Lữ Kế Nghiệp hạ lệnh đóng cửa đại môn, bước vào đại sảnh, nhìn Lữ Tuấn an nhiên trên ghế gia chủ, phía dưới là bốn vị trưởng lão Lữ gia.

- Ta đã quá xem thường ngươi. – Hắn âm trầm lên tiếng. – Không ngờ ngươi lại ra tay nhanh như vậy. Nhưng mọi chuyện tới đây thôi. Ngươi không cho rằng, gần mười năm nay ta chỉ là một bù nhìn công tử chứ hả?

Nói rồi, hắn vỗ tay ra hiệu. Toàn bộ cửa chính, cửa sổ đều bị đóng chặt. Không khí phút chốc ngột ngạt, tối tăm.

- Nhị đệ. Quay đầu là bờ. Ta đảm bảo có thể để cho mẫu thân cùng đệ và tiểu muội bình an, khoẻ mạnh sống đến già.

- Ha ha ha. “Bình an, khoẻ mạnh sống đến già”. Đại ca yêu quý của ta. Cái ta muốn không chỉ có vậy. Tại sao huynh lại trở về? Nếu ko có huynh, vị trí gia chủ này chắc chắn đã là của ta. Ta cũng sẽ ko cần phải làm nhiều việc đến vậy. Người nên ngừng lại là huynh mới đúng.

Lữ Kế Nghiệp ngữa mặt lên trời, cười một cách điên dại. Sau đó hắn hét lớn.

- Người đâu. Khởi động trận pháp.

- Ha ha ha. Nhị thiếu gia, trước mặt chúng tôi mà ngài muốn chơi trò này. Có phải có nhầm lẫn gì chăng?

- Lữ Nho. Ông đừng vội đắc ý. Chưa biết ai là người cười đến sau cùng đâu.

Tên nhị thiếu gia độc ác liếc mắt nhìn tam trưởng lão. Sau đó thân ảnh của hắn cùng lão tam đồng thời biến mất. Cả đại sảnh hoàn toàn bị cô lập. Bốn bề kín mít dâng lên một làn sương mù màu trắng, lan rộng ra, bao phủ lên mọi thứ vốn có bên trong.

- Hãy cẩn thận. Là mê trận.

Giọng nói của Lữ Tuấn vang lên, mọi người vội vã bế khí. Tranh thủ thời gian phá giải thế trận.

Tập trung nơi này toàn bộ là cao thủ giỏi nhất của Lữ Gia, chưa đầy một khắc sau, mê trận, độc trận, kiếm trận… trong đại sảnh toàn bộ bị phá bỏ. Đoàn người phủi áo, nhàn nhã bước ra.

Nhưng đập vào mắt họ, không phải là trời xanh, mây trắng, cây lá tốt tươi mà lại là một sa mạc hoang vu, bão cát rít gào.

- Trận trong trận. Xem ra đệ đệ huynh lần này chơi lớn rồi.

Hiểu My nhìn Lữ Tuấn, nhếch miệng cười.

- Đây là bàn tiệc mà lão tam dọn ra để đối phó chúng ta. Trận này, để ta và lão tứ cùng lên.

Lữ Nguyên tự tin kéo theo Lữ Kiến Nghị bước lên trước. Hiểu My không hiểu lắm về cách phá trận, chỉ thấy hai vị lão nhân xoay tới xoay lui, đầu óc cô cũng chóng mặt, mơ hồ.

- Haiz, nếu tên điên kia cứ chơi trò này thì Như Ý côn của muội không đất phát huy rồi.

Lữ Tuấn nhìn cô, cười cười.

Một lát sau, bão cát yếu dần rồi biến mất. Sa mạc mênh mông được thay thế bằng một rừng người mặc hắc y, tay lăm lăm kiếm, mắt đỏ ngầu đáng sợ.

- Trần cô nương. Bây giờ cô đã được toại nguyện rồi đó.

Lữ Nho giật giật khoé môi, hài hước mở lời.

- Lữ Nho. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ông rồi. Bình thường ông ức hiếp mẹ con ta. Nay, thù mới, nợ cũ, ta bắt ông trả đủ.



Mẹ con Giang thị chầm chậm xuất hiện giữa đám hắc y. Tam trưởng lão mặt biến sắc, líu ríu đi theo Lữ Kế Nghiệp. Trước mắt, tình hình có vẻ nghiêng về phía nhị thiếu gia. Nhưng mà lòng lão vẫn cứ lo sợ, bất an. Chỉ e mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng xấu đi. Haiz..

