Sau khi huấn luyện kết thúc, Binh đoàn Thần Võ thu đội, toàn bộ trở về đại bản doanh của họ là căn tiểu viện tại Ma Lâm Thành.

Mặc dù vẫn gọi là tiểu viện, nhưng qua hai năm, từ một tiểu viện tồi tàn, rách nát trước đây, trụ sở chính của binh đoàn đã là một đại viện khang trang với rất nhiều phòng ốc ở cả bốn hướng nam, bắc, đông, tây. Hiểu My đã dùng một số tiền không nhỏ để mua lại các khu điền sản xung quanh, san lấp mặt bằng rồi cải tạo lại theo ý tưởng chính của cô, giữa cổ kính vẫn mang hơi thở hiện đại.

Khu vực phía đông là đại sảnh chính dùng để đón khách, cũng là nơi ở của Hiểu My, Lữ Tuấn cùng Trường An. Phòng ở rộng lớn, tao nhã. Phòng nào cũng có cửa sổ đón gió, đón nắng và khu vực ban công hướng ra khoảng sân vuông có hòn non bộ với xung quanh là các loại hoa của cả bốn mùa.

Kiếp trước, Hiểu My vô cùng yêu thích các Villas, Resort tại thành phố biển, vì thế, kiếp này cô mang hơi thở của chúng vào kiến trúc của khu vực phía đông.

Còn nhớ, lúc đưa ý tưởng ra, dù cho người thợ xây dựng lành nghề nhất tại Ma Lâm Thành cũng bối rối, ngẩn ngơ. Bản thân cô phải tốn không ít nước bọt giải thích tới lui, đồng thời, phải thân chinh ra công trường suốt quá trình xây dựng từ ngày khởi công cho đến khi hoàn thành. Kết quả, dĩ nhiên không ngoài mong đợi. Ai ai cũng tắm tắc ngợi khen còn bản thân cô thì hết mực hài lòng.

Khu vực phía tây là phòng ở của lực lượng nòng cốt nhất của binh đoàn thần võ. Vì thế, phòng ở rất kiên cố, phong cách mạnh mẽ, khí thế, phù hợp với các đại hán lưng rộng, sức to.

Ngoài ra, nơi này còn có một luyện võ đường với diện tích bằng một sân cỏ nhân tạo và một đại sảnh thiết kế theo kiểu hội trường với sân khấu lớn và các dãy ghế cao thấp phân tầng bên dưới. Đây là nơi hội họp của binh đoàn thần võ, cũng là nơi học tập, sinh hoạt chung của tất cả các thành viên già trẻ trong tiểu viện này.

Khu vực phía nam là nơi ở của bọn trẻ hai năm trước được thu nhận.

Nơi này Hiểu My cho xây dựng giống như một trường học thu nhỏ với hai khu ký túc xá nam, nữ riêng biệt. Phía trước có bốn phòng học, mỗi phòng đều bố trí bàn ghế và bục giảng y chang hiện đại.

Đặc biệt, bọn nhỏ còn có một phòng giải trí với một số trò chơi rèn luyện cơ bắp, thể lực và một thư phòng rộng lớn theo kiểu thư viện ở thế kỷ 21. Trước sân là một vườn nho đã kết trái lúc lĩu mỗi độ vào mùa.

Khu vực phía bắc là nông trại mini với vườn rau, ao cá, chuồng chiến mã….và không ít những ngôi nhà nhỏ dành cho gia đình riêng, ví như gia đình Bào quản gia chẳng hạn.

Một năm trước, Hiểu My đã nhờ Vô Tâm đại sư bào chế thêm vài viên sinh cơ đan. Loại đan dược thiên cấp này từng làm mưa làm gió ở hội đấu giá. Nhưng vì do “sư phụ” yêu cầu, Vô Tâm đại sư nhiệt tình huy động sức người, sức của để hoàn thành nhiệm vụ mà không chút oán than.

Hiểu My nhận được 2 viên bảo đan, không ngần ngại, tặng cho Bào thúc một viên, giúp Bào thúc hồi phục lại cái chân đã mất. Sau đó, Thần Võ Binh đoàn tuyển nhận một số phụ nhân bản thân trong sạch, chất phát, hiền lành, vào lo cơm nước, giặt giũ cho toàn thể binh đoàn.

