Sự vui vẻ của Hiểu My làm cho ba nam tử già trẻ đi cùng có chút cạn lời. Cô nàng này tự tin quá thì phải. Nhưng mà tự tin như thế cũng rất tốt. Vì người tự tin thì luôn có khả năng làm chủ cuộc sống của mình, không bị trở ngại tâm lý trước khó khăn, thử thách nhấp nhô.

Thuyền nhỏ chầm chậm theo sau đoàn đưa tang. Hai canh giờ sau mới từ từ tách ra. 

Biển cả mênh mông, gió mưa vần vũ. 

Tất cả những người có mặt trên mấy con thuyền to phía trước đều bị cảm xúc buồn đau che lấp, đâu ai chú ý đến sự biến mất của thuyền nhỏ lúc này. Nhờ vậy mà đám người Hiểu My dưới sự chỉ dẫn của Chiêu Nhạc, nhanh chóng thôi thúc thuật pháp, khiến thuyền nhỏ băng băng rẽ nước. Tốc độ không thua gì so với những đầu tên lửa đạn đạo mà tàu ngầm của Hải Quân Mỹ bắn ngoài khơi Thái Bình Dương.

Với tốc độ khủng khiếp này, chưa đầy nửa canh giờ, bọn họ đã đi tới được hải vực của Thược Dược Đảo. Sau đó, xuôi thuyền thẳng về phía Nam. Tại vị trí cách Thược Dược đảo gần năm mươi hải lý, thuyền con bắt đầu gặp phải những xoáy nước rất to. 

Thuyền nhỏ mặc dù có ảo thuật của Tiểu Huyễn che dấu. Người ngoài không thể nào trông thấy. Nhưng bản thân của nó thì thực sự phải đối mặt với những uy hiếp đến từ những vòng xoáy vô tận từ bốn phía xung quanh.

Bốn người Hiểu My cùng đồng tâm hiệp lực, đưa thuyền nhỏ luồn lách qua những xoáy nước cực sâu. Nước biển bắn lên cao rồi rơi xuống như mưa, ào ào, liên miên không dứt.

Chiêu Nhạc làm thuyền trưởng, lại là “dân địa phương” nên đứng mũi chịu sào, cả thân người sũng nước. Bộ trường bào màu trắng ôm sát vào cơ thể, lộ ra những đường cong vô cùng quyến rũ. Hắn là dân vùng biển, sở hữu nước da bánh mật đầy khỏe mạnh. Bờ vai rộng, lưng thon dài. Trang phục đẫm nước, trong suốt không thể che đậy khuôn ngực nở nang và cơ bụng sáu muối, khiến cho Hiểu My đứng cạnh bên, ngây ngốc lặng nhìn.

- Cố ý. Hắn tuyệt đối là cố ý.

Hàn Tử Liệt cắn răng thật mạnh, giọng nói chua lét. Nhưng mà, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài. Trong lòng hắn lúc này đang thét gào, tại sao bản thân không mặc áo màu trắng mà lại chọn màu đỏ. Nếu không, hắn cũng có thể khoe thân hình gợi cảm của chính mình. Làm sao tạo cơ hội cho tên Chiêu nhạc đức hạnh chẳng đáng một xu kia a.

Lâm Tiểu Hổ thấy tình hình không ổn, vội vã lên tiếng gọi sư phụ. Nhưng phải đến lần thứ ba, mỗ nữ "mê zai" nào đó mới nghe thấy.

Hiểu My rời mắt khỏi thân hình như siêu mẫu của Chiêu Nhạc, lòng tự sỉ vả mình trăm nghìn lần. Xem ra, Đạo hạnh của bản thân vẫn còn thấp, nên mới dễ dàng bị câu dẫn đến quên hết mọi thứ Thật đúng là sắc nữ. Ha ha.

Trong lúc cô nàng đang tự kiểm điểm, Chiêu Nhạc vờ như lơ đễnh liếc qua. Hắn sẽ không nói cho ai đó hay, đây là bản thân hắn cố ý. Ai bảo xung quanh Hiểu My toàn mỹ nam tử. Không dùng nam sắc, sao có thể lưu lại trong lòng cô nàng ấn ký thật sâu?

………………………………………………………………

Thuyền nhỏ chòng chành, chao đảo hơn một canh giờ thì cũng vượt qua được phần hải vực bạo động. Cứ nhắm thẳng Phía Nam mà lướt tới. Chưa đầy một nén nhang đã thấy trước mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ. 

