Ai cũng bảo Thiên Huyền Vũ là thiên đường của tu sĩ. Nhưng mà đối với ta, ta chỉ thấy đây là chiến trường đẫm máu, là mồ chôn của yêu thú lẫn nhân loại.

Ta tu luyện mấy ngàn năm. Vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, gian truân, qua bao lần đứng trên bờ sinh tử. Cuối cùng, ta cũng hóa thành nhân dạng. 

Ta chưa kịp vui mừng thì chiến tranh bùng nổ. Trận chiến của các vị thần thảm thiết, tàn nhẫn, đẫm máu vô cùng. Yêu Linh Giới cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, may mắn biết chừng nào, bởi vì Yêu Linh giới rất hùng mạnh. Mảnh thiên địa này quả thật xứng với mấy từ “đầm rồng hang hổ”. Dị giới đến nơi này, chưa kịp trổ tài đã bị những thứ tưởng như vô hại xung quanh mình âm thầm đoạt đi sinh mệnh. 

Ta làm việc cẩn thận, lại một lòng trung thành nên dần dần trở thành tay sai đắc lực bên cạnh chủ nhân.

Đám thần thú chúng ta mặc dù từ trong máu đã có sự kiêu ngạo, tự cao. Nhưng mà muốn sinh tồn tại Thiên Huyền Vũ thì không thể không quy về một nơi, như chim không biết lựa chọn cành mà đậu.

Yêu Thần là một nữ nhân cực kỳ quyến rũ, xinh đẹp. Nhưng mà mị lực càng cao thì thủ đoạn càng tàn nhẫn, độc ác vô cùng. Yêu Thần cho ta tối hạn quyền uy. Nhưng mà, cũng chỉ nhiêu đó thôi. 

Hơn ai hết, ta tự hiểu rõ, bản thân ta cũng chỉ là một công cụ, một món vũ khí. Khi không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị chủ nhân thẳng tay vứt đi. À, hay phải nói là bị chủ nhân thẳng tay hấp thụ.

Vì thế, ta càng cố gắng. Càng nỗ lực để chứng minh giá trị của bản thân, cũng là để bảo vệ mạng sống của mình.

Ta đi theo bên cạnh Yêu Thần, càng lúc càng quen. Rốt cuộc thì, tác phong của ta cũng học được chủ nhân mấy phần tương tự. Khiến cho đám thuộc hạ dưới trướng phải kính nhi viễn chi, sợ hãi vạn phần. 

Ta cô đơn đi qua cuộc đời của mình. Cảm xúc càng ngày càng lắng đọng, càng ngày càng âm lãnh. Ta dường như quên mất lần gần đây nhất mà mình cười là lúc nào. Thế giới của ta ngoài màu đen âm u, cô tịch thì chỉ còn một màu đỏ diêm dúa của máu tươi. Thậm chí, ta nhiều khi cũng đã tự viết nên cái kết cho cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

Có thể sẽ ngã xuống trong chiến tranh. Nội đan bị móc, máu huyết bị rút sạch, thân xác bị người người tranh nhau đến người sống kẻ chết, chẳng nguyên vẹn được một phân một tấc nào. Cái chết của ta sẽ mang lại lợi ích lớn lao, nhưng cũng sẽ mang đến cho họ họa sát thân lâm đầu.

Nhiều lần chợp mắt, ta còn mơ thấy vô số những đôi mắt nhìn ta đầy tham lam và những tiếng cười đắc ý đến lạnh cả người.

Nhưng rồi, ta lại gặp hắn.

Tà Thần và Yêu Thần có quan hệ rất tốt với nhau. Đúng câu không cùng chí hướng không thể đi chung một thuyền ấy. Hai người qua lại thường xuyên. Mặc dù câu chuyện của bọn họ toàn là hại người, giết người kia, thôn tính kẻ nọ. Nhưng mà, ta cũng rất hoan nghênh mỗi lúc Tà Thần tới thăm. 

Rồi một ngày, Tà thần dẫn theo đến đây một nam tử áo tím, tóc tím, dung nhanh như họa. Toàn thân của hắn phát ra khí tức hoang dại, ngông nghênh, bất cần.

Tà Thần hớn hở giới thiệu hắn với Yêu Thần. Sau đó, lại cười hớn hở nói với ta:

- Huyền Mặc. Đến làm quen đi. Đây là Tử Quân – Thần thú Hỏa Kỳ Lân dưới trướng của ta.

Tử Quân được giới thiệu. Nhếch miệng cười cười.

Nhìn bộ dáng khinh khỉnh của hắn. Ta thiếu điều ghét ra mặt. Không nói lời nào bỏ đi. Sau lưng, ta nghe Tà Thần nói với chủ nhân của ta:

- Huyền Mặc của muội càng lúc càng kiêu ngạo.