Trong đó, nổi bật nhất là Chu thẩm. Một phụ nữ goá bụa, không nơi nương tựa nhưng lại có tài nấu nướng không thua các bếp trưởng của khách sạn 5 sao.

Không biết cơ duyên thế nào mà Chu thẩm lọt vào mắt xanh của Bào quản gia, qua ít thời gian thì họ thành giai ngẫu. Đây là hỉ sự đầu tiên được tổ chức tại tiểu viện.

Ngoài gia đình đại quản gia, phía bắc còn có gia đình nhỏ của Lâm thúc, chuyên nuôi dưỡng, huấn luyện chiến mã, gia đình của Diêu thẩm, chuyên trồng trọt và hỗ trợ cơm nước cho các huynh đệ nơi đây.



Tóm lại, tiểu viện của Thần Võ Binh Đoàn bây giờ đã hoàn toàn lột xác. Vừa mở rộng quy mô lại vừa ấm áp, an bình. Cứ như một thôn trang biệt lập giữa Ma Lâm Thành, kiên cố, vững vàng giữa gió táp, mưa sa hay bên ngoài huyết tinh lưu dấu.

…………………………………………………………………..

Vào lúc này, khi màn đêm buông xuống, mặt trăng tròn vành vạnh, soi ánh sáng của mình xuống toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Cả không gian của hoa viên rộng lớn khu vực phía đông lại được thắp thêm vô số ngọn đèn lồng, lung linh, rực rỡ chẳng khác nào lễ hội Nguyên Tiêu ở phố cổ Hội An.

Toàn bộ các thành viên của binh đoàn thần võ đều an vị quanh các bàn tròn thưởng tiệc, ngắm trăng, nói cười hoan hỉ.

Chu thẩm cho người dọn lên món chè trôi nước ngũ sắc ngào ngạt hương thơm.

Tay nâng bát rượu, Hiểu My vui vẻ nhìn mọi người, cất giọng nhẹ nhàng.

- Nhân sinh đắc ý, có gì quan trọng hơn được cùng người thân, huynh đệ đoàn tụ đêm trăng rằm. Đây là điều vô cùng bình dị nhưng với không ít người lại là nỗi khát khao vô giá, khó cầu.

Ta hi vọng, sau này, mỗi tháng, mỗi năm đều có thể cùng mọi người uống rượu, ngắm trăng, trao đổi những mẫu chuyện vụng về, lặt vặt.

Hi vọng binh đoàn ngày càng phát triển. Chỉ cần mọi người trên dưới một lòng, một ngày nào đó chúng ta có thể quét ngang toàn bộ Huyền Thiên đại lục này.

- Huynh đệ đồng lòng, quét ngang Huyền thiên đại lục.

Cả hoa viên rền vang câu nói đầy hào khí, quyết tâm. Mọi người đồng loạt nâng ly, ngửa đầu uống cạn.

Buổi tiệc diễn ra hơn một canh giờ. Đến khi trăng lên cao, mới tiệc tan, người giải tán. Bào thúc hô hào dọn dẹp, đám trẻ được lệnh trở về phòng. Bọn Trần Đại Uy dẫn theo những nam tử cô đơn ra đường xem hội.

Hồ Phi Tiếu cùng ba đệ tử Vô Cực Kiếm Phái cũng rủ nhau ra phố. Lúc này, Hiểu My đã ngà ngà say. Tuy bước chân ngã nghiêng, xiêu vẹo nhưng tâm tình lại cực kỳ tốt. Hết lôi mọi người đi phía đông lại sải bước đến phía tây. Hai năm sống ở đây, các ngã ngách, đường phố ở Ma Lâm Thành, mỗ nữ tự xem mình như thổ địa.

Khi nhóm người của cô xuất hiện trên phố, lập tức thu hút không ít ánh mắt chăm chú dõi theo. Nhưng chủ yếu là các cô gái đặt ánh mắt của họ trên thân ảnh ba nam tử. Một người tóc bạch kim, đôi tai nhọn kết hợp với ngũ quan hoàn mỹ và biểu cảm hờ hững, lạnh nhạt như trích tiên. Một mỹ nam áo xanh với nụ cười ấp áp, dịu dàng, lúc nào cũng ôn hoà, nho nhã đúng chuẩn tình nhân trong mộng của các cô nàng.