Căn cứ của Ẩn sát tại Liên Hoa quốc cuối cùng đã xuất hiện. Hàn Tử Liệt hưng phấn, hai tay chà xát vào nhau. Bộ dáng này của hắn, nếu người không biết còn tưởng là sắp được gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách. Nhân sinh đầy rẫy hoài nghi a.

............................................................................................................................................................

Phù Du đảo.

Bá Lăng ngồi trong vương tọa của mình tại Sát Thiên Điện. Đôi mắt hồ ly đảo quanh những gương mặt lạnh lùng đang xếp hàng dài phía dưới. Giọng nói uy nghi chầm chậm vang lên.

- Các ngươi nói là toàn bộ Mẫu Đơn Đảo đều giới nghiêm, hải quân Liên Hoa quốc tăng cường tuần tra, chiến thuyền trên Đông Hải tăng lên gấp bội? 

- Dạ phải. – người đứng đầu hàng phía bên tay trái của hắn khẽ lên tiếng. Những kẻ còn lại bên dưới cũng lo sợ, run rẩy theo.

Bá Lăng nhíu mày, trầm tư suy nghĩ. Một thoáng sau, hắn mới cất lời.

- Mặc dù bây giờ Chiêu Nhạc đã chết, nhưng mà quân đội của họ cũng đã phát triển không sai. Ẩn sát chúng ta muốn đánh chiếm toàn bộ Liên Hoa Quốc, xem ra phải khổ chiến một thời gian. Trước hết, tấn công từng đảo nhỏ phụ thuộc. Các ngươi lập tức bàn bạn, xác định mục tiêu đầu tiên. Khuya đêm nay, lập tức lên đường.

- Dạ rõ! Chúng nhân đồng loạt đáp lời.

Bá Lăng đứng dậy, xoay người rời khỏi đại điện. Hắn chậm rãi bước đi trên con đường sỏi trắng dọc theo hoa viên. Tà áo màu tím bay bay. Bộ dáng tùy ý thong dong. Bao nhiêu năm ẩn nhẫn chờ đợi, cuối cùng, cơ hội báo thù đã đến. Chiêu Ngữ Kính ngã xuống, mới chỉ là một tiếng trống mở màn cho thời đại của hắn chuẩn bị lên ngôi.

Bá Lăng suy nghĩ thì rất hay. Nhưng thực tế luôn phũ phàng, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn.

Khi Bá Lăng trở về viện của mình, chưa kịp đặt chân vào cửa viện đã nghe trống trận dồn dập nổi lên. Kèn báo động từ bốn phía kêu vang. Sát thủ của tổ chức vội vã lao ra ngoài từ nơi ẩn nấp của mình, dáo dát nhìn về chân trời. Nơi đó, ánh lửa bừng lên đỏ rực.

Tường thành bao quanh cung điện đã sập đổ. Bá Lăng đau lòng nhìn công trình mà hắn đã dành biết bao tâm huyết để xây dựng trong mười năm trời bị người hủy hoại trong chớp mắt. 

Trên tinh không, một nữ nhân toàn thân chiến giáp màu trắng được bao bọc trong một vầng sáng trắng tựa nữ thần. Đôi cánh sau lưng khẽ đập nhịp nhàng, mũ giáp chói lòa vẫn không che lấp được một vệt sáng hiện rõ hai màu đỏ và vàng. Gậy Như Ý từ kích thước ban đầu. Thoắt cái đã dài hơn năm trượng, nện thẳng xuống tường thành tạo thành một vết sâu thăm thẳm. Dưới đáy vết sâu đó, ánh lửa như được sinh ra từ lòng đất len lỏi phun lên.

Bá Lăng biến sắc. Hắn dĩ nhiên nhận ra người đến là ai. Nữ nhân này từng đồng hành cùng hắn một khoảng thời gian, có thể nói là hoạn nạn sẽ chia, giao tình không cạn. Không biết vì sao nàng ta lại tìm đến nơi này? Chắc không phải là muốn gặp hắn đến thế chứ? (Haha… tên này tưởng bở quá!)

Bá Lăng phất tay, một chiếc mặt nạ bao lấy khuôn mặt quen thuộc, hắn vận khinh công, nhanh chóng lướt về phía hỏa tuyến.

Hiểu My từ trên cao nhìn xuống tường thành sụp đổ, môi khẽ nhếch lên. “Đòn đánh phủ đầu này chắc cũng đủ kích thích rồi nhỉ?” - Mỗ nữ tự hỏi, sau đó lại thích thú nở nụ cười.

