguyên, chuẩn bị đến Bờ Bắc ít hôm sau.

………………………………………………………………………..

Buổi tối.

Trong khách phòng rộng lớn mà Lữ Gia chuẩn bị cho mình, Hiểu My đang cuộn chăn nằm ngủ. Mũi hít thở đều đều, miệng thỉnh thoảng chu lên, phát ra thanh âm khó hiểu.

Đang lúc mỗ nữ nhân mộng thấy bản thân hăng hái chiến đấu với một bàn đầy thức ăn ngon thì cửa phòng rầm một phát, mở ra. Thân ảnh vàng rực của Kim Phượng lù lù xuất hiện, trên tay còn bòng theo một nam tử bất tỉnh, trọng thương.

Hiểu My lập tức chồm dậy, nhường giường, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì thế này?

- Cứu người trước. Gọi đệ đệ cô đi!

Nghe thấy lời Kim Phượng, Hiểu My vừa tính quay đi gọi Trường An thì cả đống người đã nhanh chóng tràn vô. Nhìn thấy cô vẫn bình an, mạnh khoẻ thì họ đều thở phào nhẹ nhõm.



Trường An tiến lên, kiểm tra thân thể của bệnh nhân. Lữ Tuấn lấy áo khoác, choàng lên vai Hiểu My rồi kéo cô ngồi xuống bàn. Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại cũng ngồi theo. Chỉ có Kim Phượng vẫn khoanh tay đứng cạnh Trường An, vẻ mặt hững hờ, vô cảm.

Một lát sau, Trường An đứng dậy, đi tới cạnh Hiểu My.

- Trên người có 7 vết đao, 5 vết kiếm. Tuy đa phần rất sâu nhưng may mắn là người này nội công thâm hậu, được cứu kịp thời nên có thể bảo vệ được tâm mạch, giữ lại một mạng. Giờ đệ sắc thuốc, phiền nhị sư huynh cho người chuẩn bị phòng khác để tỷ tỷ tiếp tục nghỉ ngơi.

Trường An nói xong thì ra ngoài. Lữ Tuấn cũng đi tìm quản gia, phân phó dọn dẹp một gian phòng khác. Lúc quay lại thì thấy Kim Phượng cùng Lạc Vô Trần đã đổi chỗ cho nhau.

- Chuyện là thế nào? Hiểu My hỏi lại lần nữa.

- Trong lúc tìm kiếm tung tích bọn áo đen có ý đồ với Truyền tống trận, ta vô tình bắt gặp hắn giao chiến với bọn chúng. Một thân một mình chống lại cả đám hắc y. Dù thân thể trọng thương chỉ còn một hơi nhưng hắn cũng đoạt đi tính mạng của hơn trăm tên cao thủ. Rất lợi hại.

- Vậy cuối cùng có điều tra được bọn áo đen đó là tay chân của ai không?

Kim Phượng nhìn Lữ Tuấn và Hiểu My, khẽ gật đầu xác nhận. Đang định nói thì Lạc Vô Trần đã ngồi xuống cạnh bên, giọng có chút suy đoán, nghi ngờ.

- Nếu ta không nhìn nhầm. Vị này chính là Lãnh Nguyệt công tử. Chưởng môn Hắc Nguyệt Phái của Tây Phương Thành hiện nay.

- Lãnh Nguyệt công tử?

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Nghe nói vị thần long đó đang du lịch bên ngoài. Lẽ nào trùng hợp đến vậy?

Hiểu My cùng Lữ Tuấn vội bước tới bên giường, nhìn gương mặt nam tử đang nằm im bất động.

- Ách. Đúng là tuyệt đại soái ca. Nam tử có gương mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, thảo nào luôn phải mang mặt nạ để che giấu dung nhan thật sự.

Hiểu My không che giấu đánh giá của bản thân với nhân vật vô cùng nổi tiếng này.

Lữ Tuấn nhìn Lãnh Nguyệt, lại nhìn nhìn Hiểu My. Sau đó, tầm mắt rơi vào Kim Phượng. Kim Phượng bấc đắc dĩ cười trừ.

Lạc Vô Trần tinh ý thấy biểu hiện khác thường của họ. Không nén được tò mò.

- Nhị sư đệ. Phải chăng có chuyện gì huynh không biết đã xảy ra?

Lữ Tuấn và Kim Phượng im lặng nhìn sang Hiểu My làm cô phân vân, chột dạ. Lúc này, quản gia Châu Bá xuất hiện, báo là phòng đã được chuẩn bị. Hiểu My thấy vậy, lấy cớ ra ngoài. Trước khi đi còn ngoái đầu, nhìn Kim hộ vệ: Nếu không giấu được thì cứ nói. Ta tin tưởng họ, cũng tôn trọng quyết định của họ.

Nhìn theo thân ảnh của cô biến mất ở cuối hành lang, Kim Phượng nhìn Lữ Tuấn, thấy anh cũng gật đầu thì mới ngồi xuống bàn, chậm rãi mang toàn bộ chân tướng sự việc kiếp trước, kiếp này một hơi nói ra.