Bên cạnh họ còn một nam tử áo vàng, miệng treo nụ cười câu hồn đoạt phách, mắt lấp lánh như hồ ly luôn dõi nhìn bốn phía. Thỉnh thoảng, còn phe phẩy cây quạt lông vũ, khẽ gật đầu với các chị em khiến chung quanh tiếng hít khí, hò reo vang lên từng hồi.

Tự thấy bản thân không người chú ý, Hiểu My vô cùng bực bội. Cô kéo tay áo Trường An, kê mặt mình sát vào ngọc diện khiến khối người ghen tỵ. Giọng khó chịu, làu bàu:

- Đệ đệ, đệ nói tỷ biết, bộ dạng này của tỷ có phải xấu lắm không? Sao không ai thèm ngó ngàng tới tỷ vậy?

Trường An dở khóc dở cười, kéo tay áo mình khỏi tay tỷ tỷ, dỗ dành lên tiếng:

- Tỷ rất đẹp. Tỷ là giai nhân đẹp nhất mà đệ từng thấy. Chẳng qua lạ họ không có mắt nhìn người thôi!

- Lão đại à. Khắp chốn này, ai mà không biết cô là đại boss của Thần Võ Binh Đoàn. Người hâm mộ cô không ít đâu. Chỉ là họ không đủ can đảm để nhìn ngắm công khai.

Hồ Phi Tiếu cười cười lên tiếng. Hai từ “đại boss” này là do Hiểu My lúc cao hứng thốt ra, chủ yếu là tự ví vị trí đặc biệt của mình giữa một dàn nam tử bên cạnh. Nghe riết thành quen. Mà không chỉ các huynh đệ bọn hắn quen. Thậm chí, các võ sĩ ở Ma Lâm Thành mỗi khi nhắc tới vẫn dùng nó để ám chỉ nữ nhân cao quý nhất của binh đoàn Thần Võ.

- Hả, sao lại không dám? Giọng Hiểu My nhừa nhựa, nghi ngờ.

- Há há. Đây là một đại bí ẩn. Nghe nói người nào từng nhìn qua lão đại cô, nếu thành kính thì thôi, bằng buông lời bất lợi thì một hoặc hai hôm sau đều lâm vào xui rủi, nam thì té ngã, gãy tay, gãy chân. Nữ thì mặt đột nhiên nổi mụn, ngứa ngáy khắp người.

Giang hồ còn đồn đại rằng bản thân cô có phép thuật cao cường, thần thông quảng đại nên càng thêm kính sợ. Vì thế mà chẳng người nào can đảm nhìn thẳng vào lão đại cô đâu.

Mặt Hiểu My đần ra, quay sang Lữ Tuấn, mắt ngoài nghi trợn trắng: Không phải khoa trương như vậy chứ. Đừng nói với muội đó là kiệt tác của huynh nha?

Lữ Tuấn nhìn cô, khoác tay phủ nhận.

Lúc này, đoàn người đang đứng trước một gian hàng đèn lồng rất đẹp. Hiểu My vô tình nhìn thấy một chiếc đèn kiểu dáng rất xinh nên không tiếp tục xúng xính đề tài này nữa.

Cô bước thẳng đến chỗ ngọn đèn. Vị chưởng quầy lập tức tiến lên:

- Trần cô nương, đây là tuyệt phẩm của chỗ chúng tôi, tìm khắp Ma Lâm Thành cũng không có được cái thứ hai tương tự. Cô nhìn xem, đây là hoa sen tịnh đế bằng lụa trắng, mỗi cánh hoa lại phơn phớt viền hồng. Khung đèn bằng xương Kim hải tượng nhuộm vàng, khảm tinh hạch yêu thú thuỷ thuộc tính, đảm bảo ngọn đèn luôn nổi khi đặt trên nước toàn bộ thời gian.

Quý nhất là mỗi cánh hoa đều có hoa văn mờ ảo. Những khi ngọn đèn được thấp lên, soi vào nước sẽ tạo ra được một bức tranh lay động lòng người.

Mời cô đến đây, tôi sẽ chiếu cho cô xem thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play