Đang lúc tam trưởng lão tự đấu tranh, dằn vặt với chính mình thì giọng của Lữ Tuấn nhẹ nhành vang lên:

- Nhị đệ. Xem ra ta xem thường đệ thật rồi. Thì ra không chỉ có tổ chức Sát Lang, phía sau đệ quả là cao nhân không ít nha.

- Đừng nói nhiều. Một là huynh đầu hàng, trước mặt mọi người tình nguyện giao lại vị trí gia chủ, ngọc bội phỉ thuý và thề trọn đời trọn kiếp không bước chân vào Bạch Nhật Thành. Hai là đệ tự đoạt lấy. Huynh chọn đi.

- Nếu đệ đã có bản lĩnh như thế, vậy thì đến lấy đi.

Lữ Kế Nghiệp ha hả cười: - Mọi người, xông lên.

Đang lúc hai phe chuẩn bị xông vào, quyết một phen sống chết thì âm thanh của nhị Trưởng lão Lữ Nguyên như một hồi chuông cảnh tỉnh gióng lên:

- Ta không dùng được nội lực.

- Ta cũng vậy. Lữ Kiến Nghị cũng hốt hoảng, quay sang đám người Lữ Tuấn cạnh bên.

Lữ Tuấn thấy thế, âm thầm vận công. Mồ hôi trên thái dương phát ra từng giọt lớn. Anh quay sang nhìn Hiểu My, chán nản lắc đầu.

- Ha ha ha. Lữ Tuấn ơi Lữ Tuấn. Đừng trách ta trở mặt vô tình. Trên đời này, người không vì mình, trời tru đất diệt. Có oán thì oán gia gia cùng phụ thân khi còn sống quá thiên vị ngươi rồi. Đặt tên cho ta là Kế Nghiệp, Kế Nghiệp, nhưng mọi thứ ưu ái đều dành hết cho ngươi. Đúng là trò cười lớn mà.

Nói xong, hắn quay sang tam trưởng lão, mở miệng khen ngợi:

- Lão tam, ông làm tốt lắm!

Dứt lời, hắn vẫy tay ra hiệu, toàn bộ đám hắc y nhanh chóng lao lên, bao vây lấy đám người Lữ Tuấn, Hiểu My vào chính giữa.

- Đánh hội đồng à. Nào giờ ta chưa từng thất bại bao giờ. Thiên Long Cửu Khúc, đi!

Hiểu My triệu hồi Như Ý Côn, hét lên dõng dạc.

Vô số hoả cầu xuất hiện, ngăn chặn đường tiến tới của đám hắc y. Chúng kinh ngạc nhìn nữ nhân duy nhất vẫn có thể vận dụng nội lực dù đã trúng độc. Hình ảnh Hiểu My xoay Như Ý Côn in đậm trong con ngươi của chúng. Càng lúc càng phóng đại, rõ ràng.

Hoả cầu do gậy Như Ý tạo ra, như mang theo ý thức riêng, xông vào kẻ địch. Chúng nhảy múa, khiêu vũ rồi bạo nổ. Rực rỡ và mãnh liệt như pháo hoa, cực kỳ choáng ngợp và lay động.

Tiếp theo đó, một con hoả long dài hơn hai thước hừng hực xuất hiện. Mỗi chỗ mà nó quét qua đều lập tức bốc cháy, gãy đổ ầm ầm. Bọn hắc y kinh hãi, lùi ra sau tán loạn.

- Vô dụng. Lữ Kế nghiệp tức tối hét lên. - Nếu hôm nay không giết được họ, lũ các ngươi cùng đừng mong trông thấy mặt trời ngày mai. Tiếp tục xông lên cho ta. Một mình ả không thể nào chống lại mấy trăm người được. Xông lên.

Nghe được tiếng hét của hắn, đám hắc y đang lưỡng lự lại điên tiết nhào tới. Vài tên kém cỏi nhanh chóng hoá thành máu thịt be bét dưới sức mạnh huỷ diện của Như Ý Côn.

- Thiên Long Vô Ảnh. Đi.

Hoả long đang ào ào tả đột hữu xung, dưới hiệu lệnh của Hiểu My, nó bỗng rung lên vài cái rồi biến mất. Hiểu My tiếp tục vận công điều khiển, hai tay linh hoạt thực hiện các động tác cầu kì. Trong không gian, không ít con rồng vô ảnh được hình hành, tấn công vào đám hắc y đối diện.