Lạc Vô Trần im lặng lắng nghe. Tâm trạng liên tục biến ảo. Hèn chi, vừa gặp Trần sư muội hắn đã cảm thấy thân quen, rồi từ đó nhanh chóng bị nàng hấp dẫn bởi sự phóng khoáng, lạc quan, không câu nệ. Hoá ra, giữa bọn họ còn có không ít chuyện xưa.

Hùng A Đại thì mắt mở trừng trừng, con ngươi muốn lọt cả ra ngoài. Oách thật. Không ngờ Hiểu My muội muội lại là Hoan Hỉ thần, chủ nhân của cả mảnh Huyền Thiên đại lục này. Được quen biết, kết giao với muội ấy đúng là vinh hạnh, may mắn a.

- Vị Lãnh Nguyệt công tử kia chắc cũng là một trong mười hai phu thần hả? Không biết huynh ấy có nhớ lại chuyện trước kia không?

Lạc Vô Trần nhìn Kim Phượng, đợi cô xác nhận.

- Phải. Khi ta gặp mặt đã nhận ra. Để cứu người, ta cũng cho ngài ấy uống tâm huyết Phượng Hoàng. Chắc hẳn dựa vào nó, ngài sẽ nhanh chóng khôi phục và nhớ lại chút ký ức đời trước. Chỉ là không biết có nhớ hoàn toàn không thôi.

Tâm Huyết Phượng Hoàng. Nghe là biết nó quý giá cỡ nào. Vì thế, dù có muốn nhớ lại chăng nữa, Lữ Tuấn cùng Lạc Vô Trần cũng không thể nào mở miệng đòi hỏi. Hơn nữa, họ muốn để mọi thứ phát triển tự nhiên. Dù sao, khi thập nhị phu thần hội tụ, toàn bộ ký ức sẽ trở về. Không cần nóng vội.

Kim Phượng nhìn một phòng nam nhân, sau chậm rãi nói tiếp:

- Theo thông tin ta khai thác được từ tên đầu lĩnh của bọn áo đen, Yêu thần dựa vào pháp thuật của mình, mang tay chân của ả đến Huyền thiên đại lục với nhiệm vụ diệt sát chuyển thế của Hoan Hỉ thần, tìm kiếm, huỷ đi truyền tống trận nối liền hai bờ Bắc Nam.

Mặt khác, còn một số người võ công, phép thuật cao cường có nhiệm vụ thống nhất toàn bộ Huyền thiên đại lục. Chỉ là võ công họ càng cao thì bị áp chế càng cao. Hiện tại không biết ở đâu trên cả hai bờ Huyền Hải. Không sợ họ xuất hiện, chỉ sợ họ âm thầm ẩn núp, chơi trò rút củi dưới đáy nồi.

Lữ Tuấn và Lạc Vô Trần nhíu mày, mặt nặng nề suy nghĩ. Hùng A Đại cũng đăm chiêu. Đúng như lời Kim hộ vệ nói. Không sợ kẻ thù xuất hiện, chỉ e họ giở thủ đoạn phía sau màn, như thế tình hình sẽ lâm vào bị động.

- Có gì đâu, chúng ta tiên hạ thủ vi cường. - Vị thú nhân Hắc Viên tộc lên tiếng: Thay vì ngồi yên chờ đợi, chúng ta cũng âm thầm điều tra. Bắt tất cả những người đáng nghi lại tra khảo. Ai có ý đồ xấu, ta diệt sạch. Ha ha ha.

Sự lạc quan của hắn làm mọi người phì cười.

Trường An mang thuốc bước vào, gọi Lữ Tuấn bước tới hỗ trợ. Vị tuyệt đại mỹ nam được chăm sóc tận tình thế này, tin rằng sáng mai sẽ tỉnh lại. Không còn gì đáng lo.

……………………………………………………………………….

Sáng hôm sau.

Hiểu My rời phòng, đến đại sảnh thì thấy các gương mặt quen thuộc đã xuất hiện từ lâu. Nhìn thấy cô, họ chỉ thân thiện mỉm cười, hoàn toàn giống với mọi khi. Điều này khiến cô mừng rơn, toét miệng cười, ngồi vào vị trí của mình, chuyên tâm dùng điểm tâm, lấp đầy cái bụng.

- Đầu bếp Lữ Gia quả nhiên không tệ nha. Nhị sư huynh, huynh nên thưởng cho họ thường xuyên. Như vậy họ mới có động lực làm ra nhiều món ngon hơn nữa.

- Ta sẽ. Lữ Tuấn dịu dàng lên tiếng.

- Lữ sư đệ, chuyện chúng ta muốn sử dụng truyền tống trận, đệ đã nói qua với các trưởng lão chưa?

- Vô Trần sư huynh yên tâm. Đệ đã nói và họ cũng đồng ý. Khi nào mình rời đi, chỉ cần lên tiếng, các trưởng lão sẽ lập tức hỗ trợ.

Lữ Tuấn thoải mái chia sẽ tin tức với mọi người.

Lúc này, một gã sai vặt vội vã bước vào, cung kính khom người, lên tiếng:

- Bẩm gia chủ, người đã tỉnh. Muốn gặp gia chủ và các vị đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play