Thả người chầm chậm đáp xuống mặt đất, nhìn mấy trăm người đạp lên đống gạch đá vỡ nát lao ra, Hiểu My thu hồi Ngư Long Chiến Giáp, trở tay chống gậy Như Ý chếch về phía sau, môi nở nụ cười nhẹ nhàng như hoa vừa chớm nụ.

Chiêu Nhạc trường bào trắng, mặt nạ bạch ngọc trắng, Hàn Tử Liệt trường bào đỏ diêm dúa. Lâm Tiểu Hổ một thân áo màu xanh sẫm. Ba người, ba phong thái khác nhau nhanh chóng xuất hiện, đứng sóng vai với Hiểu My.

Hình ảnh bốn người bọn họ tạo thành một bức tranh nổi bật, đối lập với đám sát thủ toàn thân hắc y tập trung càng lúc càng đông phía đối diện.

Bá Lăng đi qua hành lang do bọn sát thủ đứng dạt sang hai bên tạo thành. Mỗi bước chân đĩnh đạc, ngập tràn sức mạnh. Chiếc mặt nạ hình hoa bỉ ngạn đen tuyền trên mặt làm cho hắn thêm một phần bí ẩn và nguy hiểm. Giọng nói của hắn khàn khàn cất lên:

- Chiến thần Hàn Tử Liệt…. thật vui mừng khi được ngài đại giá quang lâm.

- Bá Lăng huynh đệ. Biết nhau quá rõ, cần gì cách một lớp mặt nạ mà nói chuyện với nhau. 

Hàn Tử Liệt cười cười nói.

- À, đây là thói quen từ lâu, Hàn huynh không cần để ý làm gì? Nhưng mà, không biết nguyên nhân gì mà Hàn huynh, Trần cô nương cùng hai vị huynh đệ kề bên từ xa lặn lội tới đây, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Bá Lăng đặt câu hỏi cho Hàn Tử Liệt, nhưng ánh mắt của hắn thì dừng lại trên người Hiểu My và hai nam tử cạnh nàng. Đặc biệt là nam nhân trường bào trắng, mặt nạ bạch ngọc, vừa gặp đã khiến cho hắn cảm thấy thân thuộc. Nhất là hơi thở của “đồng loại” phát ra trên người y. Đậm đặc vô cùng.

- Ta nghe nói Độc cô cửu kiếm của huynh rất lợi hại. Vì thế mà vượt đông hải, đến đây thỉnh giáo một phen. Còn động tĩnh lớn mà Bá Lăng huynh vừa nói, chẳng qua là do Hiểu My muội nghịch ngợm, lỡ tay chứ nào đâu cố ý.

Hàn Tử Liệt từ tốn trả lời. Bá Lăng nghe xong, quả thật, có cảm giác muốn phun ba nghìn lít máu vào gương mặt được tôn thờ là Tử Vân Quốc đệ nhất mỹ nam. Sức phá hoại khủng bố như thế mà nói là lỡ tay. Lừa quỷ à?

- Được. Nếu như Hàn Huynh đã có hứng thú với Độc Cô Cửu Kiếm của tại hạ. Bá Lăng ta thật vô lễ nếu chối từ. Chỉ là, trận đấu này của riêng hai chúng ta, không liên quan đến những người bên cạnh. Mời!

Bá Lăng nghĩ nghĩ một hồi thì đồng ý so tài.

Hàn Tử Liệt hồ hởi rút ra Âm dương kiếm của mình. Chân trái vừa mới bước lên thì trước mắt là một màu trắng thuần che lấp tất cả. 

Chiêu Nhạc quăng cho Hàn tướng quân một bóng lưng vĩ đại. Hắn dùng tư thế bễ nghễ thiên hạ đối diện với Bá Lăng và tập đoàn sát thủ, kiêu ngạo mở lời.

- Đây là ân oán cá nhân của riêng ta. Ta muốn tự mình đòi lại. Hàn huynh đệ để sau đi a.

- Con mẹ nó. - Hàn Tử Liệt bực bội rít lên – Chiêu Nhạc, huynh định phỗng tay trên của ta à?

Chiêu Nhạc chả buồn trả lời. Bởi vì lúc này, hắn đã rút ra cây ngọc tiêu màu tím của mình, lao nhanh về phía Bá Lăng, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ nổi danh tại đại lục Bắc Đẩu này. 

Trận chiến của hai vị tiên hoàng của hai quốc gia đã chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play