Lữ Kế Nghiệp chứng kiến sự uy mãnh, lợi hại của Hiểu My. Mặt hắn đỏ lên, nói mà như phun nước bọt vào mặt tam trưởng lão.

- Ngươi làm việc kiểu gì thế này?

- Rõ ràng là Trần cô nương cũng dùng chỗ rượu và thứ ăn chuẩn bị riêng cho đám người Đại thiếu gia. Ta quả không nhìn nhầm hay bỏ sót.

Lữ Tuấn vừa huy kiếm, chống đỡ những tên hắc y phía sau lưng Hiểu My, vừa nhìn hai chủ tớ của hắn. Vẻ mặt vô cảm, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo khác thường.

- Đệ quả nhiên hảo thủ đoạn. Chỉ là người tính không bằng trời tính. Kế hoạch cho dù chu đáo đến đâu cũng sẽ có sơ hở.

- Ha ha ha. Sơ hở thì sao? Không có thuốc giải của ta thì trọn đời này các ngươi đừng mong khôi phục nội lực. Vui vẻ sống kiếp phế nhân đi. Nữ nhân này nữa. Dù ả ta lợi hại, nhưng một người sao chống lại mấy trăm người. Sớm muộn các ngươi cũng bỏ mạng tại đây thôi.

- Phải không?

Đang lúc Lữ Kế Nghiệp ngập tràn tự tin, vẻ mặt vênh váo, trong đáy mắt không chứa bất cứ người nào thì lại nghe thấy Hiểu My mỉa mai, cao giọng.

Tiếp theo đó, bầu trời Lữ Gia đột nhiên tối sầm lại. Tiếng gió rít, tiếng yêu thú phi hành vỗ cách rền vang. Một đàn Phong Ưng Vương mang theo binh đoàn Thần Võ từ trên cao lao xuống.

Đám người Trần Đại Uy lần lượt đáp lên mặt đất. Mỗi bước chân mạnh mẽ, vang dội như nện thẳng vào lòng người. Họ quăng mớ đầu lâu của bọn sát thủ vừa giết được thành núi nhỏ trước mặt Lữ Kế Nghiệp. Trong tiếng hét kinh hãi của Giang Thị và Lữ Phi Yến, trong sự ngơ ngẩn của bọn hắc y. Gần ba mươi nam tử oai vũ chém giết một đường đến trước mặt Hiểu My. Sau, họ lại cung kính cuối đầu:

- Bái kiến lão đại, nhị gia. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Tốt, tốt lắm. Hiểu My toe toét nở nụ cười. Giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

- Ta muốn mạng của toàn bộ đám hắc y này. Mọi người có một khắc. Bắt đầu. Lữ Tuấn lơ đãng nói.

- Tuân lệnh nhị gia.

Hai mươi lăm nam tử đồng thanh đáp, sau đó nắm chặt thanh kiếm, lao vào giao chiến với đám hắc y.

Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại thì xách theo thi thể tên thủ lĩnh Sát lang, cười hề hề với vị nhị thiếu gia mặt đang dần trở nên xanh mét.

- Lão Lạc, cái tên mặt trắng này giao cho huynh đó. Ta thích đánh nhau với lão già lén lút phía sau hơn.

Hùng A Đại nhìn Lữ Kế Nghiệp và vị tam trưởng lão phía sau. Còn hai mẹ con Giang thị thì đã ngất xỉu từ lâu bị hắn bỏ qua. Đáng tiếc cho họ. Giây phút lịch sử của cả gia tộc vì thế cũng bị bỏ lỡ.

…………………………………………………………………

Một canh giờ sau.

Trận chiến kết thúc từ lâu, mọi người nghỉ ngơi, thay đổi trang phục rồi tập trung toàn bộ tại đại sảnh.

Lữ Tuấn ngồi trên chiếc ghế gia chủ. Bên tay trái phía dưới là Lạc Vô Trần, Hùng A Đại, tỷ đệ Hiểu My. Bên tay phải là đám người Lữ Nho, Lữ Nguyên, Lữ Kiến Nghị và Lữ Khải vừa được Trường An cứu tỉnh và giúp cho hồi phục.

Sau lưng bốn vị đại trưởng lão là những nhân vật nồng cốt khác của Lữ Gia. Lữ Ngọc Nhi cũng có mặt trong số này. Gương mặt trắng nõn cũng trở nên đỏ hồng vì tức giận. Tiểu nữ nhân dùng ánh mắt sắc sảo liếc ba mẹ con Giang thị và tam trưởng lão đang bị trói, áp giải đứng giữa sảnh đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play