……………………………………………………………………

Thời gian quen biết càng lâu, ta và Tử Quân càng trở nên thân thiết.

So với chủ nhân của ta, Tử Quân đã tìm được một chủ nhân tốt vô cùng.

Tà Thần đối với hắn rất tốt. Chỉ cần hắn làm được việc, còn lại tùy ý hắn. muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. 

Tính tình Tử Quân hoạt bát, sáng sủa. À, chính xác hơn, hắn vốn khinh cuồng. Làm bằng hữu với hắn, sự u ám trong ta cũng bớt đi một phần.

Chúng ta cùng uống rượu, so chiêu, ngày qua ngày vui không thể tả.

Ta nhớ, lần đầu tiên Tử Quân nhìn thấy ta cười. Đó là một đêm bầu trời sáng rực ánh sao. Hai mắt hắn sáng còn hơn tinh tú ở trên trời. 

Tử Quân nhìn ta, cười hắc hắc, hắn nói: 

- Huyền Mặc. Ngươi cười lên rất đẹp. Nên cười nhiều vào.

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Lần đầu tiên có người khen ta như thế!

Sự xuất hiện của Tử Quân đã xua đi băng giá trong lòng ta. Ta cảm thấy cứ làm bạn như thế cũng tốt. Mặc dù thỉnh thoảng mới gặp nhau. Nhưng mà hồi ức của chúng ta cũng đủ để ta cảm thấy vui vẻ mỗi lúc cô đơn một mình trong lâu đài uy nghi, tráng lệ.

Nhưng rồi, một ngày nọ. Tử Quân nói với ta. 

- Huyền Thiên Giới của Hoan Hỉ thần rất vui. Hắn nghe nói ở nơi đó, tu sĩ và yêu thú khi tu luyện đều rất tự do, không phải dâng ra một tia linh hồn của mình. Ngươi có hứng thú cùng ta đến đó dạo chơi một lần cho biết không?

- Tà Thần có biết ngươi muốn đến đó không? Ta nhíu mày hỏi lại.

Tử Quân cười hà hà. 

- Ngài ấy đang bế quan.

Đúng là một lời nói lên tất cả. Ta cũng muốn đi lắm. Nhưng mà, Yêu Thần rất đa nghi, nàng ấy sẽ không cho phép chúng ta đến Huyền Thiên Giới của Hoan Hỉ thần.

- Đáng tiếc, đáng tiếc thật.

Tử Quân vỗ vai ta, cười cười, ra chiều thông cảm.

Nếu biết kết quả sau khi Tử Quân đến Huyền Thiên Giới, ta nhất định sẽ ngăn cản hắn, hoặc ít nhất, sẽ cùng hắn đồng hành.

Bởi vì lần sau gặp lại, Tử Quân toàn ríu rít khoe với ta, kể với ta. Huyền Thiên Giới tốt thế nào, vui vẻ thế nào. Hoan Hỉ thần xinh đẹp ra sao, tốt bụng ra sao…

Ánh mắt của hắn lúc này lại sáng lấp lánh hơn sao. Từng câu từng lời đều là về Hoan Hỉ thần cùng Huyền Thiên đại lục.

Ta dù trong lòng khó chịu, nhưng mà, chỉ cần hắn vui vẻ, ta cũng sẽ giấu sự khó chịu đó trong lòng. Mặc cho hắn thỏa thích nói cười. Ta luôn ngồi một bên im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng ậm ừ, để cho hắn thêm hứng thú, thêm hưng phấn bừng bừng mà tiếp tục câu chuyện của mình.

Nhiều lần gặp gỡ sau cũng tiếp tục như thế. 

- Tử Quân. Ngươi ở bên cạnh Tà Thần, nhưng lại mến mộ Hoan Hỉ Thần và Huyền Thiên giới như thế, không lo lắng gì sao?

- Hắc hắc.Ta chỉ dám nói với ngươi thôi. Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Lời nói của Tử Quân tựa như một lưỡi đao sắc bén đâm vào trong lòng ta. Ta có cảm giác, ánh sáng trong cõi hồn ta sắp sửa tắt đi. Cảm giác như bảo vật mà ta trân quý, nâng niu sắp sửa chẳng còn thuộc về ta nữa.

Ta càng lúc càng lui về vẻ lạnh lùng, băng lãnh của mình. Tên Hỏa Kỳ Lân chết tiệt đó vẫn hồn nhiên không hay biết.

Tiếp theo thì chuyện mà ta lo lắng cũng đã tới. Tử Quân bị chủ nhân phát hiện tư tâm khác lạ. Lần đó, đại thần thú Hỏa Kỳ Lân đã bị trừng phạt một trận thê thảm. 

Ta đến thăm hắn. Hắn toàn thân đầy vết thương, bị biến về bản thể, nằm mọp trên mặt đất trong cấm phòng. Ta dằn xuống cảm giác đau xót trong lòng, cất tiếng hỏi:

- Ngươi sao rồi?

- Không chết được.

Hỏa Kỳ Lân giọng nói đứt quãng, ồm ồm trả lời.

- Không hối hận sao?

- Tại ngươi chưa từng đến Huyền Thiên giới. Nếu ngươi đến đó rồi, nhất định sẽ cảm thấy nơi đó rất tuyệt.

Đến chết vẫn không hối cải. Tử Quân bị trừng phạt như thế là đáng lắm. – Ta độc ác nghĩ trong lòng.

Nhưng sau lần đó, Tử Quân cũng không còn tiếp tục trốn đến Huyền Thiên Giới. Tà Thần đề phòng hắn rất chặt.

Hai vị thần bàn bạc với nhau. Có lẽ là họ lo lắng bị Huyền Thiên giới uy hiếp. Vì thế, bắt đầu lên kế hoạch thôn tính mảnh thiên địa đó. 

Tử Quân dĩ nhiên không đồng ý. Hắn chống đối nhưng vô hiệu. Cả hai vị thần bị chọc giận. Cảm giác như nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Muốn thẳng tay tiêu diệt. 

Cuối cùng, ta vì muốn bảo vệ cái mạng của hắn, đồng ý với họ sẽ tìm cách. Nếu không thuyết phục được thì nhất định sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế. Tử Quân tin tưởng ta nên chắc chắn sẽ không đề phòng.

Tử Quân uống hết bầu rượu mà ta đưa. Đến khi độc tính phát tác. Ánh mắt của hắn nhìn ta không thể tin, tràn ngập một nỗi bi thương, tuyệt vọng.

- Huyền Mặc. Ta tin tưởng ngươi như thế. Sao ngươi lại làm vậy?

- Tử Quân. Không thể trách ta. Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi.

Tử Quân gục xuống. Tim cũng vỡ tan.

Đến lúc đại thần thú Hỏa Kỳ Lân thức dậy thì đã không còn là một tên mỹ nam tử yêu nghiệt, khinh cuồng, lúc nào cũng hồn nhiên, vui vẻ. Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi lý trí. 

Hỏa Kỳ Lân lúc này chỉ còn lại sự hung tàn, cuồng nộ.

Mọi chuyện đúng như kế hoạch. Nhưng sao, trong lòng ta càng lúc càng nặng nề. Chẳng vui vẻ chút nào.

“Một phút buông tay, vạn kiếp sầu

Tháng năm mòn mỏi, biết về đâu?

Cố nhân thuở ấy còn ai nữa?

Chỉ có thương đau, bạc mái đầu”.

Ngày mà liên minh của Tà Thần và Yêu Thần hợp sức tấn công về Huyền Thiên giới. Tử Quân trở thành một con mãnh thú thật sự. Hắn xông về phía Thiên Vũ, Kim Phượng. Ta âm thầm hậu thuẫn phía sau.

Người ta nói, Quân tử không nguy hiểm bằng tiểu nhân, tiểu nhân thì không nguy hiểm bằng kẻ liều mạng. 

Tử Quân đâu còn để ý đến an nguy của bản thân. Hắn được sự hỗ trợ của ta, thuận lợi cầm chân của hai vị thần thú thượng cổ là Phượng Hoàng và Bạch Hổ. 

Trận chiến đó, Hoan Hỉ Thần ngã xuống.

Giây phút nàng ta tan biến giữa hư không. Trong khi Tà Thần và Yêu Thần còn đang ở tuốt phía xa, ôm thân thể trọng thương, hai mắt họ sững sờ vì lời nguyền của Hoan Hỉ thần bên tai vọng lại. Ta lại vụng trộm vui mừng.

Chết rồi. Cuối cùng thì kẻ tranh giành Tử Quân với ta cũng chết rồi. Từ nay, sẽ không còn người nào cướp đi ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của ta. Chúng ta lại có thể trở lại những ngày tháng như xưa, cùng múa kiếm, so chiêu, ngắm trăng, luận đạo…

Ta vui sướng nhìn về phía Hỏa Kỳ Lân. Nhưng mà, phút giây đó, ta như chết sững.

Tử Quân của ta mặc dù mất hết lý trí. Nhưng mà, sự ra đi của Hoan Hỉ Thần đã kinh động đến hắn. Hắn phun ra một ngụm máu lớn rồi thẳng tắp từ trên trời lao xuống.

Ta vội phi thân tới đỡ. Nhìn dung nhan yêu nghiệt quen thuộc, lòng tràn ngập sợ hãi và bàng hoàng. 

Ta tự hỏi mình: Ta làm vậy có đúng không?

Cố nhân thuở ấy còn ai nữa?

Một phút buông tay, vạn kiếp sầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play